Chị em song sinh chương 13 | Cu Thóc con ai?

29/01/2024 Tác giả: Hà Phong 591

!
Trên thế giới này, điều đau lòng nhất không phải là bị phản bội. Đau lòng hơn cả, là cảm giác bị những người thân thiết nhất, mà bạn tin tưởng, đâm bạn một nhát dao. Bà Hà trước đây coi con Giang như một phần của gia đình, thậm chí còn muốn nhờ con Giang làm mẹ cho cậu Nhân vì mợ Diệp không thể sinh con. Dù mợ Diệp có muốn loại bỏ nó đi bao nhiêu lần, bà luôn che chở. Nhưng thì thôi, con Giang đã âm thầm đâm bà một nhát dao, mỗi ngày bà đi ra ngoài với con Thanh, con Tú là một ngày nó đã vẽ vãn chồng bà. Điều đau lòng hơn là nó lợi dụng mọi mánh khéo để khiến ông Hoàng mê mẫn, thậm chí sử dụng cả thuốc kích dục để ông không còn cách nào khác. Nói chung, tất cả những gì con Giang làm đều khiến bà đau đớn. Nó và ông Hoàng thậm chí còn ngủ chung trên chiếc giường của bà và chồng bà, đó cảm giác lén lút khiến ông Hoàng thăng hoa, sung sướng, điều mà chỉ con Giang mang lại. Bà không chịu nổi khi thấy họ đụng nhau ngay trong ngôi biệt phủ, nơi bà sống. Đàn ông giàu có như ông Hoàng có thể có nhiều mối quan hệ, nhưng nếu nó cặp bồ với con Giang ngay trong phủ này, thì bà thực sự không thể chấp nhận. Bất chấp mọi khổ đau, con Giang còn mặt dày gọi ông Hoàng là anh. Bà Hà tức đến mức tim bà như muốn nổ tung, đấm vào ngực và la lên:

Mày… con đĩ này mày gọi ai là anh?
Con Giang vẫn giữ chặt ông Hoàng, trả lời:

Chị Hà… chị bình tĩnh được không? Em và anh Hoàng yêu nhau là thật…
Chị Hà? Anh Hoàng? Nó giờ đã trở nên trơ trẽn và ghê tởm đến mức nào? Bà Hà cảm thấy tai ù và cô Bích không thể chịu đựng nổi, họ lao vào lôi con Giang ra khỏi tay ông Hoàng. Bà Hà đau đớn và tức giận, la lên:

Ối giồi ơi, ra đây mà xem, xem tôi có khổ không? Cả cuộc đời tôi vất vả hi sinh cho chồng con và cuối cùng lại bị phản bội như thế này. Ông còn bênh nó à? Ông bênh nó sao? Ông nói cho tôi biết, ông và nó thế này đã lâu chưa? Ông buông nó ra cho tôi, tôi sẽ giết chết nó.
Nói rồi, bà Hà và cô Bích xông vào tấn công, ông Hoàng sợ hãi, còn con Giang bị bà Hà đánh thẳng vào đầu. Nó choáng váng, buông tay ông Hoàng, bà Hà lôi nó ra ngoài, hét to:

Tao đánh cho mày nhừ tử rồi tao cho mày cút. Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà. Mày là thứ đĩ đượi dâm loạn. Con ranh nứt mắt định cướp chồng bà, bà cho mày chết.

