Ba lần lỡ nhịp chương 27 | Anh sẽ chờ em
Lệ Thủy ngơ ngác, chỉ khi Minh Hoàng đưa môi gần môi cô, cô mới hoảng hốt đẩy anh ra:
– Sao anh lại nói những điều đó?
Minh Hoàng nghiêm túc:
– Tôi nói đúng lòng mình mà.
Lệ Thủy đỏ mặt:
– Anh làm gì có lý do gì để quan tâm đến một cô gái như tôi?
Minh Hoàng quay cô lại, nhìn chằm chằm:
– Lý do đơn giản, tôi thích em.
Lệ Thủy tránh ánh mắt anh:
– Anh này cứ nói thế làm gì?
Minh Hoàng nâng cằm Lệ Thủy:
– Tôi không đùa đâu. Em có tin không?
Lệ Thủy bối rối:
– Tôi… tôi không biết.
Minh Hoàng cười:
– Em nói tin tôi mà.
Minh Hoàng tiếp tục:
– Anh và em chưa là gì cả…
Lệ Thủy cố né tránh:
– Ý tôi là chúng ta…
Minh Hoàng giữ chặt tay cô:
– Chưa là gì thì em muốn là gì? Cho anh một cơ hội.
Lệ Thủy bối rối:
– Tôi… tôi không biết…
Minh Hoàng cười:
– Em nói dễ tin mà.
Minh Hoàng nắm tay cô:
– Chưa là gì thì em muốn là gì? Lệ Thủy, cho anh một cơ hội được không?
Lệ Thủy chưa sẵn sàng:
– Anh… có thể cho tôi thêm thời gian suy nghĩ không?
Minh Hoàng đồng ý:
– Được, tôi sẽ đợi. Bao lâu cũng được, chỉ cần em cho tôi cơ hội.
Họ rời khỏi địa điểm, Minh Hoàng đưa Lệ Thủy và Khang Viễn đến một bãi sông hẻo lánh. Lệ Thủy thấy bình yên và nhẹ nhõm. Trò chơi của Khang Viễn với một chú nhái nhỏ khiến cảnh đẹp trở nên hạnh phúc. Minh Hoàng chia sẻ:
– Tôi chọn đây vì tôi muốn nó cuốn đi mọi nỗi buồn của em.
Lệ Thủy nhẹ nhàng thốt ra:
– Có những kí ức mãi mãi ghi sâu trong lòng, không thể phai nhạt đi.
Minh Hoàng gật đầu:
– Tôi hiểu. Tôi không có quyền ép buộc em quên đi, vì điều đó không thuộc quyền lực của tôi. Tôi cũng không muốn em phải quên đi, bởi đó là một phần của quá khứ của em. Mỗi người sống vì hiện tại và tương lai, nhưng không nên từ chối quá khứ. Nhưng điều tôi muốn, là khi em ở bên cạnh tôi, em sẽ không còn buồn nữa.
Lệ Thủy bỗng cảm thấy mũi cay cay. Người đàn ông lạnh lùng ấy dường như đã từ từ đi sâu vào trong trái tim cô. Anh không còn lạnh nhạt và tĩnh lặng nữa, mà trở nên đầy sôi nổi. Anh không thể đoán trước, không còn những cử chỉ năng động của các chàng trai trẻ. Anh chỉ cần những điều nhỏ nhặt, nhẹ nhàng… rồi âm thầm lấn sâu vào tâm trí yếu đuối của cô. Mấy ngày bên Minh Hoàng, anh đã làm cho cuộc sống của cô trở nên vui vẻ hơn, yêu đời hơn và nhẹ nhàng hơn. Dù có lúc anh trêu ghẹo cô, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy thú vị.
Sau một thời gian nghỉ ngơi ở nhà, Lệ Thủy nói lời tạm biệt để quay lại với công việc tại Đà Nẵng. Lần này, Minh Hoàng cứng rắn bắt buộc cô phải để anh đưa đi. Khoảng cách giữa họ đã trở nên gần hơn một chút, và mọi người cũng chẳng còn lo lắng vì cô đi xe khách sẽ mệt mỏi. Lệ Thủy đồng ý với lời đề nghị của anh. Trên đường đi xa, Minh Hoàng luôn quan tâm và chăm sóc cô. Anh nhắc nhở cô khi nên nghỉ ngơi và ăn uống. Minh Hoàng làm cho Lệ Thủy cảm thấy ấm áp, cảm giác được quan tâm và chăm sóc. Cô cảm thấy bình yên và muốn nương tựa vào vai anh. Tuy nhiên, cô vẫn có những nỗi lo âu và sự phân vân. Cô sợ rằng việc hỏi quá nhiều sẽ khiến anh nghĩ rằng cô quan tâm quá sớm, nhưng nếu không hỏi thì cô sẽ không biết gì về cuộc sống của Minh Hoàng. Anh giàu có, và có lẽ gia đình anh cũng không phải bình thường. Nhưng tại sao đến tuổi này anh vẫn chưa lập gia đình? Hay ông trời đã mang lại cho cô một hạnh phúc mà cô chỉ nghĩ đến trong mơ hoặc trong những câu chuyện tình cảm mà cô từng đọc? Sau sự ra đi của Tuấn Khang khiến trái tim mong manh của Lệ Thủy bị tổn thương, liệu cô có thể sẵn lòng mở cửa trái tim để đón nhận một người đàn ông khác không?