Ba lần lỡ nhịp chương 4 | Em thuộc về anh
Lệ Thủy hướng ánh mắt lên nhìn Tuấn Khang. Trong đôi mắt ấy, sâu thẳm như đại dương, làm cho cô tan chảy như chết chìm trong biển tình yêu. Đó là một biển vô tận mà cô không muốn rời xa. Trong khoảnh khắc này, cô chỉ mong muốn được ở bên anh, nghe nhịp tim anh hòa nhịp với những rung động của trái tim mình. Đối với Lệ Thủy, chỉ cần ngồi bên cạnh anh, cảm giác bình yên, nghe anh nói và thấy anh cười là đủ làm cô hạnh phúc. Cô nhìn anh, hồn nhiên và ngây thơ, cho đến khi cảm nhận môi mình mát lạnh và thơm phức. Anh nhẹ nhàng đặt môi lên môi cô, và cả cơ thể Lệ Thủy như chạy dòng điện. Sự run rẩy khiến cho Tuấn Khang đâm mạnh vào môi cô, lưỡi anh nhanh chóng khám phá và cuốn theo lưỡi nhỏ xinh của Lệ Thủy trong một nụ hôn nồng cháy.
Lệ Thủy mê mải, không gian lặng lẽ, thời gian dường như dừng lại, chỉ còn lại cô và anh với ngọn lửa tình yêu đang bùng cháy. Bàn tay không kiểm soát của Tuấn Khang đi từ gáy trượt xuống eo Lệ Thủy, khiến cho cô như bị một cảm giác điện giật. Cô run rẩy nhiều hơn, hơi thở trở nên khó khăn. Anh rời môi cô, hôn xuống cổ cô một cách nhẹ nhàng, êm đềm nhưng đủ làm cho Lệ Thủy cảm thấy chao đảo. Cô ôm chặt cổ anh, hôn mãi không ngừng. Khi Tuấn Khang rời khỏi cổ cô, Lệ Thủy gọi tên anh:
– Tuấn Khang…
Anh nhìn cô với ánh mắt thâm tình, chỉ là một cái “ừ” nhẹ. Anh chuẩn bị kéo cô ngồi xuống ghế, nhưng cô lại nắm chặt tay anh, đặt lên ngực mình, nơi nụ hoa nhỏ đã dậy thì. Ánh mắt của Tuấn Khang hiện lên một chút ngạc nhiên, nhìn xuống vùng bụng dưới của cô. Cô hiểu rằng anh đang khao khát, nhưng vẫn kiên nhẫn để bảo vệ cô. Một tay của anh nắm chặt bàn tay ấm áp của cô đặt lên ngực anh, trong khi tay kia của Lệ Thủy bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của anh.
Tuấn Khang nói khàn khàn:
– Vợ, em định làm gì vậy?
Lệ Thủy giữ im lặng, chỉ sợ rằng bất kỳ từ ngữ nào cô nói ra cũng có thể làm mất đi khoảnh khắc tình yêu này. Cô từ từ cởi bỏ từng cúc áo trên người anh, khiến cho vẻ ngoài của anh trở nên rõ ràng – vòm ngực săn chắc, cơ bụng rắn rỏi. Nếu cô đang đọc một cuốn sách ngôn tình, anh ấy chẳng kém gì một soái ca. Có lẽ đó là lý do tại sao anh có nhiều người hâm mộ đến vậy. Khi cô chạm vào thắt lưng anh, Tuấn Khang nhíu mày:
– Vợ, em…
Lúc này, cô mới thả tay ra, đặt cánh tay kia lên ngực anh, nơi trái tim bé nhỏ của cô nhảy múa. Tuấn Khang có vẻ ngạc nhiên một chút, cô nhận thức được sự tò mò của anh, đồng thời cảm nhận được sự hứng thú của anh. Cô thỏ thẻ nói:
– Tuấn Khang, em muốn…
Anh nhìn cô và nói:
– Lệ Thủy, em không sợ sao?
Cô cười:
– Nhẫn anh đã đeo trên tay em, cuộc đời em đã bị trói vào anh rồi, em còn sợ gì nữa? Món quà sinh nhật này, em tặng cho anh, được không?
Tuấn Khang nuốt nước bọt nhưng vẫn cố kìm nén:
– Nhưng anh chỉ muốn giữ cho em…
Lệ Thủy quả quyết nói:
– Em thuộc về anh, Tuấn Khang. Anh đã làm rất nhiều điều vì em. Em không muốn ràng buộc, chỉ muốn thuộc về anh, dù sáng mai anh không cần em nữa.
Trước khi nói xong, cô đã bị nuốt chửng bởi nụ hôn mãnh liệt của anh. Nụ hôn này đầy mê hoặc, như một cốc rượu mạnh, khiến cô mê đắm, dù cô biết rằng đang đối mặt với điều có thể khiến cô say đắm. Tuấn Khang hỏi hỗn hển:
– Em có hối hận không?
Lệ Thủy gật đầu:
– Không bao giờ hối hận!
