Đọc truyện Chỉ yêu mình em chương 1 tác giả An Yên
– Ôi, hoa hồng nhung này thật là đẹp! Xinh đẹp như bé bán hoa ấy!
– Thưa chú, chú có muốn mua hoa không ạ? Hay chỉ đến khen em xinh thôi?
– Cả hai đều đúng, có được không?
Cuộc trò chuyện ấy hằng ngày diễn ra tại cửa hàng hoa nhỏ ven đường. Vì vậy, căn biệt thự của anh chàng đó đã tràn ngập hoa tươi trên bàn, trong khi cửa hàng hoa của cô bé cũng luôn thu hút khách mua.
Anh chàng là Doãn Khang Viễn, con trai của Doãn Tuấn Khang và Vương Lệ Thủy, Tổng giám đốc của công ty nội thất Viễn An. Còn cô bé là Quách Quỳnh Chi, đến từ một gia đình bình thường, cả nhà chỉ mong chờ vào cửa hàng hoa trên phố. Anh lớn hơn cô mười tuổi.
Lần đầu tiên Khang Viễn gặp Quỳnh Chi là khi anh mua hoa để tặng mẹ nhân dịp mười năm thành lập công ty Viễn An. Anh năm ấy hai mươi hai tuổi, đã tốt nghiệp Đại học RMIT và chuẩn bị đi học thạc sĩ ở Pháp. Mặc dù mẹ muốn anh đi du học từ khi anh mười bảy tuổi, nhưng Khang Viễn không chấp nhận. Anh muốn học trong nước trước, rồi mới đi ra nước ngoài mở mang kiến thức.
Hôm đó, Khang Viễn ghé qua cửa hàng hoa nhỏ ven đường để mua một lẵng hoa đến công ty Viễn An. Bước vào cửa hàng, anh nhìn thấy một cô bé có mái tóc ngắn, nước da trắng hồng và cặp mắt to tròn đen láy đang sắp xếp những bông hoa. Khang Viễn mỉm cười:
– Em ơi, em cắm một lẵng hoa thật đẹp cho anh nhé!
Quỳnh Chi nhìn lên, đôi mắt trong veo:
– Dạ, chú muốn mua lẵng hoa giá bao nhiêu ạ?
Khang Viễn cười:
– Em cứ cắm thật đẹp là được, tiền không phải là vấn đề!
Cô bé không biết anh chàng trước mặt là một đại thiếu gia, nên vui vẻ bắt đầu cắm hoa. Hình ảnh của cô bé xinh xắn như thiên thần khiến trái tim của anh chàng như rung lên một chút.
Anh chàng thích thú nhìn cô bé và hỏi nhỏ:
– Em tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?
Quỳnh Chi trả lời:
– Cháu tên là Quỳnh Chi, họ Quách, tên đầy đủ là Quách Quỳnh Chi, năm nay cháu mười hai tuổi. Còn chú ạ?
Khang Viễn lại cười:
– Tôi tên là Khang Viễn, họ Doãn, tên đầy đủ là Doãn Khang Viễn, năm nay hai mươi hai tuổi. Tôi trông già lắm phải không?
Khi Quỳnh Chi ngừng cắm hoa, cô bé nhìn anh chàng với ánh mắt ngạc nhiên:
– Chú là con trai của đại gia Minh Hoàng và cô Lệ Thủy phải không?
Khang Viễn nhíu mày:
– Ba mẹ tôi nổi tiếng đến thế sao?
Quỳnh Chi cười:
– Tất nhiên rồi, ba mẹ của chú là cặp đôi tài giỏi và giàu có, nhưng lại rất tốt bụng và khiêm tốn. Hôm trước, cháu bị ế hoa, họ đã mua toàn bộ hoa còn lại trong cửa hàng đấy!
Khang Viễn cảm thấy thú vị với sự hiểu biết của một cô bé mới mười hai tuổi. Anh nhớ rằng hôm đó mẹ ôm rất nhiều hoa về. Bây giờ khi nghe Quỳnh Chi kể, anh mới biết rằng mẹ đã giúp cô bé. Ba mẹ anh đã tạo ra một quỹ từ thiện để giúp đỡ các trẻ em bất hạnh có nơi ở, những người thất nghiệp hoặc cần được tái hòa nhập vào xã hội. Khang Viễn tự hào về ba mẹ mình.
