Chuyến đò tình năm ấy chương 52 | Trả lại tên cho em
Trong lúc Hội đồng quản trị tại Tập đoàn Trịnh Gia rất căng thẳng, Thục Trinh đang ở Biệt thự Vũ. Hôm nay Thiên Vũ bảo cô ở nhà vì chỉ có một cuộc họp ở Tập đoàn. Cô vẫn nghi ngờ anh ấy giấu điều gì đó, nhưng Trinh nghĩ rằng anh ấy có lí do nên cô đồng ý ở nhà. Cô đã quyết định sẽ đưa cơm tới cho anh đến giờ ăn trưa.
Sau khi ăn sáng, cô lang thang trong vườn hoa, mỉm cười nhìn những bông hoa tươi thảo, những đóa hồng nhung lấp lánh dưới ánh nắng nhẹ nhàng, nhắm mắt để cảm nhận sự yên bình trong lòng. Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng đã có chút bầu bí, Thục Trinh thì thầm: “Bé yêu, vườn hoa đẹp này bố chọn cho mẹ và con mình đấy!”
Đang chìm đắm giữa vườn hoa, Thục Trinh nghe tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô đi vào nhà và nhận cuộc gọi từ một số điện thoại lạ. Trinh nhăn mày suy nghĩ – người nào đây nhỉ? Từ khi bị mẹ chồng bắt cóc, cô cẩn thận hơn, chỉ nghe cuộc gọi từ người quen và không đi đâu mà không có Vũ hoặc trợ lý của anh ở gần. Cô cầm điện thoại đến khi bên kia kết thúc cuộc gọi. Nhưng chỉ sau hai giây, số đó lại gọi. Có lẽ người đó cần gọi qua điện thoại của người khác? Trinh tự nhủ, chỉ nghe thôi mà, không có gì sai phải không? Chần chừ một lúc, Trinh quyết định bấm nhận cuộc gọi:
– A lô! Ai ạ?
Một giọng nam khá trầm từ phía kia:
– Cô là Thục Trinh phải không?
Trinh gật đầu:
– Đúng ạ! Tôi nói chuyện với ai ạ?
Giọng nam kia lại tiếp:
– Tôi biết cô mang thai, ban đầu không dám gọi vì sợ làm phiền cô và đứa bé. Nhưng suy nghĩ lại, tôi không thể giữ bí mật này nên muốn nói với cô!
Thục Trinh nhăn mày:
– Anh là ai? Bí mật gì vậy?
Người kia nói:
– Bí mật về thân phận của cô!
Thục Trinh cười:
– Chắc anh nhầm người rồi ạ, thân phận của tôi không có gì bí mật cả!
Người đàn ông giữ nụ cười bí ẩn:
– Cô nhầm lẫn rồi. Có khi nào cô tự hỏi vì sao bố mẹ không sinh em cho cô chưa? Hay là từ khi cô mới sinh ra đến khi hai tuổi, cô trông như thế nào? Và cô đã bao giờ tìm hiểu về sự thay đổi trong tâm hồn của Thiên Vũ, từ việc từ chối cuộc hôn nhân đến việc ôm nhận cô, từ lạnh lùng đến sự yêu thương chưa? Một người như Thiên Vũ, có tài trí và bản lĩnh nhưng lại chấp nhận sự sắp đặt của người khác, yêu một cô gái như cô giữa muôn vàn cám dỗ, điều đó có gì mà cô không thể hiểu được?
Những lời này không khiến Thục Trinh tin, nhưng nó khiến cô suy ngẫm. Vì có những điều đó không hoàn toàn là vô lý. Chưa bao giờ bố mẹ cô nói về cách họ đã sinh cô ra, và mỗi khi cô thấy bạn bè có anh chị hay em, Trinh luôn đặt ra những câu hỏi nhưng chỉ nhận được sự im lặng hoặc giải thích không rõ ràng. Có lúc mẹ nói vì gia đình nghèo không thể nuôi sống hai người, nhưng so với mọi nhà ở quê, gia đình cô vẫn khá giả đấy phải không? Có khi mẹ nói vì muốn dành tình yêu cho cô, có khi lại nói vì quá trình sinh con gặp khó khăn nên không muốn suy nghĩ về việc mang thai và sinh đẻ… Nhưng khi lớn lên, những lời giải thích đó không thuyết phục. Tuy nhiên, sự yêu thương từ gia đình luôn hiện hữu, đặc biệt là từ ông bà ngoại. Vì thế, cô bỏ qua những thắc mắc đó vì cảm thấy không cần thiết. Gia đình cô luôn hạnh phúc, vui vẻ, không cần phải bận tâm đến những điều không quan trọng. Về Thiên Vũ, cô đồng ý với anh ấy, tình yêu không cần phải có lý do. Thời gian tìm kiếm lý do tốt hơn là dành thời gian để yêu và được yêu. Anh ấy luôn bên cạnh, hiểu cô và yêu thương cô, có gì tuyệt vời hơn nữa? Và giờ đây, có một thiên thần nhỏ, kết quả của tình yêu đó, đang lớn lên trong bụng cô, cô cần gì hơn?
