Chỉ yêu mình em Chương 3 | Lệ Thủy và Minh Hoàng đến tiệm hoa

22/02/2024 Tác giả: Hà Phong 458

Trên chiếc xe, Lệ Thủy vẫn còn thắc mắc:

– Anh hay quá đấy, Quỳnh Chi chưa từng đến nhà, bỗng anh lại kéo em đi, Khang Viễn còn non nớt lắm, em cẩn thận con bé không tự nhiên.

Minh Hoàng bật cười:

– Em không hiểu tâm lý đàn ông gì cả. Khang Viễn đã lớn rồi, em phải để nó tự nhiên tìm hiểu bạn bè chứ?

Lệ Thủy tròn mắt:

– Tìm hiểu gì đâu? Con bé mới mười bốn tuổi đấy. Và Khang Viễn lớn hơn Quỳnh Chi mười tuổi.

Minh Hoàng gần lại:

– Thế anh lớn hơn em mấy tuổi?

Lệ Thủy đỏ mặt:

– Mười… mười tuổi… nhưng con bé còn nhỏ lắm.

Minh Hoàng vẫn cười, nụ cười của anh khiến nhiều người mê mẩn:

– Em đúng là người khôn ngoan, em phải tin tưởng chú! Em yên tâm đi, con đường của Khang Viễn và tinh thần được hình thành bởi Minh Hoàng sẽ không tầm thường đâu. Và họ chỉ là bạn bè thôi, em đừng lo quá! Người cần lo thì em lại không lo!

Lệ Thủy ngạc nhiên:

– Anh nói về ai vậy?

Minh Hoàng nhún vai:

– Tất nhiên là anh chứ ai? Anh đói, em không lo, em lại lo cho người khác.

Lệ Thủy cười với biểu hiện của chồng:

– Chúng ta đang đi ăn mà?

Minh Hoàng nhếch môi:

– Ăn gì mà nói!

Lệ Thủy “à” lên vì cô biết chồng mình thế nào, cô cười:

– Cả đêm qua anh không no à?

Minh Hoàng chỉ nói một từ:

– Không!

Lệ Thủy nhìn chồng với nụ cười:

– Đã già đầu rồi đấy!

Minh Hoàng ngơ ngác:

– Ở đâu, già đâu?

Lệ Thủy không muốn nói nhiều về chủ đề này vì cô luôn thua chồng. Hơn mười năm qua, tình yêu của họ không bao giờ phai nhạt mà ngày càng sâu đậm. Lệ Thủy đành cầu nguyện:

– Thôi, đổi chủ đề khác nhé!

Minh Hoàng gật đầu:

– Được, tối nay em muốn trên giường hay trong phòng tắm?

Lệ Thủy hơi nổi giận vì tức:

– Biến !

Khi hai người về nhà, hoa đã cắm xong nhưng không hiểu sao mắt của Quỳnh Chi đỏ hoe. Lệ Thủy hoảng sợ:

– Quỳnh Chi, có chuyện gì vậy? Khang Viễn làm gì em đấy phải không?

Khang Viễn vội giải thích:

– Mẹ, con có phải là con ruột của mẹ không? Mẹ làm như Quỳnh Chi hiền lắm nên dễ bị phạt.

Minh Hoàng nắm tay vợ:

– Vợ ơi, em sao thế? Từ từ nghĩ đã!

Rồi anh quay lại với Quỳnh Chi:

– Cô bé, em sao vậy?

Quỳnh Chi lắc đầu:

– Anh Khang Viễn không làm gì cháu đâu ạ, chỉ là đột nhiên anh ấy nói sẽ đi Pháp vào ngày mai nên cháu cảm thấy buồn thôi ạ!

Minh Hoàng “à” lên một tiếng rồi nói:

– Em nhớ Khang Viễn đúng không?

Quỳnh Chi bỗng đỏ mặt:

– Dạ không hẳn ạ. Chỉ là hôm qua anh ấy nói sắp đi mà cháu không nghĩ là lại nhanh thế ạ!

Minh Hoàng bật cười:

– Không sao, nếu em nhớ Khang Viễn thì cứ đến chơi với chú mình, và nếu em muốn nghe anh ấy nói thì chú sẽ gọi video cho Khang Viễn, được không?

Lệ Thủy nói thêm:

– Đúng rồi em, chú Minh Hoàng nói đúng đấy!

Quỳnh Chi ngạc nhiên:

– Thật à? Cháu có thể đến đây chơi khi Khang Viễn không ở nhà và không cần phải cắm hoa ạ?

Lệ Thủy cười:

– Đúng vậy, không cần lý do gì cả!

Quỳnh Chi nhoẻn cười:

– Gia đình cô chú thật là vui vẻ, không giống những người mua hoa khác, chỉ vì có tiền là tự đắc lối, cháu thấy không hợp tí nào!

Khi Lệ Thủy chuẩn bị giải thích, Minh Hoàng ngồi xuống bên cạnh cô bé và nói:

– Em có biết vì sao không không?

