Ba lần lỡ nhịp chương 36 | Ước mơ của em

30/01/2024 Tác giả: Hà Phong 283

Một lát sau, trong phòng tắm xa xỉ được trang trí bằng vàng của khách sạn sang trọng, tiếng va chạm của da thịt và tiếng rên rỉ của hai cơ thể trần trụi dập dềnh hòa quyện với làn nước mát lành của xứ người. Minh Hoàng và Lệ Thủy tận hưởng sự thỏa mãn khi dòng nước ấm áp phun lên cơ thể cô. Họ sau đó tắm táp và thay đồ, chuẩn bị cho bữa ăn sắp tới. Minh Hoàng, dường như, không biết mệt mỏi với sự lao động của anh.

Ngày hôm sau, Lệ Thủy, Minh Hoàng và Kiến Văn đến một nhà hàng sang trọng để kí kết hợp đồng. Trong khi Minh Hoàng và Kiến Văn nói chuyện với đối tác bằng tiếng Thái Lan, Lệ Thủy ngồi như một người ngoại đạo, nhưng trong lòng cô đã học hỏi được rất nhiều từ bản chất và phong cách kinh doanh của Minh Hoàng. Họ kí kết hợp đồng thành công sau hơn một giờ đồng hồ.

Bên đối tác tỏ ý mời họ dùng bữa, và Lệ Thủy bắt đầu nhận ra sự tinh tế và tao nhã không chỉ trong ẩm thực mà còn trong cách giao tiếp và cử chỉ của họ. Lệ Thủy bây giờ hiểu rõ hơn vì sao Minh Hoàng luôn tỏ ra điều đình và tĩnh lặng trước mọi tình huống – anh ta đã được rèn luyện đến mức độ chuyên nghiệp trên thương trường. Điều này khiến cô học hỏi và khâm phục người đàn ông này nhiều hơn.

Hai ngày sau đó, Kiến Văn trở về Việt Nam để triển khai hợp đồng, trong khi Lệ Thủy và Minh Hoàng tiếp tục ở lại Thái Lan để tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời. Anh ta dẫn cô đến những địa điểm mà cô chỉ thấy qua truyền hình, sách báo hay internet. Cung điện Hoàng gia Thái Lan – Grand Palace – hiện lên trước mắt cô với những nét kiến trúc đẹp mê người trong ánh nắng Băng-cốc, làm Lệ Thủy say mê. Chùa Phật Ngọc với những bức tượng thần và tượng Phật cực lớn cũng là điểm dừng kỳ diệu. Cô còn ngỡ ngàng trước Cung điện Vinmanmek, được mệnh danh là “Tòa nhà bằng gỗ lớn nhất thế giới”.

Trong ngày cuối cùng ở Thái Lan, họ tham gia cuộc du thuyền trên dòng sông Chao Phraya, tận hưởng sự bình dị và mộc mạc của đất trời Băng-cốc. Ngồi trên thuyền, Lệ Thủy không giữ được niềm hạnh phúc và hét lên. Minh Hoàng ôm cô từ phía sau và hứa:
– Sau này, nếu em muốn đến đâu, anh sẽ đưa em đến!
Lệ Thủy tròn mắt hỏi:
– Thật sao? Anh sẽ đưa em đi đến cuối đất trời sao?
Minh Hoàng gật đầu và thơm lên trán cô:
– Được, em thích là được!
Lệ Thủy hôn chụt lên môi anh:
– Minh Hoàng, em yêu anh! Đoán xem, ước mơ của em là gì không anh?
Minh Hoàng tò mò:
– Em muốn trở thành giáo viên đúng không?
Lệ Thủy cười:
– Đó là nghề em yêu thích. Nhưng từ khi bé, em đã mơ ước kiếm đủ tiền để đến thăm tháp Eiffel ở Pháp, tượng Nữ Thần Tự Do ở Mỹ, hồ Queensland ở Úc, Venice ở Ý, thậm chí còn muốn thăm thủy cung ở Valencia, Tây Ban Nha… nhiều lắm… Em có tham vọng quá không anh?
Minh Hoàng ôm chặt cô:
– Không hề, mỗi người đều có quyền ước mơ. Quan trọng nhất là em vui, ở bất cứ nơi nào, chúng ta sẽ để lại dấu chân của mình.

Họ ôm nhau, đắm chìm trong những khoảnh khắc cuối cùng ở Băng-cốc. Đó là những ngày Lệ Thủy không muốn kết thúc, không muốn quên – họ vui đùa, dạo chơi, thưởng thức ẩm thực và kết thúc mỗi ngày bằng những khoảnh khắc đầy tình cảm. Lệ Thủy cảm thấy như đang sống cuộc sống của một nữ hoàng khi ở bên Minh Hoàng. Trong vòng tay ấm áp của anh, đêm cuối cùng ở Băng-cốc, cô thầm thì:
– Minh Hoàng, cảm ơn anh! Anh đã làm thay đổi cuộc sống của em!
Minh Hoàng mỉm cười:
– Đó là ý nguyện của anh. Nhưng nếu em muốn cảm ơn, anh sẽ chấp nhận, chỉ cần em tăng khẩu phần thịt cho anh là đủ.
Lệ Thủy nhìn anh:
– Anh thích một món suốt ngày à? Ai mà nghĩ một người thành đạt như anh lại thể hiện vô sỉ như vậy trên giường đấy?
Minh Hoàng cười to:
– Thôi, khi đã nổi tiếng vô sỉ thì tại sao phải giấu giếm, nhưng đối với em, anh chỉ vô sỉ với chính em thôi!
Họ lại ôm nhau, triền miên suốt đêm. Lệ Thủy cảm thấy cuộc sống của mình như được hồi sinh, tình yêu trở lại và cuộc sống thay đổi. Cô quyết định đối mặt và chấp nhận mọi thách thức để ở bên Minh Hoàng.

Ngày hôm sau, họ trở về Việt Nam. Lệ Thủy mua nhiều quà cho gia đình và bạn bè. Cô bày tỏ ý định về nhà một chuyến để ôn tập và thi cử, và nhắc nhở về Khang Viễn. Minh Hoàng đề xuất đưa cô về, nhưng cô từ chối, sợ làm rắc rối và muốn tự đi xe về.

Minh Hoàng hiểu và nói:
– Anh hiểu, nhưng anh nghiêm túc với em, hoàn toàn chân thành. Dù sau này có chuyện gì, anh vẫn muốn em tin rằng anh yêu em. Miễn là em vui, trong em có anh, anh sẽ hạnh phúc. Nhưng để anh đưa em về, anh không yên tâm nếu em đi một mình.
Lệ Thủy đồng ý. Lần thứ hai Minh Hoàng đến nhà cô, nhưng tình cảm giữa họ đã thay đổi. Trước mặt gia đình, họ giữ khoảng cách. Khang Viễn ấn tượng với Minh Hoàng, giúp Lệ Thủy an tâm hơn. Cô cũng được gia đình ủng hộ trong quyết định đi học. Nhìn lại quãng đường đã qua, Lệ Thủy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Cô có gia đình, Khang Viễn, Minh Hoàng và người bạn thân Ái Chi… Cuộc sống êm đềm như thế này, đó là điều cô mong muốn.

Bài viết liên quan