Ba lần lỡ nhịp chương 52 | Chuyển trường
Khi An An bước sang mười tháng tuổi, Lệ Thủy quyết định chấm dứt việc cho con bú để tập trung vào công việc học tập. Cô quyết định liên lạc với Ái Chi để thực hiện thủ tục chuyển trường cho con. Khi Ái Chi nhìn thấy số điện thoại của cô, cô không ngần ngại “tỏ vẻ”:
– Sao mày mãi không liên lạc với tao, con quỷ?
Lệ Thủy chỉ cười:
– Mày cứ bô bô cái miệng, cẩn thận trai đẹp chạy mất dép đấy. Tao bận lắm, chẳng phải quên mày đâu.
Ái Chi hứng khởi:
– Có chuyện gì vậy? Hoàng tử và công chúa của tao có khỏe không?
Lệ Thủy kể mọi chuyện từ từ cho Ái Chi nghe, bao gồm cả việc Minh Hoàng đã đứng sau để giúp đỡ cô. Nghe xong, cả hai đều có vẻ xúc động:
– Tao đã đọc trên báo rồi, nhưng không dám gọi, sợ mày buồn. Hai thằng khốn nạn kia, tao phải về băm vằm chúng ra. Vì thằng chó đó mà đời mày mới khổ…
Lệ Thủy lau nước mắt:
– Có pháp luật trừng trị, mày đừng lo!
Ái Chi gật đầu:
– Ừ, chúng nó bị thế là đúng rồi. Mà mày có cảm ơn Minh Hoàng không? Anh ấy thỉnh thoảng ghé qua, ngồi một mình ở phòng VIP uống rượu, không ai cản được.
Lệ Thủy cảm thấy lồng ngực đau đớn. Cô nhiều lần muốn gọi điện cảm ơn anh nhưng lại coi như không biết gì. Cô không muốn cả hai tiếp tục liên lạc, vì chỉ cần nghe giọng nói ấy, lòng cô lại đau đớn và phức tạp, có cảm xúc từ hận thù đến khao khát, từ yêu đến ghét… vì vậy, Minh Hoàng và cô chẳng thể chung con đường…
Nghĩ về điều đó, Lệ Thủy thở dài và nói:
– Thôi, tao nghĩ để anh ấy yên. Với tao, chỉ có gia đình và hai đứa nhỏ. Bây giờ cả hai đều không còn cha, mỗi người một cách ra đi nhưng lại liên quan đến nhau. Minh Tuấn đã bị tử hình, còn Trúc Thy thì điên trong tù, giờ chẳng biết thế nào nữa.
Ái Chi kêu lên qua điện thoại:
– Hả? Mày nói sao vậy? Nó bị điên à? Lệ Thủy ơi, nhà nó giàu lắm, có lẽ nó giả điên để trốn án rồi sau đó ra trả thù mày đấy!
Lệ Thủy lắc đầu:
– Không đâu, cách đây hai tháng tao cũng nghĩ như mày nên tao đã vào thăm nó. Nhưng nhìn cô ta, kinh khủng lắm, đầy bùn bã, tóc tai rối bời, la hét mãi. Tao còn hỏi người giữ lời khai của tao, họ nói Trúc Thy bị điên thật. Vì có sự giúp đỡ của Minh Hoàng, họ đã mời một bác sĩ tâm thần đến kiểm tra, bác sĩ này quen biết với họ. Họ nói Trúc Thy kiểu như bị sốc nên mới điên mất mày ạ!
Ái Chi gật đầu:
– Cũng phải thôi. Từ một tiểu thư khuê các tự nhiên rơi vào vòng xoáy án mạng, điên cũng là đúng. Mà thằng chó ấy đúng đáng phải như vậy, sống không nổi cũng chết không yên. Đáng chết!
Lệ Thủy cảm thấy buồn bã:
– Cũng vì cô ta quá yêu Tuấn Khang. Tao nghe nói, cả hai công ty Phan Thị và Trương Thị đều sắp phá sản vì cổ phiếu giảm mạnh, cổ đông đòi thay đổi Chủ tịch Hội đồng quản trị, công nhân thì không có lương nên ai cũng nghỉ việc.
