Ba lần lỡ nhịp chương 32 | Tình yêu chân thành
Lệ Thủy tiếp tục đẩy Minh Hoàng ra xa:
– Không ai cần phải đồng ý! Bệnh của anh, anh tự lo, không liên quan gì đến em cả. Ai bảo anh yêu, bảo anh nhớ mà cả tháng không chịu liên lạc với em?
Minh Hoàng đưa Lệ Thủy đi đến ghế sofa, để cô ngồi lên đùi anh. Lệ Thủy đỏ mặt:
– Ai cho anh bế em, thả em ra!
Minh Hoàng ngồi vững và nói:
– Anh tự bế đấy. Ai bảo anh không nhớ em, ai bảo anh không nhắn tin cho em?
Lệ Thủy lật open điện thoại trước mặt anh:
– Đâu? Tin nhắn đâu?
Minh Hoàng lấy điện thoại của mình, đưa cho cô:
– Kiểm tra đi, trong tin nháp có ba mươi ngày, ba mươi tin nhắn. Mật khẩu là ngày sinh của em.
Lệ Thủy ngạc nhiên:
– Sao anh biết ngày sinh của em?
Minh Hoàng nhún vai:
– Đoán mò thôi, em xem có đúng không?
Lệ Thủy bấm vào và phát hiện anh thật sự đoán đúng. Cô reo lên:
– A đúng rồi, anh tài thật đấy. Nhưng sao anh nhắn tin mà không gửi cho em?
Minh Hoàng giải thích:
– Anh muốn cho em thời gian nên không dám gửi, sợ làm em phân tâm nên anh lưu vào đó.
Lệ Thủy mở hộp thư nháp, từng dòng tin nhắn như là dòng nước mát lành tràn vào trái tim cô:
– Ngày thứ nhất: Lệ Thủy, em đang làm gì? Nhớ ăn uống đầy đủ đấy!
– Ngày thứ hai: Lệ Thủy, hai ngày không gặp em, anh sợ mình không chịu nổi…
– Ngày thứ ba: Lệ Thủy, không biết em nhớ anh không nữa! Anh chọn cách im lặng để em xem lại tình cảm của chúng ta, nhưng anh lại sợ em xa anh, sợ em quên anh…
…
– Ngày thứ ba mươi: Anh đã làm được rồi, nhưng không biết em còn nhớ anh không? Anh yêu em, Lệ Thủy!
Đọc hết ba mươi tin nhắn, Lệ Thủy nhận ra mắt mình đã ướt. Anh yêu cô bằng một tình cảm quá chân thành. Hóa ra, cả tháng nay, cả hai đều phải chịu đựng những cảm xúc đau khổ. Minh Hoàng nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, ôm cô vào ngực:
– Đừng khóc, anh đau!
Lệ Thủy lại đấm vào người anh:
– Em khóc không liên quan gì đến anh đau! Tại sao anh lại chọn cách này? Ghét anh, ghét anh!
Minh Hoàng giữ chặt tay cô:
– Lệ Thủy, đừng làm ồn!
Lệ Thủy càng không hiểu, ồn gì vậy nhỉ? Phòng VIP cách âm tốt, không có lý do gì phải ồn ào như vậy. Cô nghĩ anh đang đùa, lại làm mình lo lắng thêm. Lệ Thủy đánh vào vai anh và vào ngực anh. Minh Hoàng giữ chặt tay cô, hít một hơi thật sâu rồi nói:
– Lệ Thủy, sức chịu đựng của anh có giới hạn đấy, nhất là sau một tháng xa em đấy!
Lúc này, Lệ Thủy mới nhận ra vấn đề. Cô ngồi trên đùi anh, lại nhún nhảy làm loạn, thấy cái gì đó nóng dần phía dưới. Cô xấu hổ gỡ tay Minh Hoàng và ngần ngừ định ngồi sang bên cạnh. Nhưng anh ôm cô chặt vào lòng, giọng anh khàn khàn, thể hiện sự kìm nén.
– Ngồi thế này một chút thôi!
Lệ Thủy càng luống cuống:
– Không… không, em không bán thân!
Minh Hoàng bật cười:
– Đó là trước đây, giờ bán cho anh đi!
Lệ Thủy đỏ mặt, cúi đầu đáp:
– Không! Đâu phải ai muốn mua là mua chứ?
Minh Hoàng giả vờ thở dài:
– Chà, vậy thì anh phải chăm chỉ kiếm tiền thêm mới được!
Lệ Thủy không nhận ra trò đùa, chỉ biết tròn mắt:
– Anh còn thiếu tiền sao?
Minh Hoàng nhìn cô:
– Anh không kiếm tiền thì lấy gì mà mua nổi thân em đây? Mà lỡ để người khác cướp mất, anh không nỡ… tiếc lắm… xót lắm…
Lệ Thủy lại đẩy anh ra, nhưng càng đẩy thì càng cọ xát. Cô lại càng lúng túng:
– Các anh chỉ nghĩ cái gì cũng mua được bằng tiền. Người chứ không phải gỗ nhà anh đâu!
Minh Hoàng cố kìm nén cảm xúc, ghé sát cô:
– Vậy em cho anh trả góp bằng sức lao động được không?
Lần này Lệ Thủy cũng không chịu nổi:
– Anh nói linh tinh cái gì đấy?
Minh Hoàng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, ép sát cô vào mình hơn nữa:
– Anh sẽ trả góp… bằng những năm tháng còn lại của cuộc đời ở bên em, được không?