Cô Bích vừa sắp giơ chân để đánh con Giang thì con này nhanh chóng túm điện thoại ở dưới sàn và quay video, hét lên:

Buông tôi ra, các người đánh tôi tôi sẽ kiện các người. Tôi nói cho các người biết các người đánh tôi, thương tật đến đâu tôi kiện đến đó. Tôi còn đang mang thai con của anh Hoàng, các người đánh tôi mà ảnh hưởng đến đứa bé tội càng nặng. Video này mà được phát tán các người tha hồ mà tù mọt gông. Các người mà làm quá là tôi phát trực tiếp luôn đấy.
Mọi người đều kinh ngạc khi nghe điều này. Thực ra, con Giang cũng không ngờ mình lại bị bắt sớm đến vậy. Bà Hà cảm thấy như chết đứng khi nghe con Giang có thai và đe dọa kiện ngược lại. Bà khuỵu chân xuống, còn cô Bích thì không còn kiềm chế được nữa. Bà Hà đã muốn tiếp tục đánh con Giang nhưng bị cản lại, ông Hoàng cũng lao vào can thiệp. Bạo lực không phải là cách giải quyết tốt. Hoàng Hà đã xây dựng uy tín trong giới kinh doanh suốt bao năm và không thể để mất nó. Nhân biết con Giang nói những lời như vậy chắc chắn nó sẽ tự tin kiện tụng. Vì vậy, trước hết hắn cho con Tú ra khoá cổng để tránh sự chú ý của người ngoài rồi đuổi cô em gái ngu ngốc của mình ra khỏi phủ. Hắn là đàn ông, hắn hiểu rằng đàn ông nào cũng có ham muốn. Chuyện ngoại tình hắn thông cảm với ông Hoàng, nhưng ngoại tình đến mức có thai thì hắn không thể chấp nhận. Bà Hà đau đớn, khóc nước mắt. Cô tưởng cuộc đời sẽ trôi qua êm đềm nhưng lại phải đối mặt với sự đau đớn như vậy từ con Giang. Điều bất ngờ nhất là con giúp việc bà cho là ngây ngô lại thể hiện thân phận ác độc như vậy. Năm xưa, mợ Diệp cảnh báo bà nhưng bà không tin. Lúc đó bà đuổi nó về nhưng không ngờ sự thật lại khổ đau như thế này. Nó trơ trẽn và mưu mô đến mức khiến bà sợ hãi. Người chồng đạo mạo của bà cuối cùng lại chỉ là lão dê già. Sau khi đuổi cô Bích đi, Nhân nhìn con Giang và nói:

Mày mặc quần áo vào rồi mày nói chuyện.
Mợ Linh thở dài để giúp bà Hà dậy, nhưng bà không thể đứng lên được. Con Giang và ông Hoàng sau khi mặc quần áo xong, Nhân nói đều đều:

Chuyện này dù sao cũng không đẹp. Nhưng nếu đã xảy ra thì phải giải quyết. Gia đình tao không chấp mày nữa, coi như mày tuổi trẻ nông nổi làm ra những chuyện như vậy. Giờ tao cho mày một khoản tiền và mày về quê sống. Gia đình tao sẽ không làm căng.
Việc con trai bà cho tiền sau khi ngủ với chồng bà? Bà Hà không chấp nhận, nhưng trước khi bà kịp lên tiếng, con Giang đáp:

Tôi không về quê, tôi sẽ ở đây với anh Hoàng, con tôi cần có cha.
Bà Hà càng ngày càng sốc trước thái độ thách thức của con Giang. Đúng là trơ trẽn của nó đã đạt đến mức tối đa. Bà Hà tức giận đánh mạnh một cái vào đầu nó và rít lên:

Mày bị điên rồi sao? Mày nghĩ mày là ai? Con đĩ này, nếu không đi ra thì sẽ chỉ có nước chết.
Con Giang nhìn ông Hoàng với vẻ đáng thương và nói:

Anh Hoàng, anh xem em mang thai con của anh mà bị vợ anh đánh như vậy. Anh nói với em anh sẽ đảm bảo cuộc sống tốt cho mẹ con em, giờ anh không nói gì sao?
Ông Hoàng im lặng nghe con Giang nói xong mới trả lời:

Tôi… thôi thì con bé cũng đang có thai con của tôi… bà cũng không cần phải ra tay…

Ban nãy bà Hà nghĩ con Giang nói có thai là nói dối, nhưng giờ nghe tai ông Hoàng xác nhận, bà lao vào chất vấn ông Hoàng:

