Ba lần lỡ nhịp chương 54 | Bước tiến mới
Trở về thành phố Hố Chí Minh, Lệ Thủy thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Từ đó, đôi khi Khải Minh đưa cô về thăm mẹ anh. Mối quan hệ giữa họ gần gũi hơn, dù chỉ là những cái nắm tay. Một tối, khi Khải Minh đưa cô về phòng trọ, Lệ Thủy thấy anh đứng dậy. Cô nghĩ anh sẽ về nên cũng đứng dậy chào. Bất ngờ, Khải Minh ôm chầm lấy cô và hôn lên tóc cô:
– Lệ Thủy, em vẫn chưa thể chấp nhận anh à?
Lệ Thủy bất ngờ, đứng trân trân nhìn anh. Khải Minh liền hôn môi cô. Đó là nụ hôn đầu tiên sau bốn năm cô xa Minh Hoàng. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng làm trái tim Lệ Thủy đập nhanh. Cô đẩy Khải Minh ra:
– Thôi, anh về đi, kẻo muộn.
Khải Minh gật đầu:
– Ừ, em nghỉ đi. Anh sẽ nhắn tin cho em!
Lệ Thủy tiễn Khải Minh ra cửa, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm. Nụ hôn không khiến cô thăng hoa mà làm cô cảm thấy như đã làm điều gì đó xấu. Ngồi thẫn thờ trên giường, Lệ Thủy mò vào facebook của Minh Hoàng. Anh không chia sẻ nhiều, chỉ là mấy bài về thị trường gỗ. Hình nền là chùa Phật Ngọc ở Thái Lan – nơi họ đã đến. Dưới hình ảnh là chữ “WAIT”. Nhìn thấy, Lệ Thủy cảm nhận dòng nước ấm chảy vào trái tim.
Nghe tiếng chuông tin nhắn, cô mở điện thoại và đọc tin nhắn từ Khải Minh:
– Anh về phòng rồi, em ngủ ngon nhé. Yêu em!
Lệ Thủy giật mình và tự hỏi tại sao lại mò vào facebook của Minh Hoàng. Thực tại và tương lai của cô không còn liên quan đến anh. Gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, cô leo lên giường.
Sáng hôm sau, Khải Minh không đón cô như thường. Cô tự lái xe đến công ty và nhận ra anh không đi làm. Anh ấy đi đâu vậy? Cả ngày, Lệ Thủy lo lắng. Ăn trưa một mình, cô thấy trống vắng. Một đồng nghiệp nói:
– Hôm nay Khải Minh ốm rồi, chắc em buồn nhỉ?
Lệ Thủy ngạc nhiên:
– Ốm sao? Em không biết gì cả.
Chị đồng nghiệp giải thích:
– Sáng nay trưởng phòng bảo vậy, em không biết à?
Lệ Thủy lắc đầu:
– Dạ không, tối qua anh ấy vẫn bình thường mà!
Chị ấy cười và nói:
– Em đó, người ta đã quen rồi, đến cậu ấy ốm cũng không để ý.
Lệ Thủy hiểu rằng chị ấy nói đúng. Suốt thời gian qua, chỉ có anh là quan tâm đến cô, trong khi con cô không bao giờ để ý đến anh. Nghĩ về điều này, cô quyết định phóng xe đến thăm Khải Minh, người đang ốm. Khi đến nơi, cô dựng xe và nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh. Sau một thời gian, Khải Minh mở cửa. Anh trông phờ phạc và xanh xao. Lệ Thủy cảm thấy thương anh, người đang ốm một mình. Khải Minh ngạc nhiên hỏi:
– Ơ, sao em lại đến đây?
Lệ Thủy mỉm cười:
– Anh ốm, em đến thăm anh mà. Không được à?
Khải Minh gật đầu:
– Tất nhiên là được mà!
Phòng trọ của Khải Minh gọn gàng, với một người độc thân. Anh gãi đầu và nói:
– Anh ở một mình, hơi bừa bộn, đừng để ý nha!
