Ba lần lỡ nhịp chương 55 | Đám cưới
Đám cưới của họ diễn ra chỉ sau một tháng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến cho bố mẹ Lệ Thủy cảm thấy bất ngờ:
– Lệ Thủy, con đã suy nghĩ kĩ chưa?
Cô đứng trước quyết định khó khăn. Làm sao cô có thể diễn đạt những suy nghĩ lẻ tẻ trong lòng? Quên Minh Hoàng, lo cho gia đình, tránh làm tổn thương Diệp Lan, hay chỉ là do sự mất mát của hai đứa con mồ côi… Lệ Thủy nuốt chửng mọi điều và cười:
– Dạ rồi mẹ ạ, con nghĩ kỹ rồi. Anh ấy yêu con nhiều lắm, mẹ yên tâm!
Mẹ Lệ Thủy nhìn sâu vào đôi mắt con:
– Con yêu Khải Minh, nhưng mẹ quan tâm con có yêu Khải Minh không?
Cô lại cười:
– Có ạ. Con yêu anh ấy, mẹ yên tâm. Nhưng bố mẹ phải yêu nhau như thế này đấy ạ!
Mẹ cô gật đầu:
– Bố mẹ chỉ muốn con hạnh phúc và quên đi quá khứ. Chỉ cần con vui là đủ.
Lệ Thủy nhẹ nhàng chuyển hướng:
– Mẹ có may áo dài chưa ạ? Đám cưới của con, mẹ phải đẹp để vui chứ!
Mẹ Lệ Thủy nhìn con, mắt ấm áp:
– Được rồi, mẹ sẽ làm đẹp cho ngày vui của con.
Gần ngày cưới, trong khi Khải Minh hồn nhiên, Lệ Thủy cảm thấy lòng ngổn ngang. Cô không biết liệu quyết định của mình có đúng hay không. Trong những lúc cần tĩnh lặng, cô tìm đến nghĩa trang…
Ngôi mộ của Tuấn Khang vẫn yên tĩnh, và lọ hoa “XIN ĐỪNG QUÊN ANH” vẫn tươi tắn. Có lẽ Tuấn Khang muốn giữ lại mối tình đẹp:
– Tuấn Khang, em sắp lấy chồng rồi, anh có vui không?
– …
– Tuấn Khang, em đã quyết định đúng chưa? Em muốn có gia đình, quên Minh Hoàng và bắt đầu cuộc sống mới với Khải Minh.
– …
– Tuấn Khang à, thôi, đã quá muộn. Anh hãy phù hộ cho em và con cái nhé!
Vẫn chỉ là gió vuốt nhẹ, cái nhìn âu yếm, người dưới mộ không thể trả lời, người trên cõi trần tâm sự và rơi vào bóng chiều chạng vạng.
Ngày cưới, Lệ Thủy lần đầu khoác áo cô dâu, trang điểm tỉ mỉ. Cô đẹp nhưng đôi mắt phản ánh nỗi buồn. Ái Chi nghi ngờ:
– Lệ Thủy, bốn năm Đại học mày chả yêu đương gì, sao mới đi làm một năm đã cưới chồng? Mày yêu bao giờ?
Cô cười:
– Tao hai mươi bảy tuổi rồi, tao cần yêu và cưới chồng.
Ái Chi nắm chặt tay cô:
– Lệ Thủy, mày có gì muốn nói không? Có phải mày cưới Khải Minh để quên Minh Hoàng không?
Lệ Thủy tiếp tục cười:
– Mày nghĩ linh tinh gì đấy? Định cướp dâu à?
Ái Chi lắc đầu:
– Tao biết, giờ có nói cũng không thay đổi được gì. Tao chỉ mong mày hạnh phúc, thực sự hạnh phúc.
Lệ Thủy gật đầu, ánh mắt xa xăm hướng về cửa, nơi tiếng chào của quan viên hai họ vang lên khi nhà trai đến:
– Tao sẽ hạnh phúc!
Trước bàn thờ gia tiên, Lệ Thủy cảm nhận gia đình mới và quyết định tập trung chăm sóc cho hạnh phúc gia đình. Cô quyết định để con cái ở lại với bố mẹ để không làm thay đổi quá nhiều trong cuộc sống của chúng. Mỗi tháng, họ sẽ cùng thu xếp thời gian để thăm con.
Khi xe hoa rời khỏi nhà, ngã ba gần nhà, một chiếc siêu xe thể thao xuất hiện, làm Lệ Thủy nhớ ngay đến một kí ức cũ. Người lái xe, đôi mắt đỏ quạch, bản thân anh ta cũng tỏ ra buồn bã. Cảm xúc tràn đầy, Lệ Thủy bật khóc nức nở. Khải Minh ôm cô vào lòng:
– Lệ Thủy, chúng ta đón các con về thành phố Hồ Chí Minh được không?
Lệ Thủy lắc đầu:
– Không sao, em sẽ quen. Mấy năm không có con bên cạnh, em vẫn ổn. Hôm nay, em chỉ thấy lòng trống rỗng quá thôi…
Khải Minh vỗ nhẹ vai cô. Anh không biết cô đang đau đớn. Có lẽ, quyết định của cô là không đúng…
Cặp đôi quyết định đi tuần trăng mật ở Đà Lạt. Phong cảnh đẹp và sự chăm sóc của Khải Minh giúp Lệ Thủy dần quên đi một số đau buồn. Dù không thể là của nhau, nhưng họ sẽ có ngôi nhà và cuộc sống mới. Mọi thứ sẽ ổn…
Cùng lúc đó, công ty của Lệ Thủy mở chi nhánh ở Đồng Nai, nên họ quyết định chuyển về đó để chăm sóc mẹ già. Ngày ngày, vợ chồng cô đi làm, bà ở nhà dọn dẹp và nấu ăn. Buổi tối, họ quây quần bên bữa cơm ấm áp:
– Lệ Thủy, cảm ơn con. Nhờ Khải Minh mà mẹ cảm thấy trẻ trung hơn nhiều.
Lệ Thủy nắm tay bà và cười:
– Mẹ phải trẻ để chúng con được phụng dưỡng mẹ!
Mắt bà ướt nước. Lệ Thủy cảm nhận bà muốn nói điều gì đó. Mẹ chồng cô rất hiền lành, luôn tạo cho Lệ Thủy cảm giác như đang ở nhà mẹ. Lệ Thủy vẫn gọi video hàng ngày cho bố mẹ và các con, mọi người đều mừng vui vì cô có người chồng yêu thương và gia đình mới hạnh phúc.
Chính Lệ Thủy cũng cảm thấy như vậy là tốt. Gặp nhau, họ đã tạo ra một cuộc sống an lành. Cô có một người chồng sẵn lòng chia sẻ mọi thứ và sớm tối đi về. Họ có thể có những đứa con của riêng mình. Cuộc sống của cô, giờ đây, trở nên bình lặng và hạnh phúc.