Thấy Thục Trinh im lặng, người kia tiếp tục:
– Cô hãy suy nghĩ thật kỹ, có gì đó không hề trùng hợp. Nếu cô muốn biết sự thật, hãy đến quán cà phê Z, tôi sẽ cho cô thấy bằng chứng!
Khi nói đến quán cà phê, Thục Trinh liên tưởng đến sự cố trước đó và bắt đầu lo lắng. Cô nhanh chóng trả lời:
– Tại sao tôi phải tin anh? Xin lỗi, tôi sẽ tắt máy!
Sau khi nói xong, cô tắt điện thoại. Cô không muốn những thông tin từ bên ngoài làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của mình. Thục Trinh hài lòng với những gì cô đang có, đang trải qua, và không muốn quan tâm đến những điều không quan trọng.
Thục Trinh đã chuẩn bị bước vào bếp để làm cơm trưa, nhưng bất ngờ, cô nhận được một tin nhắn sốc:
– Gia đình Thiên Vũ chính là kẻ thủ ác giết hại bố mẹ cô và thuê người đẩy cô xuống sông. Bố mẹ hiện tại chỉ là người nuôi dưỡng cô. Vũ lấy cô chỉ vì thương hại khi phát hiện cô còn sống. Hắn giả vờ yêu cô để cô không bao giờ khám phá sự thật!
Đọc những dòng tin nhắn, Thục Trinh cảm thấy run rẩy, tim cô như bị bóp nghẹt. Hình ảnh đứa bé bị ném xuống sông, nằm trong chiếc nôi tre, hiện về trong tâm trí cô. Mặc dù cô đã quen với hình ảnh đó, nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt của những người ném. Thiên Vũ mà cô biết chắc chắn không thể là người như vậy. Cô tự hỏi tại sao mẹ chồng lại chọn cô làm vợ cho Thiên Vũ, và tại sao mọi thứ với cô lại diễn ra suôn sẻ như thế. Bây giờ, những tin nhắn này làm Thục Trinh cảm thấy như một động lực, một sự thúc đẩy để cô tìm hiểu về thân phận thực sự của mình. Cô hỏi lại:
– Tại sao anh nói với tôi như vậy?
Tin nhắn ngay lập tức đáp:
– Bởi vì tôi không muốn người tốt như cô phải sống với một kẻ độc ác như Thiên Vũ. Nếu cô sinh con, họ chắc chắn sẽ cướp đứa bé và đẩy cô vào sọt rác!
Thực tế về việc Trịnh Gia cần người thừa kế khiến Thục Trinh hiểu, nhưng liệu thông tin này có đúng hay không? Mặc dù cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô quyết định:
– Được, tôi sẽ đến!
Người kia đáp ngay:
– Tôi hứa chỉ kể sự thật và sẽ không làm tổn thương một sợi tóc của cô, cứ yên tâm.
Thục Trinh nghĩ rằng lần trước cô có thể đã chủ quan khi uống nước cam có chất gây mê, lần này cô sẽ tránh xa thức ăn và đồ uống, để người kia không có cơ hội. Bây giờ là mười giờ sáng, đông người qua lại, cô nghĩ mọi thứ sẽ ổn. Để cẩn thận, cô viết một lá thư gửi Thiên Vũ, để trong phòng ngủ, nói rõ địa điểm cô sẽ đến. Mặc dù trong lòng còn mong những thông tin cô nghe chỉ là một hiểu lầm, nhưng nỗi lo lắng không ngừng làm cho cô rơi vào tâm trạng căng thẳng và sợ hãi.
Thục Trinh đã chọn một chiếc váy hoa xinh xắn từ tủ, kiểu váy suông che đi bụng bầu và trễ vai trẻ trung. Đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng, điện thoại của cô reo lên:
– A lô ạ!
