Chuyến đò tình năm ấy chương 24 | Khó có khả năng mang thai
Nghe Thiên Vũ kể, Thục Trinh bỗng cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Phải chăng cô đang trải qua một chút tình cảm ghen tỵ? Tuy nhiên, vì không biết rõ hết mọi chuyện, Thục Trinh chỉ im lặng nhìn xuống dòng sông trước mặt. Thiên Vũ quay đầu nhìn cô:
Em buồn à? Đừng ghen nữa, vì… cô ấy đã lên trên kia rồi…
Anh nhìn lên bầu trời xanh không một gợn mây, trong lời nói của anh, có điều gì đó nghẹn ngào như một sự kìm nén đến tận cùng. Thục Trinh bất ngờ:
Cô ấy… đã mất sao?
Thiên Vũ gật đầu:
Cô bé mất khi còn rất nhỏ. Đó là Cẩm Đan, em gái của Cẩm Ly. Cẩm Đan bị cuốn trôi bởi dòng nước khi mới tròn hai tuổi. Từ đó, mẹ Cẩm Ly không muốn sinh thêm con nữa vì ông ta bị ảnh hưởng tâm lý. Gia đình chỉ dành tình yêu thương cho Cẩm Ly. Chắc chắn vì điều đó, nên giờ đây đứa bé trở nên ích kỷ, muốn có mọi thứ đều thuộc về mình.
Thục Trinh nắm chặt bàn tay Thiên Vũ, tự ý đưa ngón tay vào kẽ giữa tay anh. Cô cảm nhận được sự chia sẻ, lòng đồng cảm trước câu chuyện của anh. Thiên Vũ cũng nắm chặt tay cô và nói:
Gia đình Cẩm Ly sang Mỹ khi cô bé mới mười tám tuổi, lúc đó anh đang học tiến sĩ tại Mỹ. Trong lễ cưới của chúng ta, gia đình Cẩm Ly không thể về, họ chỉ gửi quà. Thực tế, bà Cẩm Ly không ổn định tinh thần. Họ không thể ở lại Việt Nam vì bà ấy không muốn đối mặt với không gian đã chứng kiến cuộc sống của cô con gái nhỏ. Lúc Cẩm Đan một tuổi, anh thường đưa em đi chơi. Trong thời kỳ đó, ông chủ Trương Thị lâu nay thường xuyên được bố Cẩm Ly điều khiển từ xa, bà ấy cũng có cổ phần trong tập đoàn của mình. Lần này, Cẩm Ly về Việt Nam để tiếp quản Trương Thị.
Thục Trinh gật đầu:
Hóa ra… Cô Cẩm Ly cũng rất đáng thương!
Thiên Vũ nhìn xuống dòng sông và nói nhẹ nhàng:
Ừ, nhưng từ khi nhỏ, Cẩm Ly đã trở nên mạnh mẽ, luôn tranh giành với em Cẩm Đan. Sau khi Cẩm Đan mất, Cẩm Ly không chỉ không chia sẻ nỗi buồn mà còn cảm thấy như con bé hả hê khi không phải chia sẻ mẹ hay tranh giành đồ chơi. Có lẽ khi đó, Cẩm Đan mới chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, chưa thể hiểu rõ về sự mất mát. Nhưng khi lớn lên, anh càng thấy cô bé trở nên ích kỷ và kiêu căng hơn. Mỗi khi bà Cẩm Ly nhắc đến Cẩm Đan, Cẩm Ly lại giận dỗi nhiều, khiến mọi người tránh né chủ đề về Cẩm Đan. Anh cảm thấy như cô bé bị lãng quên một cách đau lòng…
Thục Trinh hiểu rõ:
Có vẻ như từ nhỏ, hai chị em của cô ấy đã có tính cách rất khác biệt, có thể gọi là trái ngược nhau đấy nhỉ? Em hiểu tâm trạng của bà Cẩm Ly. Hồi nhỏ, ở quê em cũng có một gia đình mất con do nước lũ cuốn mất. Họ vẫn mãi bị ám ảnh và không thể quên được.
Thiên Vũ gật đầu:
Đúng vậy. Anh học bơi từ khi mới bảy tuổi. Khi Cẩm Đan ra đời, em bé rất đáng yêu. Anh nghĩ mình sẽ trở nên giỏi bơi để sau này dạy em. Một lần khi đưa Cẩm Đan đi chơi, anh thấy cô bé bơi trong nôi nhưng rất thoải mái. Nhưng rồi, thậm chí kỹ năng bơi của anh cũng không thể giúp Cẩm Đan khi em mất đi.
Cô vẫn ngồi im lặng bên cạnh anh, sau một khoảnh khắc, cô lên tiếng nhẹ nhàng:
Em nghĩ có lẽ cô bé đang sống trong một thế giới tốt đẹp hơn và vẫn luôn theo dõi anh. Còn về chuyện đó, có thể đã đến lúc em nên thay đổi.
Thiên Vũ gật đầu:
Ừ, anh cũng mong vậy. Nhưng em đừng lo, anh cảm ơn vì em luôn ở bên anh. Anh nghĩ Cẩm Đan sẽ yên tâm vì có em bên cạnh.
Thục Trinh cười:
Nhưng anh phải hứa không bắt nạt em, nếu không em ứ pha trà cho anh nữa đấy.
Thiên Vũ nói đùa:
Anh chỉ bắt nạt em trên giường thôi, giờ em cắt luôn quyền đó chắc anh đi tu luôn!
Cả hai cười vui và sau đó quyết định về nhà Thục Trinh để ăn trưa trước khi quay về thành phố.