Sao ông ngu thế này chứ? Ông làm sao còn để lại hậu quả từ một mối quan hệ với con này, ông thực sự là mất nết. Ông chết đi, ông chết đi đi, giờ đây chỉ còn lại một kẻ già mất nết thôi.
Ông Hoàng bị bà Hà chửi và cảm thấy bực tức, nhưng giờ ông không còn năng lực để cãi lời. Trước mặt con trai và con dâu, lại có cháu dâu của mình, mọi chuyện xấu hổ như thế này không thể được bày tỏ một cách ầm ỹ. Bà Hà lại ôm mặt khóc lóc, nói:

Trời ơi, nhìn xuống đây đi. Ở tuổi này, tôi lại phải đối mặt với một tình huống như thế này. Đến cái số của tôi cũng không tha thứ cho tôi. Nhìn con Giang, đánh không được, chửi không xong, chỉ còn biện hộ bằng cách trỏ vào mặt nó và la:

Mày cút đi, cút đi cho khuất mắt tao.

Con Giang không chịu rời đi và đáp lại:

Tôi không cút đâu, bà dám cho người xử lý tôi à? Tôi nói cho bà biết, tôi đã thông báo cho vài người anh em của mình biết rồi. Hằng ngày, tôi cài đặt camera và máy ghi âm, bà đụng vào tôi, tôi sẽ tung lên mạng xã hội. Công ty này ngoài bất động sản còn cung cấp hàng cho cả cộng đồng. Khi mọi người biết chuyện, có thể sẽ tẩy chay và công ty sẽ phá sản.
Bà Hà không chỉ sốc vì sự trơ trẽn của con Giang mà còn bởi sự thông minh và mưu mô của nó. Bà nghĩ rằng nó đơn giản, không có trí óc, nhưng bây giờ bà nhận ra sự sai lầm của mình. Nhân cũng bất ngờ và nghi ngờ, hắn nhìn con Giang với ánh mắt mới. Làm sao nó biết nắm bắt điểm yếu của người khác và doạ nạt như vậy? Bà Hà tỏ ra tức giận và muốn trút giận lên con trai, nhưng con trai bà đã can dự và nói:

Mẹ hãy dừng lại đi. Mẹ nghĩ muốn làm tổn thương người ta thì chắc chắn mẹ cũng sẽ bị tổn thương.
Thực sự, bà Hà đã không còn thiết tha sĩ diện nữa. Thấy cậu Nhân quát bà, bà cũng chỉ rơi vào trạng thái khóc nấc mà thôi. Nỗi đau này quá sức tưởng tượng, bà nhìn con Giang với ánh mắt đầy thất vọng. Bà quay sang ông Hoàng và hỏi:

Ông nghĩ thế nào?
Ông Hoàng đang đắn đo và suy nghĩ, ông muốn có thêm đứa con, gia tăng họ Hồ, nhưng giờ đây, với mối quan hệ phức tạp như vậy, ông phải đưa ra quyết định nào đó. Trước khi ông trả lời, con Giang đã lên tiếng:

Thế này chị ạ, dù sao thì em cũng đã mắc lỗi. Bây giờ, em đã mang thai với anh Hoàng. Nhưng em với anh Hoàng yêu nhau là thật, em thừa nhận sai lầm của mình, nhưng con em cần có cha. Em và anh Hoàng đã thực hiện xét nghiệm Nipt, giống như lúc chị dẫn mợ Diệp đi. Con bé trong bụng em là con trai, vì vậy em không thể bỏ nó đi được. Đàn bà nên chia sẻ và hỗ trợ lẫn nhau, đừng ích kỷ.

Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, bà Hà từng nói với mợ Diệp như vậy, nhưng giờ chính bà lại bị con Giang nói. Ông Hoàng biết về thai nghén và đã dẫn con Giang đi xét nghiệm Nipt. Bà Hà, trong tâm trạng bất lực, nhìn con Giang và sau đó quay sang cậu Nhân, cảm nhận xương sọ như vỡ ra trăm mảnh. Nhân, mặc dù nhìn con Giang với ánh mắt nhíu mày, nhưng sau đó bình tĩnh nói:

Tao cho mày ba trăm triệu và thêm ít tiền để giải quyết vụ thai, mày có thể bắt đầu lại cuộc đời với số tiền này. Con gái trẻ như mày, chắc chắn sẽ tìm được người đàn ông phù hợp hơn. Tao cũng sẽ giúp mày có việc làm, mày đồng ý không?
Con Giang nhìn Nhân và nói:

Cậu Nhân, tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn con tôi sinh ra có cha thôi.
Ba trăm triệu? Nếu mày đẻ con, và sau này con mày lớn lên, tao đã già, liệu có đáng không? Tao sẽ sắp xếp ba trăm triệu cho mày và hỗ trợ việc phá thai ở một cơ sở uy tín. Đứa bé này không thể giữ, còn thầy mẹ mày ở quê, mày sẽ không giữ cho họ à?
Nếu trước đây con Giang có thể đồng ý với đề nghị như vậy, nhưng từ khi có sự hỗ trợ của con Thanh, con Giang đã có cái nhìn khác. Ba trăm triệu đồng chỉ là số tiền nhỏ, nó muốn cuộc sống sung sướng, không chỉ có tiền mà còn là vị thế và danh tiếng. Đối với nó, sống ở biệt phủ, bên cạnh ông Hoàng, là quan trọng hơn việc cầm năm trăm triệu chạy trốn. Nó muốn con nó có cuộc sống cao cấp, giống như cô Bích hay cậu Nhân, học trường quốc tế và sống trong giới thượng lưu. Vì thế, dù có đề nghị hay không, con Giang vẫn kiên quyết nói:

Tôi đã nói, tôi không cần tiền. Tôi chỉ muốn con tôi có cha. Cậu đừng cố thuyết phục tôi, tôi chỉ mong bình an cho đứa trẻ.
Bà Hà, trong tâm trạng tức giận và thất vọng, rơi vào trạng thái khóc lóc và hất cằm lên:

Được, mày tự sinh con, nhà tao sẽ không chấp nhận đứa bé này, mày tự lo cho nó, nhà họ Hồ không có liên quan.
Con Giang lại giả vờ khóc lóc và nói với ông Hoàng:

Anh ơi, em đang sợ lắm, anh có thể bảo vệ em được không?
Bà Hà nghe xong điếng người, con Giang dám tiết lộ bí mật đã giấu giếm suốt một năm trời ngay trước mặt nhiều người. Nhân cũng cảm thấy sửng sốt và nghi ngờ. Cố gắng thuyết phục con Giang không thành, ông Hoàng muốn nó sinh con, bà Hà và Nhân đều tỏ ra bất lực, nhìn con Giang như muốn bóp chết nó. Con Giang cười giả vờ và nói:

Các bạn nhìn cho kỹ đi, nếu đứa bé trong bụng tôi có vấn đề gì, chắc chắn là do mẹ con bà ta hại. Trước đây, bà ta đã hại chết con dâu để chiếm đoạt tài sản, giờ nói về con giúp việc như tôi, chẳng là gì cả…

Con Giang nói đến đây, bà Hà không kiềm chế được và lên tiếng gầm:

Mày câm đi ngay.
Ông Hoàng, lo sợ tình hình sẽ trở nên tồi tệ, vội vàng kéo con Giang vào và nhẹ nhàng nói:

Được rồi, không ai được làm tổn thương đứa bé và em cả. Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ bảo vệ em được chứ?
Nhìn cảnh tượng này, toàn bộ gia đình Hồ đã bàng hoàng. Bà Hà, sau cú sốc của lời con Giang, không nói lên được điều gì nữa và bất lực quỳ xuống, phải nhập viện. Con Giang quay về phòng riêng, lắp đặt camera ở cửa phòng, một biện pháp tự bảo vệ. Cậu Nhân, bản thân điềm đạm, cũng không kiềm được cảm xúc và thậm chí tỏ ra tức giận trước sự mặt dày của con Giang. Mọi chuyện đã đi quá xa, và đây chỉ là khởi đầu, biệt phủ Hồ đang rối bời trong những vòng xoáy của những bí mật và xung đột.

