Ba lần lỡ nhịp chương 3 | Tỏ tình em
Vì đã bị theo dõi nhiều lần, Tuấn Khang không khó nhận biết cái đuôi bám sau xe mình. Anh lái xe bình thản đến một quán bar trong thành phố. Người ta chú ý đến cậu ấm họ Doãn, mặc chiếc áo sơ mi trắng xám và quần âu đen, huýt sáo vui vẻ khi bước vào quán bar sôi động. Anh chào hỏi bạn bè, vỗ vai ông chủ quán bar, rồi thầm thì một vài điều. Ông chủ chỉ gật đầu và cười tươi. Khoảng mười lăm phút sau đó, một chàng trai cao ráo, áo sơ mi tối màu để hở cúc cổ, rời quán bar bằng cửa sau, nhảy lên chiếc Exciter xanh trắng và lao vút đến nhà Lệ Thủy. Trong khi đó, ông Tuấn Vĩnh ở tư gia nhận được những bức ảnh của “cậu con trai” đang nhậu vui vẻ trong quán bar mà không có bóng hồng nào.
Khi đến nhà người yêu, Tuấn Khang nghe tiếng cười vọng ra. Bữa tiệc sinh nhật của Lệ Thủy luôn ấm cúng và vui vẻ. Nghe chuông cửa, Lệ Thủy chạy ra cổng và ngạc nhiên khi thấy Tuấn Khang:
– Sao anh không gọi điện thoại? Anh vào nhà bố mẹ em dễ nghi ngờ lắm!
Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô:
– Anh có chuyện muốn thưa với bố mẹ!
Cô ngạc nhiên:
– Chuyện gì vậy ạ?
Anh cười:
– Em bắt chồng em đứng mãi thế này sao? Muỗi cắn đỏ chân anh rồi này, cho anh vào nhà đi…
Lệ Thủy mở cổng, nhìn thấy anh không đi chiếc Air Blade như thường lệ, cô hỏi:
– Tuấn Khang, anh đi xe của ai vậy?
Anh búng nhẹ trán cô:
– Anh mượn xe bạn, xe của anh đang sửa lốp!
Vào nhà, bữa tiệc đã kết thúc, mấy người bạn của Lệ Thủy chuẩn bị rời đi. Họ không quen biết Tuấn Khang nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Bố Lệ Thủy ngạc nhiên khi thấy anh:
– Ồ, Tuấn Khang! Cậu đến có chuyện gì sao?
Anh cười:
– Dạ… cháu tới dự sinh nhật Lệ Thủy nhưng bận quá nên tới hơi muộn ạ!
Bố cô cười lớn:
– Cậu biết ngày sinh nhật con bé sao? Quý quá, đã đến rồi thì ngồi đi!
Bố Lệ Thủy trò chuyện kinh doanh vui vẻ với anh. Anh cũng chăm chỉ tham gia. Sau một lúc, anh nghiêm túc bày tỏ:
– Thưa hai bác, hôm nay cháu đến đây muốn thưa một chuyện ạ!
Bố Lệ Thủy nhíu mày:
– Cậu có chuyện gì sao?
Tuấn Khang nhẹ nhàng:
– Dạ cháu muốn xin phép hai bác cho cháu tìm hiểu em Lệ Thủy ạ!
Bố cô ngạc nhiên:
– Cậu bảo sao? Nó với cậu chênh lệch tận mười hai tuổi đấy! Vả lại, nó còn đang đi học.
Lệ Thủy cảm thấy lòng mình đang rối bời. Tuấn Khang không chịu nói một lời với cô, nhưng lần này có vẻ khác biệt, có thể anh sẽ bị bố mình nhốt cô trong phòng. Hai bàn tay của Lệ Thủy run lên, cô gục đầu xuống và không dám nhìn lên mặt bố. Tuấn Khang, ngồi bên cạnh, cảm nhận được sự run rẩy của cô, ôm nhẹ bàn tay của cô vào trong tay mình. Bàn tay ấm áp của anh chẳng qua đã làm dịu đi chút ít lo lắng trong trái tim Lệ Thủy, nhưng cô vẫn còn lo sợ.
Rồi tiếng nói của Tuấn Khang vang lên:
– Dạ, cháu hiểu ạ! Cháu đã theo dõi Lệ Thủy suốt mấy năm qua, nhưng giờ đây em đã mười bảy, đã trưởng thành. Cháu muốn tìm hiểu em một cách chân thành, không ảnh hưởng đến cuộc sống học tập của em. Cháu cam kết sẽ giữ danh dự và không làm phiền đến em. Cháu luôn ủng hộ con đường sự nghiệp của em và chỉ mong bố mẹ cho phép cháu gặp gỡ em, nếu em rảnh rỗi thì thỉnh thoảng cháu sẽ chở em đi dạo để giải tỏa stress. Cháu đã bước sang tuổi hai mươi chín, tình cảm của cháu là chân thành và không có ý định đùa giỡn ạ.
Lệ Thủy nhìn lén về phía bố. Cô thấy bố mẹ đang nhìn nhau và quan sát Tuấn Khang. Trên khuôn mặt của anh chỉ hiện lên hai chữ “thành khẩn”. Mấy phút trôi qua như là một thời kỳ dài đằng sau. Tiếng bố nói lên khiến Lệ Thủy giật mình:
– Chúng tôi biết cậu là người tốt, gia đình cậu cũng rất đàng hoàng. Nhưng con bé Lệ Thủy còn quá ngây thơ, tôi e nó sẽ làm phiền cậu.
