Chuyến đò tình năm ấy chương 28 | Trả lại họ Trịnh
Thục Trinh bất ngờ và chẳng hiểu sao. Cô nhận ra rằng mẹ chồng không phải là người thương yêu, động viên, hoặc muốn chữa trị cho cô vì hạnh phúc của vợ chồng cô. Thực ra, bà ta vẫn giữ lòng căm thù cô, chỉ mong muốn cô sớm sinh con để có lý do ly hôn cuối cùng. Bà Lam An có lẽ nghĩ rằng cô và Thiên Vũ sẽ chia tay, và từ đầu, bà đã có ý định đó.
Thục Trinh ngỡ ngàng, cần một khoảng thời gian để hiểu rõ hơn:
Mẹ… có nghĩa là…
Bà Lam An nhíu mày:
Cô cũng học hành được, tôi nói rõ mà, không biết cô có hiểu không? Vũ đi làm rồi, cô dọn đồ và rời khỏi đây ngay lập tức!
Nước mắt bắt đầu rơi từ đôi mắt của Thục Trinh. Cô không muốn xa cách với Thiên Vũ như vậy:
Không, mẹ ơi, con sẽ chữa bệnh, chắc chắn sẽ chữa được. Con sẽ sinh cho gia đình Trịnh mà mẹ!
Bà Lam An trừng mặt:
Đến bao giờ? Nếu cô có thể chữa trị, thì trong suốt nửa năm qua, đã phải thấy kết quả rồi. Cô không có dấu hiệu mang thai cả, vậy tôi phải tin cô bằng cái gì đây?
Thục Trinh cúi đầu, cố gắng suy nghĩ rồi nhìn lên mẹ chồng:
Mẹ, cho chúng con thêm một năm được không ạ? Và cô và anh Vũ yêu nhau mà mẹ!
Bà Lam An bày tỏ sự khó chịu:
Cô kém cỏi đến mức nào, không hiểu ý tôi hay cô không hiểu tiếng người? Cô Trinh, con trai tôi đã ba mươi mốt tuổi rồi, và tôi nhắc lại, nó là đứa con trai duy nhất, là người kế thừa duy nhất của dòng họ Trịnh đến thời điểm này. Bây giờ cô nghĩ sao tôi không quan tâm, nhưng cô không sinh được đứa con cho Trịnh Gia thì không thể ở lại đây. Tôi không có đủ tiền để nuôi đứa trẻ mà không biết đẻ ra từ đâu.
Nước mắt Thục Trinh càng rơi nhiều hơn:
Mẹ, có bệnh thì có thể chữa trị. Mẹ cho chúng con thêm cơ hội, xin mẹ ạ. Và lại, con và anh Vũ yêu nhau mà mẹ!
Bà Lam An bày tỏ sự khó chịu:
Con trai tôi được phụ nữ yêu là chuyện bình thường. Nó đẹp trai, giỏi giang và giàu có, cô Trinh mê nó như mọi cô gái khác cũng là điều dễ hiểu. Nhưng vấn đề ở đây là tôi cần một người sinh con cho nó. Hai người mới chỉ quen biết vài tháng thôi. Con gái cô sẽ quên cô thôi, vì đàn ông nó suy nghĩ đơn giản lắm. Bây giờ cô còn ở đây, nó sẽ còn lưu luyến, nhưng cô đi rồi, nó sẽ quen dần. Cô và nó chưa có mối quan hệ nặng nề, chỉ là tình cảm nồng thắm, chưa đến mức sống chết vì nhau. Cô Trinh, cô không nên giữ lại vì cái thân già này mong đợi cháu trai, hãy nghĩ cho Trịnh Gia, đừng vì lợi ích cá nhân mà liên lụy đến cả gia tộc.