Quỳnh, sau khi rời nhà Hồ, trở về nhà của cô. Bề ngoài, cô giữ vẻ lạnh lùng và không quan tâm đến những chuyện xảy ra trong gia đình Hồ, nhưng bên trong, cô tỏ ra có sự khinh bỉ với số phận của bà Hà. Cô đánh giá cao những cử chỉ của mợ Linh, người đã bảo vệ và quan tâm đến Diệp trong quá khứ. Quỳnh nhận ra sự thất bại của bà Hà là do chính bản thân bà đã tạo điều kiện cho con Giang phát triển thành một “con cáo già” thay vì một tiểu tam trơ trẽn.

Khi Quỳnh đang ngồi trong phòng khách chuẩn bị gọi điện thoại, có tiếng gõ cửa. Khi mở cửa, cô nhận ra đó là mợ Linh. Mặc dù Quỳnh phải gọi mợ Linh là chị vì vai trò gia đình, nhưng trong lòng cô, có sự kính trọng và biết ơn đặc biệt. Mợ Linh, với nụ cười hiền dịu, chia sẻ những lời khuyên và cảnh báo về cuộc sống trong biệt phủ Hồ. Cô cảm nhận được sự chân thành từ mợ Linh, những lời nhắc nhở như là một bước cảnh báo để cô không bị cuốn vào những rắc rối của gia đình Hồ, như Diệp đã trải qua.

Quỳnh cảm ơn mợ Linh và thể hiện sự hiểu biết và tôn trọng đối với những gì mợ Linh đã làm cho Diệp. Mợ Linh, sau khi chia sẻ, rời đi để đưa bé Min đi học. Con Thanh, khi nhận ra sự xuất hiện của mợ Linh, thể hiện sự ngạc nhiên và nói:

Trời ơi, chưa bao giờ tôi thấy mợ Linh nói chuyện tự nhiên với ai như vậy. Trước đây, con Giang thường kể rằng mợ Linh sống rất kín đáo, như có chuyện gì đặc biệt vậy, chỉ ra biệt thự khi cần và không ra khỏi ngoại trừ khi đi làm. Nhưng giờ thì bỗng dưng lại xuất hiện và trò chuyện với người khác, thật là kỳ lạ.
Quỳnh không trả lời, chỉ cười nhẹ. Cô muốn đi ra ngoài một chút để thư giãn, đồng thời muốn quan sát sự hỗn loạn trên biệt thự làm thế nào. Trước nhà Vũ trồng nhiều hoa, và khi cô mới bước ra, cô thấy mợ Linh dẫn bé Min từ trên nhà đi xuống. Tại lễ cưới, Quỳnh không chú ý nhiều, nhưng lần này cô nhìn thấy bé Min đang nắm tay mợ Linh. Con Thanh nhìn Quỳnh và nói:

Mợ Linh đã mất chồng gần năm năm rồi, nhưng vẫn ở lại biệt thự này không bao giờ bước tiếp. Người ta trước kia nói rằng mợ Linh chạy theo giàu sang, muốn ở lại biệt thự này dù ông bà đồng ý để mợ có thể lấy chồng mới và có tiền để làm ăn. Nhưng suy nghĩ lại, ai mà không ham giàu phú quý chứ, giờ rời khỏi đây và để lại Min, có một đứa con gái xinh đẹp và đang yêu quý thế này, ai dám bỏ? Nếu là tôi, tôi cũng sẽ ở lại với đứa con suốt đời, sống cuộc sống giàu có còn hơn bỏ con và đi tìm hạnh phúc mới. Và ngoài ra, gia đình mợ Linh khó khăn như vậy, ít ra ở đây có tiền giúp đỡ, còn nếu rời đi và lấy chồng mới, có lẽ cô ấy sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.
Quỳnh không thích nghe người khác bàn luận về chuyện của mợ Linh, nhất là khi đó không liên quan đến cô. Mợ Linh không phải là một phần trong kế hoạch trả thù của cô, vì vậy những lời của con Thanh khiến cô cảm thấy hơi phiền lòng. Lý do mà mợ Linh ở lại đây không là vấn đề cô quan tâm, và đó là quyền của mợ ấy. Dù sao, nếu cô ở trong tình cảnh giống mợ Linh, cô cũng sẽ chọn ở lại với đứa con sinh ra bởi tình mẫu tử, thay vì bỏ con và đi tìm hạnh phúc mới. Quỳnh cảm thấy mình lờ mờ hiểu được lý do mà mợ Linh sống kín đáo, và vì sao cô không thể giúp được Diệp. Với một người không có quyền lực như mợ Linh, cô nhận ra rằng bảo vệ bản thân và đứa con của mình đã là khó khăn, chưa kể đến việc bảo vệ thêm một người khác. Khi bé Min đi qua, cô nhận ra nụ cười rạng rỡ trên gương mặt bé, và cũng không thể kìm được nỗi đau trong lòng khi nghĩ đến con gái mình, nếu cô còn sống, có thể đã trở thành bé Min. Cô lặng lẽ quay mặt đi, lo sợ rằng mình sẽ khóc, và những kí ức kinh hoàng sẽ trỗi dậy. May mắn thay, có tiếng xe phía cổng, xe của con Hiền phóng vào sân. Cô cười nhẹ và bước vào nhà để gọi điện cho anh Phan. Ba phút sau, cô thấy con Thanh cũng vội vã rời khỏi biệt thự. Khi con Thanh đã ra ngoài, anh Phan gọi lại cho Quỳnh. Người ấy nói nhanh chóng từ đầu dây:

Tôi đã theo dõi và điều tra lão bác sĩ đó, đưa ra các đe dọa và tiếp cận trong một tháng qua để thu thập thông tin. Tôi đã biết được một số chi tiết. Bác sĩ đã lấy máu của Diệp và Hiền để xét nghiệm, và dường như đã tráo đổi kết quả giới tính của hai người. Tuy nhiên, do đã quá lâu, bác sĩ không nhớ được ai mang thai con trai và ai mang thai con gái. Điều đó cũng tạo ra khó khăn cho việc tìm lại các giấy tờ có liên quan. Tôi đang cố gắng áp đặt bác sĩ phải công khai thông tin về đứa bé trong bụng của Diệp là con trai…
Quỳnh cắt ngang:

Anh Phan! Hãy chờ một chút… không cần áp đặt bác sĩ công bố tin đồn ngay…

Tại sao vậy? Cô không nói từ đầu…

Tôi đang gặp một số trở ngại, anh tiếp tục theo dõi lão bác sĩ, tôi sẽ liên hệ lại sau.

Cô tắt điện thoại. Cô nhăn mày, Diệp và Hiền mang thai hai bé với giới tính khác nhau? Ý nghĩa của điều này là gì? Nếu Diệp mang thai con gái, thì Hiền có thể mang thai con trai? Nếu thế… nếu thế thì tại sao ai đó lại cần trả tiền cho bác sĩ để thay đổi kết quả? Khi Diệp đi xét nghiệm, bác sĩ đã nói rằng cô mang thai con gái, và sau đó bà ta ép Diệp phải phá thai. Nếu Diệp thực sự mang thai con gái, tại sao cần phải thay đổi kết quả? Liệu Diệp thực sự không mang thai con gái, mà đứa bé trong bụng lại là con trai, con của Diệp là con trai, và con của Hiền là con gái nên Hiền mới muốn tráo đổi kết quả? Quỳnh cảm thấy đầu óc mình rối bời, và cô không biết phải suy nghĩ như thế nào.