Tuấn Khang mỉm cười, ánh mắt nhìn qua Lệ Thủy rồi đáp:
– Dạ, không ạ. Lệ Thủy là người trong sáng và thánh thiện. Cháu thực sự chân thành với em ấy ạ!
Gật đầu của bố khiến Lệ Thủy ngỡ ngàng:
– Không sao, cuộc sống này có thêm người bạn như cậu quả là một điều may mắn với con bé. Chúng tôi không chắc chắn về duyên phận của cậu và con gái tôi nhưng tôi tin vào tư cách của cậu. Tuy nhiên, là bậc cha mẹ, chúng tôi không muốn cậu và nó vì tình cảm mà ảnh hưởng đến học tập của nó. Con bé cần một cuộc sống đúng đắn trong xã hội. Tôi và cậu là bạn làm ăn, giờ cậu muốn tìm hiểu nó, tôi muốn cậu hiểu rõ những điều tôi vừa nói.
Tuấn Khang gật đầu:
– Dạ, cháu hiểu rồi! Chắc chắn cháu sẽ đợi Lệ Thủy học xong, hai bác yên tâm!
Lệ Thủy đến giờ này vẫn không tin vào sự thật rằng “phụ huynh” của mình đã chấp nhận mối quan hệ với Tuấn Khang. Cô không ngừng nhìn lượt qua bố mẹ và rồi sang phía Tuấn Khang. Khi anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, cô mới nhận ra mình đã khóc từ bao giờ. Lệ Thủy nói khó khăn:
– Con cảm ơn bố mẹ. Con hứa sẽ không làm bố mẹ thất vọng.
Bố mẹ cô cười. Đứa con gái của họ đã lớn lên. Tuấn Khang cũng nhanh chóng nói thêm:
– Hôm nay cũng là sinh nhật cháu, xin phép hai bác cho cháu đưa em đi dạo một chút. Cháu hứa sẽ đưa Lệ Thủy về sớm ạ!
Được sự tán đồng của “bố mẹ vợ tương lai”, anh đã dẫn cô đến cánh đồng cỏ lau quen thuộc. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là mảnh đất mà anh và cô thường ngồi tâm sự đã trở nên lung linh với những ánh đèn đủ màu sắc và một sân khấu nhỏ xinh, ấm cúng, giữa là một chiếc bàn và hai cái ghế theo phong cách cổ điển. Lệ Thủy thực sự kinh ngạc trước sự chuẩn bị tuyệt vời của Tuấn Khang. Đứng ngơ ngác, bất ngờ, anh bất ngờ quỳ xuống trước mặt cô:
– Lệ Thủy, làm vợ anh nhé!
Lần này cô thật sự ngạc nhiên đến mức sửng sốt. Cảnh này trông như trong một bức tranh hoặc một tình cảnh trong những tác phẩm ngôn tình mà cô thường đọc. Nhưng không, điều này đang xảy ra với chính cô. Lệ Thủy không kiềm chế được cảm xúc, những giọt nước mắt sung sướng và hạnh phúc lăn dài trên gương mặt cô. Cô nhẹ nhàng gật đầu và đưa tay để anh đeo nhẫn cho cô. Chiếc nhẫn được chế tác tinh tế, không quá nổi bật mà vẫn rất tinh tế. Phía sau viên đá sáng lấp lánh là hai chữ “KT”, viết tắt tên của họ. Một khung cảnh lãng mạn như trong mơ khiến Lệ Thủy nghẹn ngào, không thể diễn đạt bằng lời, chỉ biết ôm chặt anh và khóc. Tuấn Khang cười nhẹ và lau đi nước mắt trên khuôn mặt đẹp của cô:
– Lại khóc như thế, ai không biết lại tưởng anh đang bắt nạt vợ.
Cô mỉm cười nhưng mặt vẫn ửng đỏ:
– Tại vì anh cả quá, không nói trước với em gì cả, lỡ bố mẹ quát cho rồi cấm không cho gặp nhau thì sao?
Tuấn Khang ôm cô một cách ấm áp và nhìn sâu vào đôi mắt của cô:
– Vì anh muốn chúng ta công khai tình yêu, và anh tin tình cảm của mình sẽ thuyết phục được bố mẹ vợ.
Cô liếc nhìn anh, mặt đỏ bừng:
– Anh tự tin quá nhỉ? Sao bố em lại không nhìn ra bộ mặt thật của anh nhỉ?
Tuấn Khang cười lớn:
– Bộ mặt thật à? Chả phải quá đẹp trai sao? Em có muốn nhìn bộ mặt thật của anh không?
Lệ Thủy đoán mặt mình bây giờ chắc chẳng khác gì quả gấc chín đỏ. Cô đấm nhẹ vào ngực anh:
– Anh khôn thế, toàn trêu em thôi…
Tuấn Khang kéo cô lại gần, vuốt nhẹ mái tóc của cô đang bay trong gió, hôn nhẹ lên đó và nói thật khẽ:
– Lệ Thủy, chỉ khi bên em, anh mới là chính anh nhất…