Bàn tay của anh leo lên vai rồi trượt xuống eo mảnh mai của cô. Bàn tay đó tiếp tục tìm đến chiếc xẻ của chiếc váy của Lệ Thủy. Khi xẻ được kéo xuống, tấm lưng trần của cô làm cho Tuấn Khang như đóng băng. Lệ Thủy ôm chặt anh, đặt nụ hôn nồng cháy lên ngực anh. Ngọn lửa tình yêu bùng cháy, cô mở khóa áo con, thanh xuân rực rỡ hiện ra với đôi đồi cao và nụ hoa bé xinh. Tuấn Khang nhìn mê mải, Lệ Thủy đặt tay lên thắt lưng anh, nhưng không biết mở khóa như thế nào. Anh cởi thắt lưng, vứt mọi vật cản sang một bên. Anh bế cô, đặt Lệ Thủy lên tấm bạt gần đó, nơi mà ban đầu anh nghĩ sẽ cùng cô ngồi ngắm bầu trời đầy sao trong mùa hè. Nhưng giờ đây, nó trở thành giường tân hôn, nơi họ sẽ khám phá nhau. Anh hôn môi cô mãnh liệt, sau đó hôn má và vành tai nhỏ của cô. Cô run lên, phát ra những âm thanh không rõ trong cổ họng. Tuấn Khang hôn xuống xương quai xanh và dừng lại ở đỉnh đồi. Anh nhẹ nhàng mút mát, mơn trớn nhưng cẩn trọng, như muốn giữ cho nụ hoa không rơi mất. Sự âu yếm của anh khiến Lệ Thủy thêm một lần nữa yêu mến người đàn ông hoàn hảo này. Cô ôm chặt anh, bàn tay anh vuốt ve dọc eo cô, làm cho người cô nóng bỏng. Môi anh tiếp tục trêu đùa với vẻ thanh xuân rực rỡ, một tay xoa nhẹ đỉnh đồi còn lại, một tay chạm vào khu rừng tư mật của Lệ Thủy, đã ẩm ướt. Rồi bất ngờ, anh rời môi khỏi vùng đồi núi khiến cô hốt hoảng. Tuấn Khang đưa môi vào khu rừng dưới, nhẹ nhàng hôn lên đó khiến cho Lệ Thủy không thể kiềm chế được, cô rên lên một chút:
– Anh… Tuấn Khang… em khó chịu quá…
Cơ thể cô uốn éo, hai chân co lại, trong khi Tuấn Khang, khuôn mặt đã đỏ bừng, cúi xuống hôn môi cô và nói khàn đục:
– Vợ, anh thích món quà này lắm, chúc mừng sinh nhật của chúng ta!
Anh nhẹ nhàng đưa “vật đàn ông” đã cương cứng vào cơ thể của cô. Khi chạm vào tấm màng mỏng manh, anh hơi khựng lại, nhưng Lệ Thủy không chịu được sự ngưng trệ đó. Cô bắt chặt hai tay vào lưng anh, như người bị đuối sắp vớt được một cọc mà cô sắp mất. Tuấn Khang hít một hơi sâu và đâm mạnh, xé toạc tấm màng. Lệ Thủy nhăn mặt, dòng nước từ khóe mắt chảy ra. Cô đau đớn nhưng cảm nhận được khoảnh khắc hạnh phúc đặc biệt. Anh lau nhẹ nước mắt cô, hôn nhẹ lên mắt cô và nói:
– Đau lắm phải không em?
Lệ Thủy lắc đầu, cười:
– Không sao, em không sao.
Sau khoảnh khắc đau đớn là sự hạnh phúc mà cô chưa bao giờ trải qua. Mỗi lần anh đâm vào là một lần cảm xúc cao trào. Lệ Thủy không kìm được tiếng rên rỉ, và Tuấn Khang đặt lên cơ thể cô dấu hôn tình yêu. Cô dần quen với vị giác của anh, cùng anh tạo nên những nhịp nhàng nhàng như chơi lướt ván với đầy cảm xúc thăng trầm. Đột nhiên, tốc độ tăng lên, và khi Lệ Thủy cảm nhận dòng nước ấm, cô hiểu rằng họ đã hòa mình vào nhau. Cô ôm chặt anh, để cho cảm xúc tràn đầy, hai trái tim hòa quyện đạt đến đỉnh cao. Cả hai người nhễ nhại mồ hôi nhưng hạnh phúc ngập tràn. Anh ôm chặt cô, sau đó mới rút ra và hôn nhẹ lên môi cô. Anh nói nhỏ:
– Mệt không em?
Lệ Thủy cười:
– Dạ không, em rất hạnh phúc!
Tuấn Khang miết nhẹ môi cô:
– Lệ Thủy, anh yêu em!
Cô đặt đầu vào vòm ngực của anh, hoàn toàn thuộc về anh. “Đêm tân hôn” của họ không phải trên giường xa hoa, mà chỉ là một tấm bạt mỏng giữa cánh đồng cỏ lau, dưới bầu trời đầy sao. Tiếng Tuấn Khang đánh thức cô:
– Vợ, sắp tới giờ “giới nghiêm” rồi…
Cô nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ tối. Anh ôm cô, hôn cô rồi mới giúp cô lên xe về nhà. Dưới ánh đèn thành phố, hai tâm hồn yêu vẫn hòa mình vào nhau, mặc kệ cuộc sống xô bồ bên ngoài…