Không thể nào có một sự cố mất trật tự như vậy, Hiền không thể tự ý trả tiền cho bác sĩ để thay đổi kết quả. Quỳnh ngồi suy nghĩ mãi, và đột nhiên, cô có một suy nghĩ đột ngột. Có thể… có thể… Hiền đã làm một cái gì đó để làm thay đổi giới tính của đứa bé, và có thể… có thể… Hiền đã tráo đổi giới tính của đứa bé để có con trai không? Khi nghĩ đến điều này, cảm giác sợ hãi bắt đầu tràn vào Quỳnh. Cô run lên và khoá cửa, sau đó gọi điện thoại cho anh Phan, yêu cầu anh liên lạc với con Hồng để điều tra thêm. Cô muốn biết liệu Hiền thực sự sinh ra một bé trai trong trường hợp có sai số 0.01% hay có điều gì khác không. Anh Phan đồng ý và gọi cho con Hồng. Mười phút sau, anh gọi lại:

Tôi đã kiểm tra và thăm hỏi, con Hồng nói cô Hiền có thai cu Thóc, và lúc đó con Thóc mới được đón lên sau khi cô Hiền công tác ở Nam. Tuy nhiên, có lẽ con Hồng không biết rõ về quá trình sinh nở của cô Hiền. Khi cô Hiền mang thai 35 tuần, bà cần phải đi công tác ở Nam, nhưng do kéo dài nên cô Hiền đã quyết định đăng ký sinh con ở Nam. Khi chuyến công tác kéo dài và cô Hiền gần 37 tuần mang thai, bà ta bất ngờ chuyển dạ, nhưng đã không kịp thông báo cho con Hồng. Cu Thóc đã ra đời mà không có sự chuẩn bị trước. Cậu Nhân cũng không thể đến kịp vì lịch công việc bận rộn. Thậm chí, khi cậu Nhân đến, cu Thóc đã được một ngày tuổi. Cậu Nhân mới đưa cô Hiền và cu Thóc về Bắc sau khi cu Thóc tròn hai tuần.
Từng câu từng chữ của anh Phan khiến Quỳnh càng lúc càng hoang mang. Khi anh Phan nói xong, cô mới có thể đáp lại:

Tôi cần có tóc của cu Thóc, và tóc đó phải do chính tay anh lấy.

Được! Tôi sẽ yêu cầu con Hồng đưa cu Thóc xuống sân chơi, và tôi sẽ đến lấy.

Sau khi nói xong, Quỳnh tắt điện thoại. Cô không đi lên biệt phủ ngay mà đứng ở vườn hoa để quan sát. Hiền vẫn ở trong biệt phủ, cô không muốn làm rối rắm mọi chuyện ngay lúc này. Đứng ở vườn hoa từ sáng đến trưa, Quỳnh mới thấy Hiền rời khỏi biệt phủ bằng chiếc xe KIA. Lúc này, cô cũng từ trên nhà xuống và bước ra ngoài. Trong biệt phủ, tiếng khóc của bà Hà vẫn còn, cô Bích ngồi bên cạnh để an ủi, ông Hoàng đi đâu đó không rõ, và con Giang đang ở phòng riêng nó lướt Facebook. Nhân đứng ở hiên nhìn ra xa cổng. Khi thấy Quỳnh, anh ta hỏi:

Em dâu đi đâu vậy?
Quỳnh nhìn anh ta, cười ngượng:

Từ sáng em vẫn chưa kịp lên chào hai bác, hai bác nuôi anh Vũ như con mà em lại có chút thất lễ… nhưng…

