Chuyến đò tình năm ấy chương 47 | Chứng minh sự thật
Thục Trinh, mặc dù vừa cảm nhận niềm vui mới chỉ làm nhen nhóm một vài phút, nhưng bất ngờ bà Lam An đã dội ngược một gáo nước lạnh khiến nụ cười trên môi cô tan biến. Sự không hiểu rõ nổi lên trong tâm trí Thục Trinh, vì sao bà lại muốn cô lấy Thiên Vũ để có con, để Trịnh Gia có đồng thời nối dõi và đạt được sự hưng thịnh hơn. Trong những ngày ở thành phố C, bà Lam An đã chặn mọi ngả đường liên lạc của cô, nhưng giờ cô lại từ chối chấp nhận mang thai.
Trong lúc tâm trí Thục Trinh lẫn lộn, mẹ chồng cô đang thực hiện những mưu tính để ngăn cản cô trở về với địa vị làm con dâu của bà. Từ khi có Thục Trinh, sự thịnh vượng của Trịnh Gia có sự tăng lên, và nếu có thêm đứa con, họ sẽ càng phồn thịnh hơn. Tuy nhiên, con trai bà, Thiên Vũ, trước đây dù có vẻ lầm lì nhưng không bao giờ tỏ ra nguy hiểm như hiện tại. Thục Trinh đã thay đổi anh ta, khiến cho Vũ trở nên hồn nhiên hơn, nói nhiều hơn, và đôi khi khó chấp nhận sự chi phối từ ý kiến của bà. Bà nhận ra rằng việc Thục Trinh mang thai có thể khiến cho mối quan hệ gia đình thêm phức tạp. Bà nghĩ kỹ và nhất quyết chỉ cần có đứa cháu là con của Vũ và Trinh là đủ. Bà Lam An hít một hơi rồi nói:
“Tôi không áp đặt gì cô, nhưng Trịnh Gia là một tập đoàn lớn, một gia tộc quan trọng. Nếu đứa bé không phải là con của Vũ, không chỉ cô mắc lỗi, mà cả người mẹ chồng như tôi cũng sẽ chịu hậu quả nặng nề. Do đó, thôi đã thương thì thương cho đến cùng. Tôi sẽ giúp cô chuyển đến một thành phố khác, một công việc có thu nhập cao hơn để cô có đủ điều kiện khi mang thai và nuôi con. Khi đứa bé sinh ra, nếu kiểm tra ADN xác nhận là con của Vũ, tôi sẽ đưa cô trở về Trịnh Gia. Ngược lại, chúng ta coi như tôi giúp cô để đảm bảo phước đức cho con cháu.”
Vũ Phong suýt nổi cười khi nghe hai từ “phước đức” nói ra từ miệng bà Lam An. Thấy Thục Trinh rơi nước mắt lã chã và không thể cãi lại mẹ chồng, Phong lên tiếng:
– Bác gái, cô Thục Trinh là nạn nhân của một vụ mất tích đã được công an thành phố báo cáo cách đây hơn một tháng. Hôm nay, cô ấy được tìm thấy ở thành phố C và nhiệm vụ của chúng cháu là đưa cô ấy về gia đình ạ!
Bà Lam An nhíu mày:
– À, thế hóa ra con đến đây vì việc công chứ không phải việc tư hả? Vậy thì bác cũng nói luôn, hiện tại Trinh đang là con dâu Trịnh Gia nên bác thay mặt gia đình nhận nhé!
Rồi bà quay sang Thục Trinh:
– Con thấy như thế ổn không? Ổn rồi thì chúng ta đi thôi!
Thục Trinh vẫn ngơ ngác, Phong mỉm cười:
– Thưa bác, chúng cháu luôn làm việc có nguyên tắc ạ. Người báo án là con trai bác Trịnh Thiên Vũ, chồng cô Trinh ạ. Vì vậy, trong khi chờ cô ấy truyền xong nước và kiểm tra lại sức khỏe, chúng con sẽ liên lạc cho anh ấy!
Bà Lam An quắc mắt:
– Cậu lấy tư cách gì? Đây là bệnh viện, đâu phải trụ sở công an thành phố?