Thục Trinh lúc này không thể không nghĩ về Thiên Vũ. Cô từng nhớ đến anh vì lòng biết ơn anh luôn bảo vệ cô, và giờ đây còn vì tình yêu cô dành cho anh. Điều khiến cô tự hỏi, tại sao mọi thứ đang hoàn hảo lại buộc họ phải chia xa? Cô cố gắng học thêm nhiều sách để giúp anh, nhưng với mẹ chồng, đó lại là cách làm hại anh.
Khi Thục Trinh im lặng, bà Lam An tiếp tục:
Nếu cô thực sự yêu anh, cô phải hi sinh cho anh. Nếu cô nghĩ đến anh và gia đình Trịnh, cô phải để anh làm tròn bổn phận của mình trong gia đình đó. Anh ít nói nhưng là người tốt, giờ anh ở với cô chỉ vì không nỡ bỏ cô thôi chứ không phải vì tình yêu. Con trai tôi nên tôi biết anh ấy. Vì vậy, khi mọi chuyện chưa đi quá xa, tôi nghĩ cô nên tha thứ cho anh, để anh tìm hạnh phúc thực sự của mình và người phụ nữ có thể sinh con cho anh. Đàn bà mà, không sinh con thì còn giữ lại điều gì? Ngoài ra, nếu không có đứa con, tình cảm vợ chồng cũng sẽ phai nhạt đi, không thể lâu bền.
Nghe mẹ chồng nói, Thục Trinh nhớ đến ánh mắt hạnh phúc của Thiên Vũ khi anh chia kẹo cho lũ trẻ xóm. Cô nhận ra rằng anh thực sự muốn có một đứa con. Hình ảnh đó từng khiến cô mong muốn sinh con cho anh, nhưng giờ đây nó lại gây ra nỗi đau vì cô không thể thực hiện điều đó. Một điều tưởng chừng đơn giản, là nhiệm vụ của một người phụ nữ, nhưng cô không thể làm được. Cô tự hỏi liệu mình có xứng đáng làm vợ của anh không. Tuy nhiên, tình yêu cô dành cho anh đã lớn lên, và việc phải sống xa anh là điều không thể cô tưởng tượng nổi.
Cô nhìn bà Lam An, nước mắt rơi:
Mẹ… hay là con sẽ làm việc nhà như trước, con sẽ không đến Tập đoàn nữa. Con sẽ vừa làm việc nhà vừa chữa bệnh, được không ạ… chỉ cần con… được gặp anh ấy…
Bà Lam An lắc đầu:
Không được. Tôi không muốn con tôi dính líu đến cô. Nếu cần người làm việc như cô nói, tôi không cần phải trò chuyện với cô khi Thiên Vũ đi làm. Nếu cô cần tiền, tôi sẽ hỗ trợ mặc dù chúng ta không phá hỏng hôn ước. Từ đầu, cô đã biết rằng cô lấy Thiên Vũ không phải vì tình yêu, vì tôi cần cháu hơn. Nếu là cô sinh con, càng tốt vì Vũ và cô hợp nhau. Nhưng cô không làm được điều đó, tôi không thể để tình trạng này kéo dài mãi. Cô đã sai khi yêu một người không dành cho mình!
Cô đã sai khi yêu anh chứ? Có lẽ vậy. Anh quá hoàn hảo, còn cô chẳng là gì so với một người như Thiên Vũ, người xuất thân trâm anh thế phiệt, tài giỏi. Mẹ anh nói đúng, người như anh cần một người vợ tốt hơn cô, ít nhất cũng là người có thể làm mẹ. Yêu là phải hy sinh, và cô biết điều đó. Trước đây cô không hiểu yêu là gì, nhưng giờ đây cô đã hiểu. Yêu là vui khi ở bên cạnh người mình yêu và đau khi phải rời xa họ, dù là tự nguyện hay không.
Thục Trinh, sau khi cúi đầu và bày tỏ ý của mình, nói với bà Lam An:
Mẹ, con hiểu rồi. Nhưng con không cần tiền, con tự lo được.