Có lẽ vì đã được rèn từ nhỏ trong nghề buôn bán, Quỳnh Chi luôn tràn đầy năng lượng và giỏi giang. Khang Viễn nhận ra sự say mê trong ánh mắt của cô bé khi cô cắm hoa. Anh hiểu rằng ngoài việc kinh doanh, Quỳnh Chi còn có niềm đam mê lớn với hoa:
– Quỳnh Chi cắm hoa đẹp quá!
Quỳnh Chi cười tươi:
– Cháu còn biết nấu ăn và học giỏi nữa đấy. Nhiều người nói sau này ai cưới được cháu thì hạnh phúc lắm!
Khang Viễn cười nhẹ. Cô bé thực sự nói những điều mà nhiều người chỉ nghĩ trong lòng. Từ đó, hôm nào anh cũng ghé vào cửa hàng hoa đó để mua về đủ loại hoa tươi.
Suốt một năm trời, biệt thự của Khang Viễn luôn được trang trí bởi những bó hoa tươi. Sáng hôm đó, ông Minh Hoàng kéo con trai ra quán cà phê:
– Này, dạo này con trai của ta dường như đã trưởng thành thật rồi đấy!
Khang Viễn ngạc nhiên nhìn ba:
– Sao bố lại biết ạ?
Minh Hoàng nhìn con trai mình:
– Bởi vì ta là cha của con. Nào, hãy kể, cô bé ấy là ai?
Khang Viễn đỏ mặt:
– Cha…
Ông bố cong khóe môi:
– Được rồi, khi con sẵn lòng, ta sẽ lắng nghe những gì con muốn nói, được chưa?
Khang Viễn cười:
– Cha Minh Hoàng, con xin cảm ơn cha… về mọi điều…
Người đàn ông mạnh mẽ vỗ vai con trai:
– Con trai của Hoàng “gỗ” thế mà lại nhút nhát như thế này…
Khang Viễn nhìn ba mình:
– Nếu không có cha, mẹ và con sẽ không bao giờ có cuộc sống như thế này…
Ba anh lắc đầu:
– Không đúng vậy, chính mẹ và con đã mang lại hạnh phúc cho cha.
Khang Viễn nhìn người đàn ông mà anh vô cùng kính trọng dù không phải là cha ruột của mình:
– Nhưng không phải ai cũng có tấm lòng nhân ái như cha.
Ba anh gật đầu:
– Vì cha yêu mẹ và con. Khang Viễn, khi con thực sự yêu một ai đó, con sẽ làm tất cả vì người ấy mà không suy nghĩ. Hạnh phúc của người ấy sẽ là niềm vui của con. Cha cũng mong con sẽ có một người vợ tốt như mẹ của con.
Khang Viễn đồng ý:
– Chắc chắn con sẽ tìm được người phụ nữ tốt như cha đã chọn.
Ba của Khang Viễn liếc anh:
– Làm được rồi nói, con trai của Hoàng “gỗ” không được phép từ bỏ, hiểu chưa?
Khang Viễn ra dấu OK, hai cha con cười vui vẻ một lúc rồi trở về nhà.
Và từ đó, có một cô bé vui vẻ vì luôn được một vị đại gia mang về những bó hoa từ sớm, và có một chàng trai ngày nào cũng mua hoa tươi để trang trí nhà cửa – chỉ để tìm kiếm một bông hoa xinh đẹp nhất để cắm hoa cho mình. Một người vẫn thơ trong tư duy của “chú Khang Viễn”, và một người âm thầm bỏ qua hàng loạt cửa hàng hoa sang trọng khác chỉ để ghé vào cửa hàng nhỏ đó, và đặt cô bé yêu hoa Quách Quỳnh Chi vào trái tim mình… Bé con ơi, anh sẽ chờ đợi em…