Vũ Phong bật cười:
– Dạ thưa bác, để phục vụ cho công ta điều tra, cảnh sát hình sự chúng cháu vẫn mặc thường phục và có quyền thực hiện nhiệm vụ mọi nơi để gìn giữ sự bình yên cho nhân dân ạ. Bác ra ngoài không thể quên tiền, còn chúng cháu tiền có thể quên nhưng không thể quên thẻ ngành ạ!
Vừa nói, Phong vừa rút trong túi áo ra chiếc thẻ ngành và dõng dạc:
– Tôi, Đinh Vũ Phong là cảnh sát trực thuộc phòng cảnh sát hình sự thành phố C. Cô Thục Trinh đang là nạn nhân của một vụ bắt cóc và chúng tôi có quyền điều tra tất cả những người, những việc xung quanh vụ này!
Bà Lam An sững người. Đã biết Vũ Phong từ khi cậu học lớp mười một, mười hai cùng Thiên Vũ rằng cậu rất thông minh, bà cũng đã nghe danh vũ Phong chiến đấu kiên cường, nhưng giờ đây, nhìn sát khí toát ra từ Phong, bà chỉ biết im lặng ngồi đợi.
Vũ Phong cất tấm thẻ ngành và rút điện thoại ra gọi. Chỉ sau một hồi chuông, đầu bên kia đã vội nghe máy:
– Phong!
Vũ Phong giọng dứt khoát:
– Anh Thiên Vũ, tôi là Vũ Phong ở phòng cảnh sát hình sự thành phố C. Tôi gọi cho anh về việc vợ anh mất tích cách đây một tháng!
Nghe giọng của Phong, Thiên Vũ hiểu cậu bạn thân không ngồi một mình. Chắc chắn có ai đó khiến Phong gọi cho anh với tư cách một cảnh sát. Vì vậy, Vũ cũng phối hợp chặt chẽ:
– Vâng! Tôi có báo án cho Công an thành phố chúng tôi!
Vũ Phong gật đầu:
– Chúng tôi có nhận được thông tin trên hệ thống an ninh. Vợ anh là Đặng Thục Trinh đã tình cờ được tìm thấy ở thành phố C và hiện nay đang nằm ở khoa cấp cứu bệnh viện S. Mẹ anh là bà Lam An cũng đang có mặt tại đây nhưng anh lại là người báo án, nếu không có sự ủy quyền của anh thì chúng tôi sẽ không giao người cho bất kì ai!
Thiên Vũ gật đầu:
– Tôi sẽ có mặt ở đó sau một tiếng mười lăm phút nữa!
Cũng ngay lúc Thục Trinh kết thúc việc truyền nước, Vũ Phong gọi y tá đến để tháo kim và yêu cầu Nguyệt Cát đi mua cháo cho cô. Trong khi đó, Thiên Vũ nhanh chóng chia việc cho Duy và Dương và cùng Huy đi chuyến bay riêng để nhanh chóng đến thành phố C.
Sau một tiếng mười lăm phút, Thục Trinh bất ngờ thấy người đàn ông của mình đứng ở cửa phòng. Ngay lập tức, Vũ ôm chặt cô:
– Trinh!
Cuộc ôm này tràn ngập những cảm xúc hạnh phúc, mong đợi và nhớ nhung. Thục Trinh chỉ kịp nói một tiếng “Vũ” rồi cũng ôm chặt lấy anh, rơi vào vòng tay ấm áp. Cô khóc, giây phút này là sự hòa quyện của những kí ức, tình yêu và hạnh phúc vỡ òa. Cô đã cố gắng kiểm soát cảm xúc để quên anh trong suốt hơn một tháng, nhưng giờ đây, sự gặp lại khiến cô không kìm chế được nước mắt. Tên của anh vẫn luôn xuất hiện trong suy nghĩ của cô, dù không có hình bóng anh trên điện thoại, nhưng dấu vết của anh đã in sâu trong trái tim cô. Anh vỗ về lưng cô, nói những từ quen thuộc:
– Ổn rồi, anh đến đây rồi! Trinh, xin lỗi em!
Thục Trinh lắc đầu:
– Không, lỗi tại em, nhưng bây giờ…
Thiên Vũ lau những giọt nước mắt cho vợ:
– Ừ, bây giờ có anh rồi, chúng ta về nhà thôi em!
