Chỉ yêu mình em Chương 4 | Đỗ trường Chuyên

22/02/2024 Tác giả: Hà Phong 482

Đối với Quỳnh Chi, Khang Viễn như một phần của cuộc sống hàng ngày, cô thích dành thời gian trò chuyện với anh vì tính cách giàu lòng nhân ái mà không kém phần dễ gần. Ngược lại, Khang Viễn cảm thấy thích thú với Quỳnh Chi vì cô bé mang đến một sự mới mẻ và hấp dẫn. Anh bị ấn tượng bởi đôi mắt trong trẻo và nụ cười rạng rỡ của cô bé.

Khi Khang Viễn lên đường đi du học, Quỳnh Chi cảm thấy buồn bã, cô bé cảm thấy như thiếu đi một phần quan trọng trong cuộc sống của mình suốt hai năm qua. Tuy nhiên, cô bé nghe theo lời khuyên của chú Minh Hoàng rằng hai năm rưỡi sẽ trôi qua như một bài toán khó, vì vậy cô quyết tâm tập trung vào việc học và giúp bố mẹ tại cửa hàng hoa khi có thời gian.

Vào một tối hôm, khi Quỳnh Chi đang học bài, cô nghe tiếng mẹ gọi từ phòng bên cạnh:

– Quỳnh Chi, đã khuya rồi, con nên đi ngủ đi!

Cô bé giật mình:

– Mấy giờ rồi mẹ? Con sẽ ngủ ngay sau khi làm xong bài này. Còn sắp thi cuối cấp hai rồi mẹ!

Thấm thoắt, Khang Viễn đã đi du học gần hai năm. Dù là hè hay Tết, anh không bao giờ về quê. Không phải vì anh quên nhà mà là vì anh đã cùng bạn bè thành lập một chuỗi nhà hàng Việt tại Pháp, chuyên sản xuất từ mây tre của công ty Viễn An. Ban đầu, ba của Minh Hoàng có ý định sáp nhập công ty của Lệ Thủy vào tập đoàn, nhưng sau đó ông hiểu ý mẹ Lệ Thủy muốn giữ nguyên công ty, không muốn phụ thuộc vào ai nên đã để lại công ty Viễn An nguyên vẹn, chỉ hỗ trợ khi cần.

Các nhà hàng của Khang Viễn thu hút nhiều du khách bởi đều là các sản phẩm độc đáo mang đậm phong cách Việt. Khang Viễn đam mê công việc này từ khi còn nhỏ, khi đã quen thuộc với những sản phẩm từ mây tre của mẹ.

Dù sống ở một nơi xa xôi, sống trong một thành phố đông đúc, Khang Viễn vẫn không thể quên được hình ảnh của Quỳnh Chi cùng với những đóa hoa. Mỗi khi gọi điện về nhà, anh nhớ lại những lúc Quỳnh Chi đến chơi, nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cô bé, anh chỉ muốn về nhà ngay lập tức. Hai năm đã trôi qua, khi nghe tin cô bé học rất giỏi, đã đậu vào trường chuyên mà anh từng học, Khang Viễn rất vui. Anh dặn lòng mình sẽ đợi cô bé lớn lên, và hy vọng rằng đây cũng là cách để thử thách tình cảm của cô bé.

Vào một buổi chiều, sau khi về đến ngôi nhà ở ngoại ô Paris – nơi ba mẹ anh đã mua lại từ một người bạn du học ở Pháp, Khang Viễn nhận được cuộc gọi video từ Kiến Khôi – con trai của chú Kiến Văn và cô Ái Chi:

– Anh Khang Viễn, em đã đậu vào trường chuyên rồi, đó là trường anh từng học đấy!

Khang Viễn cười:

– Ồ, chú em giỏi thế, anh sẽ thưởng gì cho em?

Kiến Khôi cười:

– Em chỉ muốn chia sẻ với anh thôi, bố mẹ em luôn kêu em phải học giỏi như anh mà!

Khang Viễn lại cười to:

– Em sẽ giỏi hơn anh nếu em cố gắng!

Kiến Khôi cười nói:

– Em sẽ cố gắng thôi. Hôm nay đi nhận lớp, em gặp một cô bé cực kỳ xinh đẹp, răng khểnh, mắt to trong veo như thiên thần vậy!

Nụ cười trên môi Khang Viễn cứng lại khi anh nghĩ về Quỳnh Chi, nhưng sau đó anh lấy lại bình tĩnh:

– Vậy à? Mười sáu tuổi mà đã yêu đương rồi à?

Kiến Khôi cười:

– Không phải đâu, em chỉ thấy ấn tượng thôi. Và tên của cô bé cũng thú vị nữa đấy, anh nghe nói rồi cũng thấy thích!

