Chuyến đò tình năm ấy chương 50 | Cái giá phải trả

09/01/2024 Tác giả: Hà Phong 1031

Kể từ ngày đó, Thục Trinh và Thiên Vũ tiếp tục cuộc sống mà họ mong muốn. Thiên Vũ thường đi làm tại Tập đoàn vào buổi sáng, và chiều về nhà, nhưng anh không muốn cô vợ phải lo lắng về công việc nhà nữa. Do đó, anh đã nhờ mẹ vợ tìm người giúp việc. Cách chăm sóc của Vũ cho vợ không chỉ tỏ ra ân cần như người chồng mà còn đầy yêu thương như người anh trai. Anh không chỉ quan tâm đến việc cô ăn uống, mua sắm đồ ăn, mà thậm chí còn đưa cả sữa và đồ ăn tới cơ quan để khuyến khích vợ ăn đủ, đến mức khiến Thục Trinh phải phàn nàn một cách đùa cợt:

“Anh định biến em thành heo sề trước khi em trở thành mẹ bỉm sữa sao, Vũ?”

Khi nghe lời vợ, Thiên Vũ hoàn toàn ngạc nhiên:

“Em gầy teo đâu có heo! Anh bận quá chăm sóc vợ con mà, đâu có thời gian để tìm người khác. Lạ lùng quá! Giờ đã uống sữa xong rồi, để anh pha sữa cho!”

Sau câu trò đùa, Chủ tịch Trịnh Gia, cũng là bố của Vũ, đứng dậy để pha sữa. Thục Trinh cảm thấy mệt mỏi:

“Em tự làm được mà, anh cứ chiều em như thế này, em sẽ trở thành heo sữa lười biếng thôi!”

Thiên Vũ vui vẻ nói:

“Em ngoan, anh nghe con kêu đói rồi đấy! Chịu khó một vài tháng nữa, sau khi sinh con và cho bé bú hai năm, anh sẽ thay đổi chế độ ăn cho em giảm cân và sẵn sàng cho bé tiếp theo!”

Nhưng Thục Trinh không chịu đâu:

“Em không phải máy đẻ đâu! Mỗi lần sinh con mất ba năm thế này, mà anh nói nhẹ nhàng như vậy à!”

Trong lúc họ tranh luận, có tiếng gõ cửa. Thiên Vũ nhíu mày để nghe rồi nói:

“Ba vào đi ạ!”

Ông Trịnh Thiên, bố của Thiên Vũ, bước vào. Thục Trinh đứng lên chào và chuẩn bị nước, nhưng Thiên Vũ ngăn lại:

“Em ngồi yên đi, để anh lấy!”

Ông Thiên cười:

“Để Vũ làm đi, không sao đâu! Anh ta làm quen rồi mà!”

Trước ba chồng, Thục Trinh cảm thấy thoải mái hơn so với bà Lam An, mẹ của Thiên Vũ. Dù ông không nói nhiều, nhưng luôn cố gắng duy trì sự công bằng và trung lập trong gia đình. Khi bà Lam An sai, ông không cứng nhắc như Thiên Vũ nhưng cũng không phản ứng hỗ trợ vợ. Lần này, khi đến phòng của Thiên Vũ, ông hỏi và thở dài:

“Ba biết chuyện rồi nhưng buồn lòng nên mới đến gặp hai con. Ba xin lỗi hai con thay mặt cho mẹ, đặc biệt là Trinh. Thực ra, bản chất của bà ấy không xấu, cũng chỉ vì hoàn cảnh mồ côi từ nhỏ, bị bắt nạt và coi thường nên tạo nên một bản tính tự ti, rồi kì thị, căm ghét nghèo đó. Bà ấy trở nên ích kỷ, muốn sở hữu mọi thứ tốt đẹp vì bà ấy cảm thấy đã thiệt thòi quá nhiều. Nhưng bà ấy không hiểu rằng chỉ khi gieo hạt giống tốt, mới có thể thu hoạch được kết quả tốt.”