Trong lúc chuẩn bị đi, Vũ Phong lên tiếng:
– Ơ, cậu cứ bình tĩnh!
Anh nhớ ra có thêm ba người trong phòng, cười:
– Xin lỗi đồng chí cảnh sát, cảm ơn đã tìm được vợ tôi. Giờ chúng tôi có thể đi chưa?
Phong tiến lại gần:
– Chưa, đầu giờ chiều vợ anh phải kiểm tra lại sức khỏe đã!
Vũ nhíu mày:
– Có cần thiết không? Tôi sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo!
Nguyệt Cát giải thích:
– Cần thiết anh Vũ! Phải kiểm tra sức khỏe của bé con. Trưa nay cấp cứu nhưng chưa kiểm tra kĩ càng. Đây là bệnh viện tốt nhất thành phố C, cứ để họ kiểm tra ạ!
Vũ bất ngờ:
– Bé con? Em nói bé con nào?
Vũ Phong nói khéo léo:
– Haizzz, người ta nói anh hùng không qua nổi ải mĩ nhân quả không sai chút nào! Bé con là đứa bé nằm trong bụng vợ cậu đó!
Thiên Vũ ngỡ ngàng, không tin vào những gì vừa nghe. Thục Trinh mỉm cười:
– Phải, chúng ta đã có con. Em bị xỉu nên mới vào đây đó anh!
Vũ Phong bật cười:
– Nó gặp vợ mừng đến nỗi không thèm hỏi nguyên nhân vợ nhập viện. May mà người Trinh không có thương tích, không nó lại đổ lỗi lên cái thân tôi!
Vũ lại ôm chặt Thục Trinh:
– Trinh, em nói thật sao? Anh được làm cha rồi sao? Vậy là vợ chồng mình không bao giờ phải xa nhau nữa!
Thục Trinh ôm chặt Thiên Vũ, trong khi lòng cô lo lắng vì bà Lam An vẫn im lặng quan sát mọi chuyện. Bà Lam An, sau một khoảnh khắc im lặng, bắt đầu nói:
– Vũ, con đừng hớn hở quá, hãy giữ cái đầu lạnh. Làm sao con có thể chắc chắn đây là giọt máu của Trịnh Gia?
Thiên Vũ vẫn giữ chặt tay Thục Trinh, quay đầu nhìn mẹ:
– Mẹ cũng nhanh quá đấy nhỉ? Nói miệng không biết vợ con đang ở đâu, nhưng mẹ lại đến trước con! Con chưa hỏi mẹ thì mẹ nên kiềm chế một chút!
Bà Lam An nhăn mặt:
– Nếu đứa bé này không liên quan đến Trịnh Gia, mẹ cũng không quan tâm. Nhưng nếu không biết đứa bé là con của ai, mẹ sẽ đòi nó sinh ra và thực hiện xét nghiệm ADN. Nếu đúng là máu của Trịnh Gia, mẹ sẽ không can thiệp nữa!
Thiên Vũ quả quyết:
– Đó là con của con!
Bà Lam An mỉa mai:
– Dựa vào cái gì mà con có thể khẳng định như vậy?
Thiên Vũ tươi cười:
– Dựa vào niềm tin và tình yêu – những điều mà người đa nghi và quật cường không bao giờ có!
Bà Lam An chỉ trỏ thẳng vào Vũ:
– Mẹ không cho phép nó quay lại Trịnh Gia!
Thiên Vũ đứng dậy và nói:
– Con không cần và cũng không muốn vợ mình sống trong môi trường áp lực như thế! Nếu mẹ dùng danh nghĩa Trịnh Gia để đe dọa Thiên Vũ này, con tuyên bố giữa danh vọng và Đặng Thục Trinh, con vẫn chọn cô ấy. Và con tin rằng, tổ tiên của họ Trịnh sẽ ủng hộ con, vì đó là điều đúng đắn!
Nói xong, anh quay sang Vũ Phong:
– Phong, mày vui lòng gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Trinh, tôi sẽ ở đây để chứng kiến toàn bộ quá trình khám bệnh!