Một giọng nam gấp gáp từ đầu bên kia vang lên:
– Thục Trinh, anh Phong đây! Em vẫn đang ở Biệt thự đúng không?
Trinh ngạc nhiên:
– Vâng, sao anh biết ạ?
Phong nhanh chóng trả lời:
– Anh đang ở cùng thành phố với em. Vũ đang bị ép từ chức ở Tập đoàn!
Thục Trinh hoảng hốt:
– Ai ép anh ấy ạ? Sao em không biết gì cả?
Phong giải thích:
– Cẩm Ly mua lại nhiều cổ phần để lật đổ Vũ, Dũng cũng chuyển cổ phần cho cô ta. Em lạ gì Vũ nữa. Nó sợ em lo nên không nói chứ sao. Anh xin lỗi, tối qua nó có cuộc họp với anh và lo em ở nhà không ổn nên gắn chíp theo dõi điện thoại em. Anh biết kẻ vừa gọi cho em. Em cân nhắc đi, nếu Vũ là kẻ thù của nhà em thì tại sao nó lại phải cứu em, thậm chí có thể hy sinh, và bây giờ cả Hội đồng quản trị cũng dùng lí do đó để ép nó từ chức? Hãy tỉnh táo, anh xin lấy danh dự của một cảnh sát đảm bảo với em rằng Vũ nó yêu em hơn tất cả những gì nó có!
Thục Trinh ngồi xuống giường, đầu óc cô hỗn loạn. Lời của Vũ Phong, những cử chỉ yêu thương của Vũ, và lời của người đàn ông lạ mặt… tất cả làm cho đầu óc và tâm hồn cô rối bời. Cô phải tin ai đây? Khi đang phân vân, Trinh nghe tiếng Vũ Phong tiếp tục:
– Trinh, nhưng có một điều đó người đó nói đúng. Em… không phải là con ruột của bố mẹ em!
Trinh ngạc nhiên:
– Sao… sao… anh biết ạ?
Phong thở hắt ra một tiếng rồi nói:
– Không phải anh, mà là Vũ biết! Cậu ấy không để anh nói ra vì muốn em biết mọi thứ sau khi mọi chuyện kết thúc. Nhưng giờ nếu anh không nói, khi em gặp gã đó chắc chắn sẽ có chuyện. Hãy nghe anh, anh đang lái xe đến Biệt thự VŨ. Chúng ta sẽ đến Tập đoàn. Đó mới là nơi em có thể biết mọi chuyện rõ ràng nhất!
Thục Trinh tò mò:
– Anh Vũ không cho em đến đó mà?
Phong lắc đầu:
– Đó là sáng nay, nhưng bây giờ anh nghĩ đến lúc rồi! Em chuẩn bị đi, năm phút nữa ra cổng nhé!
Trong khi đó, tại Tập đoàn Trịnh Gia, cuộc bỏ phiếu diễn ra một cách yên bình. Cẩm Ly giữ vẻ mặt bình thản, thậm chí nổi bật sự tự hào. Kết quả được công bố ngay sau đó – hai ứng viên có số phiếu bằng nhau!
Phan Dũng đột nhiên đứng dậy:
– Xin lỗi, tôi muốn đưa ra ý kiến như một nhân viên trong Tập đoàn. Mặc dù số phiếu bằng nhau, nhưng Cẩm Ly vẫn có tài năng và tư cách hơn Thiên Vũ.
Cẩm Ly nhận được tin nhắn và mỉm cười. Hội đồng quản trị bắt đầu bàn bạc. Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra và hai người lớn tuổi bước vào:
– Dũng, dừng lại con!
Phan Dũng ngạc nhiên:
– Bố mẹ, hai người đến đây làm gì ạ?
Mẹ Phan Dũng trông gầy hẳn, ánh mắt tràn đầy khổ đau:
– Dũng, bố mẹ đã phạm lỗi khi hại Trương Thị, còn hỗ trợ con phá vỡ Trịnh Gia. Con hãy dừng lại, đừng làm điều ác nữa!
Cẩm Ly nhíu mày:
– Ông bà nói chuyện linh tinh gì thế? Đây là cuộc họp của Hội đồng quản trị, mấy người này làm gì ở đây? Thiên Vũ, anh làm chủ tịch kiểu gì vậy?