Ông nâng tách trà lên và tiếp tục:

– Cả chuyện của mẹ Quế Lâm, ba cũng đã biết hết. Nhưng ba vẫn chấp nhận cô ấy làm vợ. Ba nghĩ, nếu ba tạo cho mẹ con một gia đình trọn vẹn, cô ấy sẽ hạnh phúc và có thể thay đổi tính cách. Ba đã cố gắng ngày đêm, và mẹ con cũng hiểu điều đó. Đối với Vũ, cô ấy có tình cảm đặc biệt vì khi Vũ sinh ra, gia đình ta có khá giả nhưng không phải là quyền thế như sau này. Lúc đó, ba mẹ đã xây dựng một cuộc sống đầy đủ về vật chất để có thể đi chơi, đền đáp những vất vả, nhưng cuộc sống quay cuồng khiến cô ấy không có điểm dừng. Ba nghĩ, cô ấy ích kỷ vì nghĩ rằng Vũ thương vợ mình mà quên mẹ, cộng thêm Trinh chưa có con nên tạo ra lý do để cô ấy hành động ngu ngốc như thế.

Thục Trinh lắc lư:

– Con đã quên hết, bố ạ! Dù sao mẹ vẫn là người sinh ra anh Vũ, nếu không có mẹ, làm sao có anh ấy cho con ạ!

Thiên Vũ nói:

– Thực ra, hành động “bắt cóc” của mẹ có thể bị xử lý theo pháp luật, nhưng Phong không làm điều đó. Bởi vì dù sao, mẹ xuất phát từ lòng ích kỷ chỉ muốn Trinh xa Vũ, chứ không phải vì muốn giết người hay tống tiền. Mẹ nghĩ ra cách thay đổi lí lịch cho Trinh để cô ấy dần quên đi quá khứ khi bắt đầu cuộc sống mới. Hơn nữa, vụ án này liên quan đến mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu, và lại liên quan đến Tập đoàn nên Phong không tiến hành truy cứu đến cùng.

Ông Trịnh Thiên gật đầu:

– Nhưng tòa án lương tâm sẽ xử lý. Bà ấy gần đây không ngủ được, đêm nào cũng bị hiện tượng bóng đè. Nửa đêm thức dậy, bà ấy lại đi ra vườn hoa. Ba đang lo bà ấy có thể đang trầm cảm đấy.

Thục Trinh nhanh chóng nói:

– Bố ơi, để con mua ít trà tâm sen gửi về cho mẹ uống. Vì nếu con đem về, mẹ sợ…

Ông Thiên lắc đầu:

– Không cần con ạ, ba đã làm đủ cách rồi.

Lúc đó, điện thoại của ông reo:

– A lô, tôi đây!

Bên kia đường dây, giọng bà Lam An hối hả:

– Ông ơi, Thiên Anh đau bụng kinh khủng, tôi và Dũng đưa nó tới bệnh viện rồi.

Ông Thiên nhanh chóng đứng dậy:

– Tôi đến ngay!

Rồi ông quay lại với vợ chồng Thiên Vũ:

– Ba đi trước, Thiên Anh phải nhập viện vì đau bụng!

Thục Trinh vội nói:

– Con đi theo ba nhé!

Thiên Vũ cũng đứng dậy:

– Được, chúng ta cùng đi. Ở đây sốt ruột lắm!

Khi cả ba đến bệnh viện, bà Lam An đang ngồi đầu phòng cấp cứu, Dũng đang lo lắng đối diện và có cả bố mẹ cậu ở đấy. Đây là lần thứ hai Thục Trinh gặp bố mẹ Dũng. Lần đầu tiên, cô đã chào hỏi họ tại đám cưới Thiên Anh, và lần này cô chỉ cúi chào. Vì vợ chồng cô sống riêng, nên mỗi khi họ ghé thăm Biệt thự Trịnh Gia, họ không gặp vợ chồng cô. Lúc này, mọi người chỉ gật đầu chào qua loa rồi tập trung nhìn về cánh cửa đang đậu im ắng phía trước. Không ai nói gì, chỉ có bà Lam An ngồi trên băng ghế, hai tay run rẩy đang siết chặt, đôi mắt nhắm nghiền và lẩm bẩm một điều gì đó. Thục Trinh muốn làm dịu bớt tâm trạng của bà, nhưng sau những diễn biến, cô lại cảm thấy có chút ngần ngại và xa lạ.

