Ba lần lỡ nhịp chương 59 | Ghen tuông

01/02/2024 Tác giả: Hà Phong 496

Tiếng tiếng nói xôn xao kết hợp với mùi thuốc khử trùng đặc trưng làm cho Lệ Thủy tỉnh giấc. Cô mở mắt ra và phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng trắng xóa, cảm thấy cơ thể đau đớn và ẩm ướt. Mẹ chồng của cô, với đôi mắt sưng húp, đang nắm chặt tay cô và hỏi:

– Lệ Thủy ơi, con đã tỉnh rồi. Con có mệt không? Mẹ sẽ gọi bác sĩ đến đây!

Lệ Thủy không thể kiểm soát việc sờ tay xuống phía bụng và cảm thấy một cảm giác trống rỗng khiến cô hoảng sợ:

– Mẹ ơi, con… đứa bé có ổn chứ ạ?

Mẹ chồng cô không kìm được nước mắt:

– Lệ Thủy ơi, hãy bình tĩnh, đứa bé… đã rời xa chúng ta rồi…

Lệ Thủy bật dậy, bắt đầu gào lên và muốn đi tìm bác sĩ, nhưng y tá phải chạy đến và nắm chặt cô:

– Xin lỗi, hãy bình tĩnh. Con còn yếu đấy, đừng hoảng loạn!

Lệ Thủy không thể chịu nổi. Cô cảm thấy đứa con của mình không có tội gì cả và gào lên:

– Hãy trả lại con cho tôi! Xin hãy trả lại con cho tôi…

Y tá không thể làm gì khác ngoài việc tiêm cho cô một mũi an thần. Lệ Thủy lần nữa rơi vào giấc ngủ…

Khi cô tỉnh lại lần thứ hai, Khải Minh đã ngồi bên cạnh. Mẹ chồng của cô đã về nhà. Nhìn thấy anh ta, Lệ Thủy cảm thấy đau đớn và căm hận. Cô quay mặt vào tường, từ chối giao tiếp. Khải Minh vỗ nhẹ vai cô và nói:

– Lệ Thủy, anh…

Lệ Thủy trả lời lạnh lùng:

– Anh muốn xin lỗi à? Tôi không muốn nghe nữa. Anh đã giết đứa con của mình rồi, anh đã hài lòng chưa?

Khải Minh im lặng, khiến cô càng tức giận:

– Anh cút đi!

Nhưng thay vì phản ứng gay gắt, Khải Minh quỳ xuống:

– Lệ Thủy, anh xin lỗi. Đừng rời xa anh, anh sẽ cai thuốc, từ bây giờ anh sẽ cai…

Lệ Thủy không muốn nghe nữa. Cô chỉ muốn anh ra khỏi phòng:

– Tôi mệt rồi. Tôi muốn nghỉ ngơi. Anh ra ngoài đi!

Khải Minh hiểu ý cô và rời đi. Khi anh ta ra khỏi phòng, cô mới khóc. Cô đã sai, và giờ cô phải trả giá. Nhưng cô không nghĩ rằng cô sẽ mất đứa con chưa kịp sinh ra. Lệ Thủy đau đớn, trái tim cô tan nát. Đúng lúc đó, điện thoại reo lên – là mẹ. Lệ Thủy không biết phải nói gì, nhưng sau một hồi ngần ngại, cô vẫn nắm can đảm và bắt đầu:

– Con nghe đây, mẹ ơi. Bố mẹ và các em có khỏe không? Cả hai cháu có ngoan không mẹ?

Mẹ Lệ Thủy nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của con mình:

– Lệ Thủy, con có ốm không? Bà thông gia và Khải Minh thế nào, cả hai đều khỏe chứ?

Cô cảm thấy mũi cay xè khi phải kể về sự thất bại của mình:

– Mẹ ơi, con… con đã mất đứa bé rồi…

Mẹ cô hoảng sợ:

– Sao vậy? Con nói sao mà bất cẩn thế?