Lệ Thủy cười:
– Anh còn gọn gàng hơn cả em đấy!
Cô đặt bịch cam xuống bàn và hỏi về tình trạng sức khỏe của anh. Khải Minh nói anh chỉ cảm xoàng, ngủ một giấc là khỏe. Lệ Thủy nhấn mạnh:
– Anh đừng có nói là đã ngủ cả ngày nha!
Khải Minh cười và sau khi đi tắm, anh trông tươi tỉnh hơn. Cô đề xuất nấu cháo cho anh ăn. Trong khi ăn, Khải Minh khen ngon và nói:
– Thế này anh lại muốn ốm thêm mấy ngày nữa!
Lệ Thủy đánh vào vai anh:
– Chưa thấy ai như anh, ai muốn bệnh bao giờ.
Khải Minh nhìn cô và nói:
– Được em chăm sóc, bệnh cũng tốt.
Sau khi ăn, Khải Minh đề xuất đi dạo và Lệ Thủy đồng ý. Họ dạo quanh một lúc và sau đó cô giục anh về nghỉ ngơi. Khải Minh đưa Lệ Thủy về phòng trọ và ngồi chơi một lúc. Lo lắng rằng anh có thể lại giống như tối hôm trước, cô giục anh về sớm:
– Anh không về sớm, mai lại ốm đấy!
Khải Minh ôm cô và hôn mạnh, Lệ Thủy bất ngờ nên chỉ trơ mắt nhìn. Một lúc sau, cô nhận ra môi anh đang hôn mình cuồng nhiệt, cô cố đẩy anh ra nhưng không thành. Khải Minh hôn cô cuồng nhiệt và đẩy cô xuống giường. Lệ Thủy đột nhiên tỉnh táo:
– Khải Minh, chúng ta…
Nhưng anh dường như không chú ý đến. Khải Minh hôn lên trán, tai, và xương quai xanh của cô. Bàn tay không kiểm soát của anh đi dạo sau lưng cô, cởi áo của cô và nhào nặn hai bầu ngực của cô đến khi chúng méo mó. Sự chạm vào đàn ông sau một khoảng thời gian dài làm Lệ Thủy cảm thấy bỡ ngỡ và run rẩy. Khải Minh trở nên mạnh mẽ và hùng dũng hơn, kích thích bản năng của anh. Anh loại bỏ mọi rào cản, hôn cổ cô, mút bầu ngực căng tròn, và tiếp tục thả nổi dưới… Bàn tay của anh chạm vào mọi nơi trên cơ thể cô. Rồi Khải Minh loại bỏ mọi rào cản, hôn lên cổ cô, mút mát bầu ngực căng tròn, và tiếp tục thả nổi xuống… Bàn tay của anh trêu chọc đồi ngực căng tròn và rồi đi sâu vào khu rừng ẩm ướt, nhanh chóng đi vào cô. Lệ Thủy phát ra tiếng rên nhỏ nhưng nhanh chóng bị nụ hôn của anh nuốt chửng. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, khiến cô chưa kịp sẵn sàng, chưa kịp thích nghi. Khải Minh nhẹ nhàng ra vào trong cô, như cách anh hiền lành và nhẹ nhàng.
Bóng lưng anh nhấp nhô trên tường, chiếc giường nhỏ trong phòng trọ kêu kẽo kẹt. Lệ Thủy bấu vào lưng anh, phối hợp nhịp nhàng cùng anh, dù trí lý cô đang phân vân, mâu thuẫn với hành động của mình. Khi cô và anh hòa làm một, khi những giọt mồ hôi nhỏ rơi xuống cơ thể cô, Lệ Thủy nhận ra rằng… cô đã thuộc về Khải Minh. Anh rút ra khỏi cô, lau sạch sẽ cho cô, nằm xuống ôm cô, giọng khàn đục:
– Lệ Thủy, mình cưới nhau nhé!
Lệ Thủy cảm thấy một chút tiếc nuối, một chút hụt hẫng, một chút hưng phấn, nhưng sau cùng… cô lặng lẽ gật đầu…