Tối hôm đó, trên chiếc giường sang trọng, một trận kích tình mãnh liệt diễn ra. Cả căn phòng trở nên nồng nàn, với âm thanh thở gấp, tiếng da thịt va chạm, và cảm giác ngọn lửa tình yêu đang hòa quyện. Đến khi cơ thể Thục Trinh đạt đến đỉnh cao, đồng hồ chỉ vừa chạm một giờ sáng. Cô nằm co ro như một chú mèo trong vòng tay của Thiên Vũ:
Chủ tịch, anh định không cho em đi làm nữa à? Hôm nay là ngày đầu tuần đấy!
Thiên Vũ vuốt nhẹ mái tóc bết dính trên trán cô và nói:
Em mệt thì nghỉ đi!
Thục Trinh lắc đầu:
Anh đừng chiều em như thế. Vợ của Chủ tịch Tập đoàn cũng phải nghiêm túc, không thể vô tổ chức như thế được!
Thiên Vũ hôn lên trán vợ:
Làm việc nhiều thì học phí càng cao đấy!
Thục Trinh đấm nhẹ vào ngực chồng:
Có định đi ngủ không?
Anh quay sang ôm lấy cô:
Những suy nghĩ vẫn đang vòng quanh đầu anh. Thục Trinh ơi, anh sẽ bảo vệ em…
Trưa hôm sau, gần đến giờ nghỉ trưa, Thiên Vũ nghe tiếng gõ cửa:
Huy, vào đi!
Thục Trinh chuẩn bị hỏi vì sao anh biết đó là Minh Huy, nhưng cánh cửa đã mở và người đi cùng Minh Huy khiến cô giữ im lặng. Trợ lý nói:
Dạ, phu nhân nói có việc gấp ạ!
Thiên Vũ và Thục Trinh đồng loạt ngước lên:
Chào mẹ!
Anh quay sang Minh Huy:
Được rồi, cậu đi làm việc đi!
Minh Huy cúi chào và rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại, trong khi Thục Trinh đang rót nước, Thiên Vũ nói nhẹ:
Mẹ có chuyện gì đến vậy mà không đợi chúng con về?
Được rồi, bà Lam An đã quyết định đi thẳng vào vấn đề:
Vũ, mẹ thấy lo lắng nên hẹn với bác sĩ để hai đứa được kiểm tra.
Thiên Vũ nhăn mặt:
Mẹ lại thế sao. Mẹ không thấy chúng tôi đang làm việc sao mẹ?
Bà Lam An lắc đầu:
Không, mẹ hẹn bác sĩ lúc một giờ. Hai giờ sau mới đến lịch làm việc của chúng con. Hãy đi nhanh, phòng khám đông người lắm, hẹn mãi đấy.
Thục Trinh quyết định:
Anh ạ, mẹ đã lo như vậy, vợ chồng ta nên đến kiểm tra cho yên tâm. Nếu không lâu, chúng ta sẽ quay lại lấy kết quả sau đó. Đi không ảnh hưởng đến công việc đâu ạ!
Bà Lam An hài lòng:
Đấy, phụ nữ hiểu nhau như vậy! Không như các anh!
Thiên Vũ nhấn mạnh:
Được rồi! Chúng con mời mẹ đi ăn trưa trước, sau đó nghỉ chút để đến phòng khám.
Bà Lam An gật đầu:
Được!
Đầu giờ chiều, ba người đến một phòng khám lớn. Bác sĩ, người trông rất đứng đắn và chín chắn, đến gần chào hỏi bà Lam An và sau đó tiến hành xét nghiệm, siêu âm cho vợ chồng cô. Mọi thứ diễn ra khá nhanh chóng vì sự nhờ vả từ bà Lam An. Sau một giờ kiểm tra, bác sĩ mời ba người vào phòng riêng. Thiên Vũ cảm thấy không thoải mái với sự chờ đợi này, nhưng vì Thục Trinh, anh cố gắng kiềm chế.
Bác sĩ mời họ ngồi xuống. Bà Lam An mở lời:
Hai cháu của tôi có ổn không ạ?
Người đàn ông mặc áo blouse trắng chỉnh lại kính và nói:
Cháu Vũ thì ổn, còn…
Rồi ông quay sang Thục Trinh:
Bác hỏi con một chút, con có hay bị đau bụng, đau lưng và vùng xương chậu khi tới kỳ kinh nguyệt không?
Thục Trinh gật đầu:
Có, mỗi khi tới kỳ con đau lắm, phải dùng thuốc. Con bị sao vậy bác sĩ?
Bác sĩ nhìn cô:
Con hãy bình tĩnh. Con có hay đi tiểu khó hoặc buồn nôn khi tới những ngày đó không?
Thục Trinh lại gật đầu:
Có, thỉnh thoảng có ạ!
Bà Lam An hỏi sôi nổi:
Vậy con dâu của tôi sao rồi?
Bác sĩ cầm tờ ghi kết quả xét nghiệm:
Cháu Trinh bị viêm nội mạc tử cung. Nguyên nhân có nhiều, có thể do máu kinh chứa tế bào nội mạc tử cung chảy ngược trở lại qua ống dẫn trứng rồi đi vào khoang chậu, không ra ngoài nên tế bào đó bám vào các cơ quan vùng chậu, tích tụ và gây đau.
Bà Lam An hỏi ngay:
Vậy có thể chữa khỏi không? Có ảnh hưởng đến khả năng sinh sản không?
Bác sĩ thở dài và nói:
Cháu Trinh thực sự rất khó có khả năng mang thai!
Thiên Vũ nhăn mày:
Bác nói chính xác không? Khó có nghĩa là vẫn có thể phải không?
Bác sĩ nhìn anh:
Kết quả xét nghiệm và siêu âm cho thấy điều đó là chính xác. Y học hiện đại có những phương pháp, nhưng đây là do cơ địa của vợ cháu, khả năng là rất thấp…