Khang Viễn tò mò hỏi:

– Tên gì mà làm cho Kiến Khôi nhớ mãi như vậy?

Kiến Khôi trả lời:

– Quách Quỳnh Chi. Anh thấy tên đó hay không?

Khang Viễn đơ một chút, nhưng rồi gật đầu:

– Ừ, tên đó đẹp đấy!

Tiếp theo, anh nghe Kiến Khôi kể về Quỳnh Chi, một cô bé xinh xắn và thông minh, đỗ thủ khoa vào trường chuyên và có nhiều thành tựu khác. Khang Viễn lẩm bẩm: “Thế là em đã trưởng thành…”

Sau hai năm rưỡi, Khang Viễn đã về nhưng không thông báo cho ai ngoại trừ vài người bạn mở cửa hàng cùng anh.

Buổi sáng sớm, Lệ Thủy bất ngờ khi nghe tiếng chuông cửa vang lên. Cô nhìn sang Minh Hoàng và lay chồng:

– Sao lại có người đến sớm vậy?

Minh Hoàng mở mắt, hôn lên trán vợ:

– Có lẽ là người giúp việc, em quên rồi sao?

Lệ Thủy tò mò:

– Nhưng nếu chuông reo liên tục như vậy có việc gì khẩn cấp không?

Minh Hoàng nhún vai:

– Vậy em muốn anh trả lời thế nào? Hai giờ sáng anh mới được ngủ đấy!

Lệ Thủy lườm chồng:

– Là sao hả?

Minh Hoàng cười:

– Đừng trách anh, em chẳng có gì làm mệt anh cả!

Lệ Thủy đỏ mặt:

– Được rồi, em sẽ đi xem có việc gì!

Minh Hoàng nói tào lao:

– Nếu em giục nữa, anh sẽ làm em thành bữa sáng đấy!

Sau đó, Minh Hoàng đứng dậy, chuẩn bị quần áo và đưa quần áo cho vợ rồi vào phòng vệ sinh cá nhân. Mười mấy năm qua, anh luôn làm việc cẩn thận như vậy, là điểm tựa vững chắc cho Lệ Thủy, mọi khó khăn trong quá khứ đã qua, chỉ còn lại hạnh phúc.

Khi xuống nhà, Minh Hoàng và Lệ Thủy ngạc nhiên khi thấy Khang Viễn đứng ở phòng khách. Minh Hoàng hỏi:

– Con về mà không báo trước cho ba mẹ à?

Khang Viễn cười:

– Vì không muốn làm phiền giấc ngủ của ba mẹ ạ!

Anh nháy mắt với ba Minh Hoàng khiến mẹ Lệ Thủy đỏ mặt:

– Nói chuyện hay phết, con có mệt không?

Khang Viễn lắc đầu:

– Không, máy bay đi chứ con có đi đâu nữa đâu mẹ!

Lệ Thủy nhìn con:

– Mỗi ngày con càng giống ba con hơn đấy!

Khang Viễn cười:

– Sao lại lạ vậy mẹ?

Lệ Thủy gật đầu và hỏi tiếp:

– Con sẽ ở lâu không? Con nhớ ngày gì sắp đến không?

Khang Viễn gật đầu:

– Có, đã hai năm con không ra mộ bố, lần này giỗ bố Tuấn Khang con sẽ ra sớm ạ!

Lệ Thủy đồng ý:

– Mẹ sẽ đi cùng con!

Minh Hoàng nói:

– Để ba đi cùng hai mẹ con! Có thêm người bố của con sẽ đỡ buồn!

Lệ Thủy lo lắng:

– Nhưng nếu gặp gia đình anh ấy…

Minh Hoàng cười:

– Không sao đâu em, anh cũng là bạn của họ mà, đừng lo!

Khang Viễn và mẹ Lệ Thủy im lặng . Trong lòng họ, ngoài tình yêu thương thì với Minh Hoàng còn là một sự hàm ơn khó tả. Người đàn ông ấy đã yêu mẹ Lệ Thủy cùng những đứa con vô điều kiện, ông chưa bao giờ ρhâп biệt đối xử, giáo dục cả bốn đứa con bằng tình cảm của một người cha mẫu mực – nghiêm khắc và yêu thương. Khang Viễn, An An hay An Nhiên, An Thiên lớn lên yêu thương nhau dù chung một mẹ mà tới ba người cha nhưng giữa chúng không có một chút khoảng cách. Sự hi sinh của Minh Hoàng không biết bao giờ mẹ con Khang Viễn mới trả hết. Có lẽ, chỉ có tình yêu thương mới đền đáp được tình yêu thương…

Bài viết liên quan