Một lát sau, mọi người nhận thấy có thêm một số bác sĩ vội vã vào phòng cấp cứu, cửa mở ra rồi lại đóng kín, không một ai có thể hỏi thăm được. Thục Trinh nhớ không lầm, Thiên Anh đang mang thai ở tuần thứ ba mươi lăm, vậy sao lại có cơn đau bụng mạnh đến thế? Bầu không khí căng thẳng tràn ngập, tạo nên một sự yên bình đáng sợ.

Sau một khoảng thời gian, cuối cùng cánh cửa của phòng cấp cứu cũng mở ra. Bác sĩ vừa bước ra, trán mồ hôi đọng dày. Vũ và Dũng nhanh chóng tiến lại:

– Bác sĩ, tình trạng của cô ấy thế nào ạ?

Bác sĩ, người đã có nhiều tuổi, lau sạch mồ hôi trên trán trước khi nói:

– Bệnh nhân mắc nhiễm trùng nước ối, thai non ở tuần thứ ba mươi lăm. Hiện tại, em bé trai nặng hai cân tử, đang được chăm sóc trong lồng kính. Bệnh nhân đang ổn định sau cơn nguy kịch và đang được theo dõi. Tôi xin phép rời đi làm việc.

Mọi người cảm ơn bác sĩ, sau đó, Dũng đi làm thủ tục còn lại cho Thiên Anh, trong khi mọi người chờ đợi để đưa cô về phòng. Vì em bé sinh non, nên cần sự chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ cũng giải thích một phần là do Thiên Anh áp lực tâm lý khi mang thai và một phần là nhiễm trùng nước ối, gây ra tình trạng này. Dường như sau câu chuyện của Dũng và Quế Lâm, tâm lý của Thiên Anh bị ảnh hưởng, cả về mặt hôn nhân và tình bạn.

Từ ngày sinh con, Thiên Anh trở nên trầm tính hơn, ít nói hơn, đôi khi ánh mắt vu vơ, buồn bã. Từ một cô gái kiêu kì và nổi loạn, Thiên Anh đã thay đổi hoàn toàn. Những trải nghiệm khó khăn đã làm cô trở nên nhẹ nhàng hơn, và cô phải đối mặt với những khó khăn đặt ra trước mắt. Đối với Thục Trinh, Thiên Anh không gặt gỏng, không mỉa mai, chỉ đơn giản là cô cảm thấy xấu hổ và cố lảng tránh.

Còn bà Lam An, những giấc ngủ ngắn cứ kéo dài, làm cho đôi mắt bà sưng húp, thâm quầng. Bà giữ im lặng, như đang suy nghĩ về cuộc sống của mình – một cuộc sống đơn độc và khó khăn, dù có gia đình và có tiền, nhưng bà vẫn chẳng có được sự yên bình. Tâm hồn bà luôn dao động vì những âm mưu toan tính. Tâm trạng bà không bền vững, và thân thể bà cũng không được an ổn.

Một ngày, khi vợ chồng Thiên Vũ đến chơi ở Trịnh Gia, bà Lam An đang bế đứa cháu mới ra khỏi lồng kính. Khi Vũ và Trinh bước vào phòng khách, thấy đứa bé đang khóc thét trong tay bà, nhưng ánh mắt của bà Lam An vẫn trống trải, nhìn về phía cửa. Đứa bé khóc đến mức mặt tím tái, làm Thiên Anh vội chạy xuống, mọi người cũng theo đuổi. Thiên Anh lo lắng:

– Mẹ, sao cháu tỉnh giấc khóc mà mẹ không gọi tôi ạ?

Bà Lam An giật mình, không nói một từ, nâng tay đưa em bé cho Thiên Anh. Rồi bà nhìn Thục Trinh một cách chằm chằm, khiến cho cô cảm thấy rùng mình. Bà bất ngờ cười:

– Trinh, con về rồi à? Mẹ đi tìm con mãi, con đi đâu mà lâu thế?

Vợ chồng Thiên Vũ và tất cả mọi người đều nhìn bà một cách khó hiểu. Bắt gặp ánh mắt vô hồn của mẹ chồng, Thục Trinh lên tiếng:

– Dạ, con đi công việc về ạ! Mẹ có ăn gì không, con nấu cho ạ?

Bà Lam An lắc đầu:

– Không cần, Quế Linh mời mẹ lên chùa dạo chơi, giờ mẹ mới đi đây!

