Ba lần lỡ nhịp chương 34 | Một đêm cùng anh

30/01/2024 Tác giả: Hà Phong 183

Sau khi phát ngôn, không đợi cô chấp nhận, anh nắm cô mạnh và đặt xuống chiếc sofa, đưa môi lên môi cô một cách mãnh liệt và cuồng nhiệt. Bằng cách hôn cuồng dã và bạo liệt, anh dẫn dắt cô đến đỉnh cao của sự say đắm, trong khi hương vị của đồ uống mạnh làm cho Lệ Thủy đẩy lui. Cô ôm tay quanh cổ anh, đồng thời vuốt nhẹ vào tóc anh để đáp lại nụ hôn đầy giao cảm. Càng ít không gian xung quanh, cảm xúc của họ càng trở nên hoang dã. Hai người liên tục hôn nhau, đắm chìm đến nỗi quên hết thời gian và không gian trên chiếc sofa chật chội.

Khi mọi thứ trong khoang miệng của Lệ Thủy đã được “kết thúc”, anh rời bỏ bờ môi đỏ bừng của cô, hôn lên vành tai cô. Sự chạm vào khiến Lệ Thủy rùng mình. Cảm nhận được sự run rẩy của cô, Minh Hoàng nhẹ nhàng thì thầm:
– Lệ Thủy, gọi tên anh đi!
Lệ Thủy, với những âm thanh khàn đục, gọi tên anh trong rên rỉ như là một loại âm thanh nồng cháy:
– Minh… Minh… Hoàng…
Anh nhanh chóng cởi áo sơmi, thân hình rắn chắc của anh làm Lệ Thủy ngạc nhiên. Cô biết về vóc dáng săn chắc, nhưng cơ bụng đẹp như vậy khiến cô say mê. Anh cởi thắt lưng và quần dài một cách từ từ, từng chiếc cúc áo trên cơ thể cô cũng được anh cởi ra từng chiếc một. Khi chiếc cúc cuối cùng cũng được tháo ra, cơ thể nõn nà của cô hiện ra, khiến anh không kìm nén được sự run rẩy. Anh mê mải nhìn vào đôi gò bồng đào nhỏ của cô, với nụ hoa bé xinh đang nở rộ. Anh hôn nhẹ lên nụ hoa đó, cảm nhận mỗi chút của niềm vui.

Lệ Thủy rơi vào trạng thái rung động, sự chạm nhẹ của anh như một loại ma túy gây nghiện, khiến cô đắm chìm trong niềm hạnh phúc. Cô đã năm năm không có cơ hội chạm vào xác thịt của một người đàn ông, và giờ đây, cô nhận ra trái tim và cơ thể mình không hề nguội lạnh. Tình yêu có thể làm cho những đau thương trước đó trở nên mờ nhạt, chôn lấp xuống sâu trong tâm hồn. Cô không hối hận về quyết định yêu anh – một người đàn ông lịch lãm, trưởng thành và phong tình. Cô yêu anh không chỉ bởi tình cảm vụng trộm, mà là sự chín chắn và trưởng thành, không chỉ bởi sự trong trắng thuần khiết mà là bởi trực giác của một người phụ nữ. Cô tin tưởng và chấp nhận “bán thân” cho anh để đổi lấy tình yêu đích thực.

Minh Hoàng tiếp tục hôn cô một cách trân trọng, khiến cô cảm thấy được sự quý phái và chăm sóc. Cô ôm mạnh lưng anh, để anh có thể khám phá cơ thể cô bằng những nụ hôn. Ghế sofa trở nên quá chật chội, Minh Hoàng đưa cô xuống sàn nhà trải thảm một cách nhẹ nhàng. Anh tiếp tục thăm dò bằng những nụ hôn, từ môi, xuống xương quai xanh, và hướng đến nơi tư mật ẩm ướt. Lệ Thủy trở nên nóng rực từng nơi mà bàn tay của anh chạm vào. Minh Hoàng tận hưởng mỗi chút của trải nghiệm đắm chìm này, khiến cô như đã dùng một loại thuốc kích thích không thể kìm nén:

-Minh Hoàng…chỗ đó…đừng..em đã…
Minh Hoàng hiểu, cô tự ti vì đã không còn trong trắng để trao cho anh, nhưng cô đâu có sai khi trao thứ quý giá cho người cô yêu? Anh không quan tâm tới những điều đó, anh bỏ ngoài tai những câu cô nói, anh vẫn tiếp tục hôn vào khu vực đã ướt át của cô, tỉ mỉ và cẩn trọng như nâng niu một vật báu. Lệ Thủy cong người như một con tôm, cô bắt đầu vặn vẹo, mắt đã dại đi, chỉ biết rên rỉ những âm thanh đứt quãng:
– Minh Hoàng… ưm…xin anh….
Minh Hoàng nuốt gọn những tiếng rên khe khẽ kia bằng một nụ hôn cháy bỏng rồi dẹp tất cả những vật cản trở sang một bên và tách chân cô ra. Khi vật đàn ông kia tiến thẳng vào cô, Lệ Thủy khẽ nhăn mặt. Đây không phải lần đầu tiên của cô nhưng mới chỉ một lần duy nhất cô đụng chạm với đàn ông. Qua một khoảng thời gian năm năm trời, chỗ đó có phần khít chặt. Cảm nhận được điều ấy, Minh Hoàng dừng lại để cô quen với sự hiện diện của anh trong cô. Lệ Thủy lúc này dù hơi đau nhưng cảm giác như người chết đuối vớ được cọc, cô bấu chặt vào anh, cào cấu lên lưng anh những đường không rõ. Minh Hoàng thúc hông ấn nhẹ vào, Lệ Thủy cảm giác như mình đang bay bổng trên chín tầng mây rồi như bị hút vào hố sâu của vũ trụ. Mỗi lần anh thúc mạnh hông là một lần khoái cảm của cô được đẩy lên cao vút. Bóng lưng của anh nhấp nhô trên tường, ánh đèn lập lòe lung linh huyền ảo, những âm thanh va chạm của da thịt, những tiếng rên rỉ khe khẽ…tất cả tạo nên một sắc mùi tình dục mà chỉ những người trong cuộc mới hiểu được cảm giác mong đợi. Nhịp điệu ra vào của Minh Hoàng mỗi lúc một nhanh. Mồ hôi đong đưa trên trán anh nhỏ từng giọt xuống ngực cô, lưng anh ướt đẫm, Lệ Thủy cong người lên. Đến khi một dòng nước ấm chảy vào cơ thể cô, khoái cảm lên đến cực đỉnh, anh gục xuống người cô, môi anh chạm môi cô, Lệ Thủy hiểu rằng cô đã thuộc về anh. Sự hòa quyện thể xác đã nói hộ cô tất cả những cảm xúc dồn nén bấy lâu.

Minh Hoàng khẽ hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Lệ Thủy, anh từ từ rút ra khỏi người cô, lau sạch sẽ cho cô rồi mới nằm xuống sàn nhà ôm chặt cô:
– Lệ Thủy, em không hối hận vì anh bắt em bỏ chay ăn thịt chứ?
Lệ Thủy rúc vào vòm ngực của anh, thủ thỉ:
– Anh đã biến em thành người phàm tục rồi, anh phải chịu trách nhiệm đó nha!

Bài viết liên quan