Lệ Thủy không muốn tiết lộ sự thật về Khải Minh, vì nếu làm như vậy sẽ khiến mẹ cô đau lòng hơn nhiều. Vậy nên, cô chỉ nói:

– Con… không may trượt chân…

Mẹ cô vội vàng an ủi:

– Được rồi, người ta còn có câu “một lần sa bằng ba lần đẻ”, con đừng buồn. Bình tĩnh, con sẽ có thêm những đứa con khác.

Nhưng ý nghĩ về việc có thêm đứa con khác với người như Khải Minh khiến Lệ Thủy không thể chấp nhận. Cô chỉ biết gật đầu trước mẹ:

– Dạ, con sẽ cố gắng.

Sau vài ngày điều trị, sức khỏe của cô đã cải thiện và cô được xuất viện. Khi về nhà của Khải Minh, cô quyết định nghỉ thêm một thời gian rồi xin phép mẹ chồng:

– Mẹ ơi, mai con xin phép về nhà mẹ thăm bố mẹ và các cháu được không ạ?

Mẹ chồng cảm thông với tâm trạng của cô và hiểu cô và Khải Minh thường xuyên về thăm hai đứa trẻ, bà gật đầu:

– Ừ, con về thăm cho thoải mái. Để mẹ chuẩn bị ít đặc sản cho ông bà thông gia. Khải Minh cũng đi với con như mọi khi phải không?

Lệ Thủy lưỡng lự:

– Con… chưa nói với anh ấy ạ!

Bà hiểu:

– Mẹ hiểu. Nhưng đối với vợ chồng, một lời nói là một đời nghĩa vụ, con nên trò chuyện với anh ấy.

Bà luôn quan tâm, bà muốn tránh hiểu lầm với Khải Minh. Lúc này, Lệ Thủy còn ở lại đây cũng là do lòng tốt của bà. Tối đó, Lệ Thủy nói với Khải Minh rằng cô sẽ về nhà một thời gian. Anh ta nhìn cô:

– Em đi bao lâu?

Lệ Thủy nhẹ nhàng:

– Hiện tại, em đang xin nghỉ một tuần.

Ánh sáng nghi ngờ băng qua mắt Khải Minh, nhưng sau đó anh ta quay lại bình thường:

– Một tuần lâu quá, anh không nghỉ được.

Lệ Thủy gật đầu:

– Anh ở lại với mẹ, em về một mình cũng được.

Thực tế, cô cũng muốn ở một mình. Suốt thời gian qua, dù ăn chung mâm, ngủ chung giường, nhưng cô không thể quên đi đứa bé đã mất. Cô không thể dễ dàng trở lại cuộc sống bình thường. Ngày hôm sau, Lệ Thủy lên xe về nhà một mình. Khi đến nhà, mẹ cô bất ngờ:

– Sao con về một mình vậy? Khải Minh đâu?

Lệ Thủy mỉm cười:

– Anh ấy không nghỉ được vì con chỉ về khoảng một tuần thôi. Mẹ chồng con đã chu đáo quá ạ, con mang theo quà biếu bố mẹ.

Mẹ cô gật đầu:

– Thật là chu đáo!

Về nhà, Lệ Thủy cảm thấy thoải mái và hạnh phúc. Cô vui chơi với các con, thưởng thức bữa ăn gia đình, và tận hưởng khoảnh khắc bình yên cùng bố mẹ. Một ngày, cô và Khang Viễn đến thăm mộ Tuấn Khang:

– Tuấn Khang, Lệ Thủy lại phải xin lỗi rồi nhỉ? Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi không có anh ấy.

– …..

– Tuấn Khang, em sẽ li hôn đấy, em sợ anh ấy lắm…

– …

Khang Viễn đứng bên cạnh cô, tò mò hỏi:

– Mẹ ơi, li hôn là gì vậy mẹ? Tại sao mẹ lại khóc ạ?

Cô không biết phải trả lời con thế nào, khi bất ngờ điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ Khải Minh. Lo lắng về sự ghen tuông của anh ta, Lệ Thủy vội vàng nhấc máy, chưa kịp nói, giọng nói lạnh lùng của anh ta đã vang lên:

– Cô đang ra đường làm gì vậy? Hẹn hò với người cũ à? Cô quay về Đồng Nai ngay lập tức cho tôi, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện li hôn, hiểu chưa?

Bài viết liên quan