Ba lần lỡ nhịp chương 39 | Lệ Thủy và Minh Tuấn

30/01/2024 Tác giả: Hà Phong 509

Ái Chi đi rồi, Lệ Thủy bỗng thấy lòng trống trải. Nãy giờ có nó tíu tít vui vui, giờ nó về, cô thấy nơi đây như xa lạ với mình. Thực ra, nếu không có Ái Chi cùng đi, Lệ Thủy cũng không thích những nơi ồn ào như thế này, huống hồ với Minh Tuấn cô tránh còn không được. Nhưng rồi, Lệ Thủy đâu còn thời gian mà nghĩ nữa, bởi mí mắt của cô bắt đầu nặng dần, rồi cô ríu cả mắt lại. Lệ Thủy cố lắc đầu liên tục cho tỉnh táo nhưng không thể. Cô huơ tay trước mặt để cố trấn tĩnh nhưng mí mắt cô không thể mở ra. Trước khi mọi thứ trở nên nhạt nhòa trước mắt, cô chỉ kịp nghe tiếng Minh Tuấn lay gọi mình và bàn tay cậu ấy đỡ lấy cơ thể đã mềm nhũn của cô…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lệ Thủy thấy đầu đau như búa bổ. Cô mơ màng nhìn xung quanh và giật mình khi thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Đầu óc cô lúc này mới lục đục hoạt động, Lệ Thủy lờ mờ nhớ lại chuyện tối qua và hoảng hốt bật dậy. Cô đang nằm trong căn phòng của một khách sạn hạng sang và bên cạnh cô là…Minh Tuấn , điều đáng nói là cả hai đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Cô ngủ với Minh Tuấn ư? Lệ Thủy lờ mờ nhớ lại…cô đã uống cốc nước Minh Tuấn đưa, Ái Chi ra về và.. Lệ Thủy hét lên:

– Khốn nạn! Tại sao anh lại làm như thế?
Minh Tuấn lúc này nhẹ nhàng mở mắt, nhìn vào khuôn mặt điển trai của mình, Lệ Thủy cảm thấy ghê tởm:
– Lệ Thủy, sao sáng sớm em hét vậy? Nam nữ độc thân ngủ chung có gì sai không?
Lệ Thủy tát mạnh vào mặt Minh Tuấn:
– Tôi không độc thân và quan trọng là giữa chúng ta không có tình yêu! Tại sao anh có thể làm điều này?
Minh Tuấn ngồi dậy, nhìn Lệ Thủy và nói bình thản:
– Em chưa lấy chồng nghĩa là vẫn độc thân. Em chưa yêu tôi, nhưng sẽ có một ngày em sẽ yêu, tôi sẽ chịu trách nhiệm!
Lệ Thủy nức nở:
– Anh hãy rời khỏi cuộc đời tôi! Tôi đã nói rồi, tôi có người yêu. Anh ta sẽ nghĩ gì khi biết tôi như vậy? Tại sao anh không chịu tha cho tôi? Ngoài kia thiếu gì cô gái trinh trắng. Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, tôi chỉ cần anh giữ kín chuyện này và rời khỏi cuộc sống của tôi!
Lệ Thủy mặc đồ nhanh chóng khi nhìn thấy những vết thương trên cơ thể, cô đau đến mức không thể thở. Cô đau vì sự lừa dối, vì sự tin tưởng quá mức và vì cô đã làm đau đớn người đàn ông của mình. Minh Hoàng – tên ấy giờ đây như đang làm nát trái tim của Lệ Thủy. Anh ta đang làm việc vất vả ở nước ngoài, trong khi cô ở nhà hạnh phúc đến mức không kiềm chế được bản thân. Cô trách Minh Tuấn mặc dù cũng tự đặt lên mình nhiều lỗi. Lúc cô đã sắp xong quần áo, Minh Tuấn tiến lại:
– Lệ Thủy, anh nói rồi, mọi thứ anh làm là vì em. Em nói có người trong tim, nhưng chưa cưới anh ta, có nghĩa là vẫn còn cơ hội, ba mươi chưa phải là tết đúng không? Ngay cả Tuấn Khang yêu em nhưng cũng không thể sống với em trọn đời, thì anh ta cũng vậy thôi. Chúng ta đã chung giường, em làm gì phải tự làm tổn thương mình?
Khuôn mặt Lệ Thủy trở nên thất thường, cô nói với Minh Tuấn nhưng như là nói với chính bản thân mình:
– Rời đi! Để tôi yên!
Minh Tuấn nhún vai:
– Được, rồi em sẽ tìm đến anh thôi! Nhớ rằng, vì em, anh có thể làm mọi thứ!
Nói xong, anh ta rời khỏi phòng một cách yên tâm. Đúng lúc đó, điện thoại của cô reo lên – là Ái Chi. Lệ Thủy như người được cứu sống, cô vội bấm nút nghe, giọng Ái Chi lạnh lùng vang lên:
– Lệ Thủy, sao tôi gọi mà không được? Tối qua có số điện thoại lạ gọi tới tôi, nói là chú An, hàng xóm nhà tôi, bảo bệnh của bố tôi nặng. Nhưng khi tôi về lại không có gì cả. Tôi nghi ngờ mày gặp chuyện nên tôi bắt taxi trở lại nhà hàng, nhưng không thấy ai nữa, sao mà tiệc kết thúc sớm thế?
Cũng vậy, Ái Chi cũng bị lừa dối. Đó là một kịch bản quá hoàn hảo. Lệ Thủy đáp lên trong điện thoại, Ái Chi có vẻ đã hiểu ra:
– Lệ Thủy, có chuyện gì vậy?
Lệ Thủy chỉ biết khóc:
– Ái Chi… Ái Chi… tôi… tôi bị… bị cưỡng hiếp…

Bài viết liên quan