Bà Lam An nhẹ nhõm thở phào:
Ừ, tôi cũng chả khó khăn gì. Với bố mẹ cô, tôi cũng đã rất thoải mái về tiền bạc. Và họ cũng đủ hiểu điểm kết thúc của cuộc hôn nhân này dù cô có sinh được con cho Vũ hay không. Cảm ơn cô đã hiểu những gì tôi nói. Giờ chắc cô biết mình phải làm gì rồi chứ?
Thục Trinh gật đầu:
Vâng, con xin phép đi dọn đồ của mình ạ!
Nói xong, cô lặng lẽ bước lên phòng. Đồ đạc của cô không nhiều, những bộ Thiên Vũ mua cho cô thì cô sẽ không mang theo. Trước hết, cô chỉ có một con đường là về quê, đưa những bộ váy hàng hiệu này về phỏng có ích gì? Những món đồ đó chỉ khiến cô thêm nhớ anh mà thôi.
Chỉ một thoáng sau, mọi đồ dùng cá nhân đều được xếp gọn gàng trong chiếc vali nhỏ. Thục Trinh nhìn căn phòng của vợ chồng cô một lần cuối, căn phòng với biết bao kỷ niệm. Có sự lạnh lùng của anh và sự cam chịu của cô trong những ngày đầu về đây, có cả sự chao chát đanh đá của cô khi đáp trả anh và cả biết bao yêu thương đong đầy, những cử chỉ âu yếm, những nụ cười hạnh phúc. Những tình cảm ấy rồi sẽ theo cô trong suốt chặng đường đời. Được gặp một người như Thiên Vũ, được cưới và yêu một người như Thiên Vũ quả là may mắn. Vũ, em đi đây, đừng tìm em nhé. Rồi anh sẽ quên em nhanh thôi, bởi mọi thứ đã đến quá nhanh thì cuối cùng cũng đi rất chóng vánh. Em sẽ về với miền đất của em, với cuộc sống của em. Hoặc em sẽ đi đến một nơi nào đó thật xa, trước hết chỉ để quên anh và quên những niềm hạnh phúc của chúng mình. Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, cảm ơn anh đã cưới và yêu em, luôn che chở và bênh vực em. Chỉ là duyên của chúng ta quá mỏng manh để níu kéo phận vợ chồng. Thiên Vũ, là Thục Trinh có lỗi với anh, xin lỗi anh…
Cô nhìn căn phòng với những đồ vật quen thuộc rồi quay lưng bước đi. Thục Trinh nặng nề bước xuống từng bậc thang rồi cất tiếng chào bà Lam An:
Mẹ giữ gìn sức khỏe ạ, con đi đây!
Bà Lam An gật đầu:
Ừ, đi đi! Nếu có khó khăn về tiền bạc thì cứ gọi cho tôi!
Cô cúi đầu chào bà, định nhìn xem thím Năm ở đâu để chào nhưng không thấy. Dường như nhìn ra ý định của cô, bà Lam An nói:
Mọi người đi ra ngoài làm việc cả rồi!
Thục Trinh gật đầu và bước đi. Ngày cô vào đây long trọng bao nhiêu thì giờ ra đi lặng lẽ bấy nhiêu, chẳng có một câu chào tạm biệt. Vừa ra đến sân, cô nhìn khu vườn xinh đẹp, định kéo va-li đi thì một giọng nói vang lên:
Em định đi đâu?
Cô ngước nhìn người đàn ông trước mặt:
Thiên Vũ? Anh chưa tới Tập đoàn sao?
Thiên Vũ chau đôi mày rậm:
Em đi đâu, chúng ta cùng đi!
Bà Lam An nghe tiếng con trai vội bước ra:
Vũ! Sao còn ở đây?
Thiên Vũ nhìn mẹ rồi lạnh giọng:
Nếu mẹ còn chia rẽ chúng con một lần nữa, thì Thiên Vũ này sẽ trả họ Trịnh lại cho mẹ!
Nói rồi, một tay anh kéo chiếc va-li, một tay kéo Thục Trinh ra xe và lao vút vào dòng người tấp nập trên phố.