Anh hiểu, không phải lỗi của em, chuyện cũng là không ai mong…

Khi Nhân nói đến đây, con Thanh vừa loẹt quẹt bê mâm lên trên. Quỳnh đang đứng trên hiên, bên cạnh Nhân, nghe thấy tiếng loẹt quẹt, cô quay lại muốn tránh con Thanh nhưng đột nhiên trượt chân và suýt ngã. Nhưng may mắn, Nhân nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô lại, Quỳnh cũng aprovechando la oportunidad, vội vàng giữ chặt đám tóc giả của mình. Cả hai cùng ngã xuống đất, Quỳnh tận dụng cơ hội để vụng trộm bóp lấy một bó tóc và giả vờ rối tóc, giả mạo như vừa bị té. Dù có chút khó chịu, nhưng cô vẫn phải tiếp tục diễn màn ngã. Nhân Nhân cũng không để ý, nhanh chóng đứng dậy, giúp Quỳnh nâng đỡ lên, và cô tự giới thiệu là đi làm việc ở Hà Nội, chi nhánh đang cần một số người gấp.

Bà Hà, mặc dù nhẹ nhàng nhưng vẫn thể hiện sự nhục nhã, dặn cảnh Quỳnh nên về sớm để tránh bóng tối. Nhân, nghe bà Hà nói như vậy, có chút khó chịu. Hắn nhắc nhở mẹ và giục Quỳnh đi, nhấn mạnh rằng việc ra đi là quyền tự do của người anh chồng. Quỳnh, sau khi rời biệt phủ, khóa cẩn thận cửa và lái xe trực tiếp đến địa điểm mà anh Phan đã thông báo. Khi đã nhận được mẫu tóc, anh Phan đặt chúng vào hai túi Zip khác nhau và sau đó hướng dẫn Quỳnh trên đường cao tốc về Hà Nội.

Trong suốt đoạn đường, Quỳnh suy nghĩ nhiều và tưởng tượng ra nhiều kịch bản khác nhau. Cô cảm thấy không mong muốn làm những hành động ác độc, nhưng vận may 0,01% có thể giúp Hiền thoát khỏi trách nhiệm. Cô đã xác nhận rằng Thóc có khả năng không phải là con của Hiền và Nhân, nhưng cô vẫn lo sợ và căng thẳng như đang làm xét nghiệm cho chính mình.

Khi đến trung tâm phân tích ADN, Quỳnh được đón nhiệt tình. Chú Đông, người quen của chú Vỹ – giám đốc trung tâm, đã tiếp đón cô dù chú Vỹ không có mặt. Quỳnh nêu rõ nguyện vọng của mình, muốn biết kết quả càng sớm càng tốt. Nhân viên trong trung tâm giải thích rằng cần ít nhất 4 tiếng để có kết quả nhanh nhất và họ sẽ thông báo cho Quỳnh khi có kết quả.

Quỳnh quyết định ở lại đợi kết quả thay vì đi nơi khác. Cô ghét việc phải chờ đợi, nhưng giờ đây cô phải ngồi trong trung tâm chờ suốt 4 tiếng. Trong thời gian này, cô cảm thấy lo lắng và nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau. Khi trời chuyển tối, cô vẫn chưa nhận được kết quả. Dù cô đã suy đoán được khả năng Thóc không phải con của Hiền và Nhân, nhưng cô vẫn cảm thấy hồi hộp và run rẩy. Khi Quỳnh đang định đứng dậy để đi uống nước, người trong trung tâm xuất hiện và nói với cô:

Chúng tôi đã có kết quả xét nghiệm cho Hồ Đức Nhân và bé Hồ Minh Đức rồi. Mời cô vào phòng để nghe kết quả.
Quỳnh đứng dậy, trái tim cô đập nhanh, không hiểu sao cô lại cảm thấy hồi hộp đến vậy. Cuối cùng, liệu Thóc có bị tráo đổi như cô nghĩ, hay Hiền thực sự rơi vào 0,01% may mắn kia?

Bài viết liên quan