Tất nhiên là Quỳnh Chi lắc đầu. Và anh chàng đẹp trai bắt đầu kể:

– Bởi vì gia đình của chú tôi ngày xưa rất nghèo. Chú tôi đã cố gắng học hành đấy. Có lúc chú phải bắt đom đóm để đặt vào vỏ trứng để tiết kiệm điện, khi mất điện chú còn phải đi ra ngoài đường để đọc sách dưới đèn đường, nếu quá nóng chú thậm chí còn leo lên cây đọc sách để mát.

Lệ Thủy lắng nghe Minh Hoàng kể chuyện một cách ngạc nhiên. Ai mà không biết Minh Hoàng là con của Chủ tịch Tập đoàn Trịnh’s nổi tiếng. Nhưng anh chàng vẫn tỏ ra rất sáng tạo. Còn Khang Viễn không thể kiềm chế được nụ cười khi Quỳnh Chi đang nghe đắm chìm từng lời của Minh Hoàng. Quỳnh Chi không kìm được bản thân và hỏi:

– Anh Khang Viễn đang cười gì vậy ạ?

Khang Viễn phải nỗ lực để kiềm chế:

– À không, anh chỉ nghĩ về tuổi thơ của mình thôi!

Quỳnh Chi tò mò:

– Làm sao ạ?

Trước khi Khang Viễn có thể trả lời, ba của anh tiếp tục:

– À, gia đình của Khang Viễn cũng rất khó khăn đấy. Một buổi đi học, một buổi phải đi lượm bèo cho lợn đấy! Nhưng Khang Viễn rất giỏi học đấy, năm nào cũng đạt học sinh giỏi, thậm chí còn đỗ thủ khoa đại học đấy!

Quỳnh Chi ngước mắt ngưỡng mộ, Lệ Thủy cũng không kìm được sự kinh ngạc, chỉ hai người đàn ông khác còn lại đều mỉm cười hài lòng.

Quỳnh Chi đầy hứng khởi:

– Cháu đã là học sinh giỏi tám năm liền, cháu sẽ cố gắng học tốt để sau này giàu như cô chú ạ!

Minh Hoàng gật đầu:

– Ừ, cháu cứ cố gắng học tốt, khi Khang Viễn về, anh sẽ bất ngờ với cháu. Hai năm nữa sẽ đến rất nhanh, cháu giải mấy bài toán là xong luôn.

Nhìn thấy Quỳnh Chi vui vẻ, Lệ Thủy nhận ra rằng, Minh Hoàng không chỉ đùa vui mà anh còn truyền động lực, ý chí vào tâm hồn cô bé mười bốn tuổi. Người đàn ông này, cho dù có yêu đến đâu, đã bù đắp đến đâu, vẫn chưa đủ.

Sau khi đưa Quỳnh Chi về nhà, khi Khang Viễn bước vào nhà, hai bậc phụ huynh đã ngồi đợi anh ở phòng khách. Ba của anh nói:

– Khang Viễn, mọi thứ đã sẵn sàng chưa?

Khang Viễn gật đầu và cười:

– Rồi ba ạ, ba mẹ yên tâm, bạn bè của con ở đó nhiều, không cần lo lắng.

Minh Hoàng cũng gật đầu:

– Ba tin tưởng con, con luôn chín chắn, biết khi nào nên dừng lại và khi nào nên tiến lên.

Ba Minh Hoàng luôn như vậy, ông không ra lệnh mà luôn đề xuất, yêu cầu một cách tôn trọng. Vì vậy, mỗi lời ông nói đều khiến Khang Viễn cảm thấy kính trọng. Dù ông không ở bên cạnh anh từ nhỏ, nhưng Khang Viễn cảm thấy may mắn vì có một người cha như vậy. Anh trả lời:

– Ba yên tâm. Con sẽ không làm ba mẹ thất vọng. Ba mẹ cũng đừng quá lo lắng về sức khỏe.

Minh Hoàng gật đầu:

– Ừ, con không lo. Mẹ con sẽ được ba chăm sóc từng li từng tí, đúng không, vợ?

Vừa nói, Minh Hoàng vừa nháy mắt với Lệ Thủy, hại cô đỏ bừng cả mặt, vội nhìn con:

– Khang Viễn, Quỳnh Chi còn nhỏ, con đừng có hứa hẹn gì nghe chưa?

Sau những gì xảy ra với mình, Lệ Thủy rất sợ khi nghĩ tới tình cảm khi còn quá non trẻ. Quỳnh Chi cũng ngây thơ như cô ngày xưa vậy. Thế mà ông chồng của cô còn pha một câu:

– Em nói thừa! Em nghĩ đi đâu thế!

Lệ Thủy ngạc nhiên nhìn chồng:

– Em lo lắng là sai sao?

Khang Viễn nói chen vào:

– Mẹ yên tâm đi, con là ai chứ? Ba Minh Hoàng hướng dẫn đầy đủ cho con rồi.

Lệ Thủy trố mắt:

– Hướng dẫn cách yêu sao?

Bài viết liên quan