Chỉ yêu mình em Chương 53 | Câu chuyện nội tâm của Khang Viễn

22/02/2024 Tác giả: Hà Phong 554

Tôi là Doãn Khang Viễn. Từ lúc sinh ra, tôi đã không có bố. Tôi chỉ biết đến ông bà ngoại và mẹ Lệ Thủy. Tôi nghe mẹ kể rằng tôi rất giống bố Doãn Tuấn Khang và bố cũng rất thương mẹ con tôi.

Chỉ là một chiếc xe tải đã cuốn bố đi ra khỏi cuộc sống của mẹ con tôi. Thế nhưng, bố vẫn về thăm gia đình tôi trong những tình huống lạ lùng tưởng như không có trong hiện thực, kể cả chùm tóc trắng ở vành tai tôi trong ba năm đầu đời, mọi người cũng nói là tôi để tang bố. Chắc bố sợ mẹ tôi cô đơn Khi mẹ tôi lấy chồng, tôi và An An – em gái cùng mẹ khác cha với tôi còn nhỏ xíu. Dù người chồng của mẹ cô tỏ ra gần gũi nhưng không hiểu sao tôi lại chả ưa chú Khải Minh tẹo nào. Tôi chỉ thích chú Minh Hoàng – bạn của mẹ dù chỉ gặp vài lần. Không phải vì chú ấy đẹp trai như soái ca ngôn tình hay có siêu xe mà bởi tôi cảm nhận được sự bảo bọc, chở che từ chú – tựa như một người cha vậy. Cho tới sau này, lớn hơn một chút, nhiều lần thấy những vết bầm tím trên người mẹ, tôi hiểu hơn rằng mẹ đã bị hành hạ, dọa dẫm. Nhưng vì anh em tôi, mẹ cắn răng chịu đựng tất cả. Cuộc đời mẹ con tôi thực sự bình an khi sống trong vòng tay yêu thương của ba Minh Hoàng.

Tôi và An An không phải lo sợ mỗi đêm sau khi chú Khải Minh đã chết. Mẹ tôi cũng không còn rơi nước mắt lặng lẽ hàng đêm vì cô đơn. Mẹ rời xa những cơn ác mộng nữa bởi ba luôn ở cạnh vỗ về. Từ một gia đình bình thường, tôi và An An trở thành “con nhà đại gia” nhờ sự yêu thương của ba Minh Hoàng và sự nỗ lực học hỏi của mẹ Lệ Thủy. Gia đình tôi càng thêm hạnh phúc khi mẹ tôi sinh đôi hai em gái siêu dễ thương – An Thiên và An Nhiên. Tuổi thơ tôi là những giọt nước mắt của mẹ, là những lo toan của ông bà ngoại. Tôi và An An sống khép mình vì bạn bè luôn mỉa mai chúng tôi ” không có bố”. Thế nhưng, từ khi có ba Minh Hoàng, cuộc đời chúng tôi thay đổi hẳn. Thế mới thấy rằng trong cuộc sống này, đồng tiền và sự hào nhoáng có thể thay đổi thái độ và sự đánh giá của người khác. Thế nhưng, ba Minh Hoàng luôn răn dạy bốn anh em tôi rất nghiêm khắc. Chúng tôi luôn biết sống kỉ luật với bản thân và trân quý tri thức. Vì thế, ngoài học tập, chúng tôi được học võ để tự vệ và luyện tập kĩ năng tự chăm sóc bản thân, luôn sẵn sàng cho cuộc sống tự lập . Tôi biết ơn người đàn ông ấy rất nhiều.

Tôi gặp Quỳnh Chi rất tình cờ trong một lần vội vàng ghé vào mua hoa nhân dịp công ty Viễn An của mẹ Lệ Thủy kỉ niệm mười năm thành lập. Em thua tôi mười tuổi nhưng vẻ đáng yêu của em thực sự đã hút hồn tôi. Tự nhủ lòng rằng em chỉ là một cô bé như An An, An Thiên, An Nhiên nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi lại không chịu nghe lí trí một tẹo nào. Bước chân cứ đưa tôi ghé vào tiệm hoa của em mỗi ngày. Ngày nào biệt thự của tôi cũng tràn ngập hoa tươi, chì vì tôi sợ một bông hoa thuần khiết phải vất vả. Tôi đợi em hai năm thì quyết định đi du học. Một phần vì tôi nghĩ đã đến lúc cần mở mang tri thức mới mẻ ở nước Pháp, một phần bởi tôi muốn thử cảm giác xa em. Tôi muốn biết trong lòng mình, em chỉ là một sự quen thuộc hay là một phần gắn bó không thể tách rời. Nhưng ở nước Pháp đẹp đẽ và thơ mộng, hai năm trời đó, tôi hiểu ra rằng… mình đã yêu em mất rồi… Thế mà cái ngày tôi cầm trên tay sợi dây chuyền có hình bông hồng nhỏ để tặng em nhân dịp sinh nhật lần thứ mười sáu, cũng là để ngỏ lời yêu em thì cô gái mà tôi đợi chờ bốn năm trời ấy đã đi đến quán bar với Kiến Khôi – con trai của chú Kiến Văn mà tôi xem như em trai ruột. Đau đớn và khó xử khi nghe Kiến Khôi tỏ tình với em, tôi chỉ muốn uống thật say. Trên sân khấu, em thật đẹp – một vẻ đẹp thuần khiết và đáng yêu. Tình yêu của tôi, tôi đã mất em rồi ư??

Vậy nhưng, sáng ngày hôm sau, tôi hoảng hốt khi thấy mình tỉnh dậy trong phòng VIP của quán bar với ga giường nhăn nhúm và .. những vệt máu. Tôi không tài nào nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, tôi đã qua đêm với ai? Cảm giác của tôi lúc đó thật tồi tệ- vì tôi đã thực sự mất em. Giờ tôi không thể đứng trước mặt em để ngỏ lời yêu em được nữa, tôi không có đủ tư cách nữa. Một cô gái nào đó đã qua đêm với tôi, điều đó có thể hiểu một là tôi đã bị đưa vào tròng và sẽ bị trói buộc bằng một cái thai, bằng việc mất trinh tiết hai là có thể tất cả là tình cờ. Đau khổ, dằn vặt, ngồi trước em mà tôi thấy mình thật xấu xa, tồi tệ. Tôi lại quyết định sang Pháp học tiến sĩ bốn năm để quên đi những thứ tồi tệ đó. Câu chuyện ấy chỉ có ba Minh Hoàng và anh bạn Vũ Nam biết. Họ đã giúp tôi qua cơn khủng hoảng nhưng không ai có thể giúp trái tim tôi ngừng nhớ em, ngừng yêu em. Tôi lang thang trên đất Pháp mỗi lần nhớ em đến quay quắt mà không dám gọi, bởi tôi nghĩ chỉ cần nghe giọng em, thấy nụ cười của em, tôi sẽ không kìm được mà lao về Việt Nam mất. Thấy ảnh em trong cuộc thi ” nữ sinh thanh lịch” của nhà trường, tôi chỉ có thể đặt môi mình lên môi em qua màn hình điện thoại, chỉ biết lấy hình ảnh quen thuộc trong trái tim mình làm hình nền chứ không dám đối mặt.

Bài viết liên quan