Thấy bà đột nhiên đứng dậy, ông Trị

nh Thiên nhanh chóng nâng tay để giữ:

– Chiều rồi, mẹ còn đi đâu nữa!

Bà Lam An cười:

– Còn sớm mà anh, em đi dạo với Quế Linh một lát không sao, em sẽ về ngay thôi!

Ai cũng biết rằng Quế Linh là mẹ quá cố của Quế Lâm, và bà Lam An đã rơi vào tình trạng vô thức. Sau tất cả những hành động, toan tính, và sự ích kỉ, tâm hồn của bà có vẻ đã mệt mỏi, ngơ ngẩn như một đứa trẻ, một tờ giấy trắng không vết. Bà không có khả năng định rõ thời gian, và không có nét thù hận nào trong đôi mắt thẫn thờ của bà.

Khi mẹ nằng nặc muốn đi vãn cảnh chùa, Thiên Vũ và Thục Trinh đồng lòng đưa bà đến ngôi chùa nơi mẹ anh hẹn gặp người bạn thân. Trong khi bước vào chùa, họ gặp một ni cô dáng người thanh mảnh đang quét lá trước sân. Bà Lam An liền chắp tay:

– A di đà Phật!

Ni cô ngừng công việc, cúi đầu:

– Mô Phật, thí chủ đi vãn cảnh chùa sao?

Bà Lam An liền reo lên:

– Quế Linh, tớ đây nè! Cậu mặc đồ gì hay vậy?

Ni cô Bạch Liên ngước nhìn bà Lam An. Chính là khuôn mặt của Quế Linh nhưng đôi mắt đã trở nên tĩnh lặng như nước hồ mùa thu:

– Mô Phật, thí chủ nhầm người rồi. Tôi là ni cô Bạch Liên!

Thiên Vũ nhận ra ngay Quế Lâm, bạn thân của Thiên Anh. Cô ấy đã thoát khỏi bụi trần và nương nhờ cửa Phật.

Bà Lam An nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh thiện của ni cô Bạch Liên rồi bỗng ngã khuỵu xuống, rơi vào trạng thái vô thức. Thiên Vũ và Thục Trinh gọi “mẹ” rồi cùng chở bà tới bệnh viện.

Lại là cảm giác đợi chờ trước cửa phòng cấp cứu. Mọi chuyện diễn ra với bà Lam An chỉ thực sự khoảng một tháng sau khi Thục Trinh trở về. Có lẽ, bà không phải hầu tòa, nhưng lương tâm bà sẽ không bao giờ dừng lại. Sự ích kỉ của con người như một liều thuốc độc, liều lượng của nó sẽ quyết định sự tàn độc bên trong chúng ta. Sự ích kỉ khi được nhận ra và kiểm soát thì mọi thứ sẽ an lành. Nhưng nếu nó xâm chiếm linh hồn con người, làm chúng ta đánh mất thiện lương, nó sẽ biến thành tội ác. Nếu mỗi người biết kiểm soát cái tôi của mình, biết vui mừng với niềm hạnh phúc của người khác, biết đồng cảm với đời và với người khác, thì những bi kịch như thế sẽ không xảy ra. Bà Lam An để sự ích kỉ xâm chiếm, khi có tiền, quyền, lại sử dụng nó để làm tổn thương những người thân yêu xung quanh. Khi tâm hồn bị ác chế ngự, dù ngồi tù nhiều năm, thậm chí cả đời, liệu có thay đổi bản tính nếu tâm không thức tỉnh và nhìn thấy chữ THIỆN sâu sắc trong lòng? Tòa án lương tâm là nơi con người phải đối mặt với chính bản thân mình, với những sai lầm của mình để nhận những hình phạt đau đớn hơn cả pháp luật.

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ thở dài:

– Bệnh nhân bị đột quỵ do căng thẳng nặng. Chúng tôi may mắn giữ được mạng sống, nhưng… bà ấy sẽ sống như một người thực vật!

Ông Trịnh Thiên thẫn thờ ngồi xuống băng ghế trước cửa phòng cấp cứu. Vũ chưa kịp hỏi thêm, điện thoại anh reo lên. Huy gấp gáp nói:

– Anh Vũ, Cẩm Ly đòi triệu tập cuộc họp Hội đồng quản trị khẩn cấp và yêu cầu cách chức chủ tịch Tập đoàn!

Bài viết liên quan