Ái Chi gật đầu:
– Không phải ai yêu cũng như thằng chó má ấy, yêu là phải chia sẻ hạnh phúc của người mình yêu là hạnh phúc của mình. Quả báo của chúng nó đến rồi đấy.
Lệ Thủy đáp lại bằng một nụ cười:
– Ái Chi của tôi đang yêu nên nói cảm xúc cứng rắn đấy nhỉ?
Ái Chi đỏ mặt, chuyển sang chủ đề khác:
– Mà cậu dự định khi nào chuyển vào học ở đây?
Lệ Thủy thẳng thắn nói về kế hoạch của mình:
– Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tôi sẽ chuyển đến thành phố Hồ Chí Minh học tiếp. Tôi đã liên lạc với phòng Giáo dục và Đào tạo của trường ở Đà Nẵng, họ đã hỗ trợ. Vì tôi chấp nhận chuyển vào trường với điểm chuẩn thấp hơn, và tôi cũng mới học ít tháng nên chuyển không khó. Nhưng tôi không muốn ở Đà Nẵng, tôi đã gửi giấy ủy quyền cho cậu rồi, cậu làm thủ tục giúp tôi ở Đại học Kinh tế Hồ Chí Minh.
Ái Chi hiểu ý và hứa:
– Ừ, tôi sẽ làm thủ tục cho cậu, đừng lo. Nhưng khi đã chuyển đến đó, cậu đừng quên liên lạc với tôi nhé.
Lệ Thủy cười:
– Con ranh, mất liên lạc làm sao được!
Sau đó, Lệ Thủy tiếp tục thông báo về việc đóng tài khoản ngân hàng do Minh Hoàng thường xuyên chuyển tiền vào. Cô quyết định tự lập và không muốn nhận tiền từ anh nữa. Mọi số tiền đã được chuyển trở lại và cô mở một tài khoản mới để tiết kiệm cho cuộc sống và học tập.
Một tuần sau, Lệ Thủy đã đến thành phố Hồ Chí Minh. Cô thuê một căn phòng trọ nhỏ, sắm ít đồ dùng cá nhân và bắt đầu cuộc sống sinh viên. Mỗi năm, cô chỉ về nhà thăm gia đình vào dịp Tết và một ít ngày trong kỳ nghỉ hè. Cô tham gia hoạt động tình nguyện và làm thêm để trang trải cuộc sống và học tập. Bố mẹ thấy cô hạnh phúc hơn, giảm bớt lo lắng. Bốn năm đại học, Lệ Thủy trải qua những năm tháng sinh viên mạnh mẽ và tự lập, vượt qua những đau thương trong quá khứ. Cô bước đi trên con đường của mình với những bước chân mạnh mẽ của tuổi trẻ.
Lệ Thủy tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi và đã thành công khi được làm việc tại phòng kinh doanh của một công ty nước ngoài ở thành phố Hồ Chí Minh. Cô đã kết hôn với một doanh nhân thành đạt, làm phó giám đốc tại công ty con. Cùng với đó, Triệu Đạt cũng sắp tốt nghiệp đại học, và Lệ Thủy rất vui mừng khi nhìn thấy sự phát triển của em gái.
Theo như Ái Chi đã nói, hạnh phúc thật sự là khi nhìn thấy những người mình yêu thương hạnh phúc. Ở độ tuổi 26, Lệ Thủy đã có hai đứa con ngoan ngoãn và một gia đình hạnh phúc.
Mỗi buổi tối, sau khi về nhà từ công ty, Lệ Thủy dành thời gian cho việc ăn uống, dọn dẹp và sau đó ngồi trước laptop để đọc báo. Trong một lần đọc, cô chợt bắt gặp hình ảnh của một người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của cô – Minh Hoàng. Anh đang nhận giải thưởng doanh nhân xuất sắc của năm. Minh Hoàng vẫn giữ nguyên vẻ đẹp trai và phong độ, nhưng ánh mắt của anh lại tràn đầy cô đơn. Trái tim của Lệ Thủy như bị nhấn nhục khi nhìn thấy điều này.