Một giọng nói từ đằng sau phát ngôn:
– Cẩm Ly, con đã nổi loạn đủ chưa? Là bố mẹ yêu cầu ông bà ấy đến đây. Bố mẹ từng là cổ đông của Trịnh Gia, dù đã chuyển cổ phần cho con nhưng vẫn có quyền tham gia.
Cẩm Ly tái mét mặt:
– Bố..mẹ… bố mẹ về khi nào ạ?
Trong khi mẹ Cẩm Ly nhìn cô với ánh mắt thất vọng, bố cô ta đanh giọng:
– Con đã quá độ, ảnh hưởng đến Tập đoàn và đến bác Thiên cùng anh Vũ. Vì thế, dù là việc gia đình nhưng bố sẽ xử lý ở đây, trước mặt các thành viên Hội đồng quản trị. Tình cảm gia đình chúng ta và gia đình bác Thiên mà con dám đạp đổ, bôi nhơ. Thiên Vũ đã điều tra được con tiếp tay cho kẻ đã hại em gái mình. Bố không ngờ, một đứa bé bốn tuổi lại làm ra những việc như thế!
Cẩm Ly hét lên:
– Bố điên rồi, con không liên quan gì hết. Một đứa bé bốn tuổi thì hại được ai chứ? Bố mẹ bị hoang tưởng hay sao mà nói con hại nó? Nó chết rồi vẫn ám bố mẹ sao?
Mẹ Dũng nghẹn ngào:
– Cô Cẩm Ly, cô đừng gây họa nữa. Khi đối thủ cạnh tranh của Trương Thị không thể hạ bệ bố mẹ cô, họ tìm cách bắt cóc cô Cẩm Đan để gia đình cô đau khổ mà không trụ vững trên thương trường. Lúc đó, chúng tôi chỉ là những nhân viên bình thường, nhà nghèo, chính đối thủ đó thuê vợ chồng tôi ném cô Cẩm Đan xuống sông và dìm chết. Nhưng vì không lừa được cô ấy ra khỏi nhà, nên đã bảo cô dẫn em đi chơi phía ngoài biệt thự. Vì đối thủ đã tìm hiểu kỹ và biết cô ghen tỵ với em gái từ những điều vụn vặt nhất. Cô luôn muốn em gái biến mất để mọi thứ lại là của cô. Ông ta đã hỏi cô có muốn em gái không tồn tại hay không, và tôi nhớ cô đã gật đầu ngay. Chúng tôi đã bị tiền làm mờ mắt. Nhưng đến phút cuối, khi nhìn thấy cô bé xinh xắn ngủ vì thuốc mê, tôi nhìn rất kỹ và quyết định không giết đứa bé. Gần cuối buổi chiều, chúng tôi đặt bé vào một chiếc nôi tre, viết một lá thư và đặt vào đó một ít tiền rồi thả xuống sông vì sau đó một giờ thì sẽ nhiều thuyền bè, tôi hy vọng sẽ có người thấy bé và đưa về nuôi. Chúng tôi nấp sau một bụi cây lớn để cầu mong phép màu đến. Mãi tới tối có một cặp cợ chồng đi làm về và vớt bé lên. Chúng tôi tìm hiểu thì biết nhà đó không thể có con nên yên tâm hơn về những việc mình làm. Nào ngờ…
Cẩm Ly nghe đến đó thì tay siết chặt và gào lên:
– Bà bị tâm thần rồi, thêu dệt chuyện vớ vẩn. Bảo vệ đâu, tống cổ hết cho tôi!
Bà Thục Đoan hai tay ôm lấy ngực thở dốc. Bố Cẩm Ly ôm lấy vợ vỗ về. Mẹ Phan Dũng lắc đầu nghẹn ngào nói tiếp:
– Cô dừng lại đi cô Ly, cô có thiếu gì đâu? Ngày Dũng cưới Thiên Anh, nhìn vợ Thiên Vũ là tôi nhận ra ngay, cái bớt màu đỏ ngay bờ vai cô ấy khi mặc váy trễ vai. Cô Ly, Thục Trinh chính là cô Cẩm Đan!
Đúng lúc đó, một âm thanh nức nở vang lên:
– Anh Vũ… đó… là sự thật sao?
Thiên Vũ ngoái đầu lại nhìn vợ rồi gật đầu:
– Cẩm Đan, Cẩm Ly chính là chị gái của em. Xin lỗi vì đã giấu em!
Thiên Vũ nói mà giọng nghẹn đi. Anh bước lại ôm chặt lấy cô gái đang run rẩy đứng trước cửa phòng…