Chuyến đò tình năm ấy chương 3 | Đồ biến thái
Ngày cưới…
Sáng sớm, nhà Thục Trinh hân hoan với tiếng cười rộn rã. Việc lấy chồng từ gia đình giàu có mang theo áp lực lớn, khiến Thục Trinh nằm trong phòng cảm thấy bồn chồn. Thím Năm và người giúp việc từ nhà Trịnh xuống đã đưa tiền để lo việc xây dựng đám cưới và đặt cọc mâm cỗ. Lễ đính hôn và lễ cưới diễn ra trong một ngày để tiết kiệm thời gian cho chồng, người này rất bận rộn. Cô hy vọng việc này sẽ giúp cô tránh được cuộc sống phức tạp hơn sau này.
Thông tin nhà trai sẽ rước dâu bằng thuyền hoa thay vì xe hơi khiến Thục Trinh ngạc nhiên. Nhà họ là một tập đoàn ô tô lớn, nhưng quyết định này thật sự độc đáo. Dù sao, cô chấp nhận những sắp đặt này, chỉ cần cô cưới hôm nay và mang lại người thừa kế cho gia đình.
Cô không hiểu rõ lý do của cuộc hôn nhân này, nhưng cô coi đó như là cách cô trả ơn bố mẹ. Khách khứa chủ yếu là doanh nhân làm ăn với gia đình cô, với ít bạn bè. Nhiều người đều ngạc nhiên khi cô chưa bao giờ giới thiệu người yêu, nhưng lại nghe tin cô chuẩn bị lấy chồng.
Trước sự tò mò của bạn bè, Thục Trinh chỉ cười và không giải thích nhiều, vì chính cô cũng chưa tin rằng cô sẽ trở thành người phụ nữ có gia đình một cách nhanh chóng.
Một đội ngũ chuyên viên trang điểm đã có mặt ở nhà cô từ rất sớm. Cô không ngạc nhiên khi họ làm việc chuyên nghiệp, vì cô sắp trở thành người nổi tiếng trong đám cưới với một đại gia danh tiếng.
Những người làm tóc, trang điểm, và làm váy cưới đã làm việc hết mình. Thục Trinh lần đầu tiên được chạm vào chiếc váy cưới của Monique Lhuillier, một trong những hãng hàng đầu trên thế giới. Chiếc váy được làm cầu kỳ với những chi tiết ren đính đá lấp lánh, hoa hồng trắng nổi bật, tạo nên một vẻ dịu dàng và lộng lẫy.
Sau một khoảng thời gian dài trang điểm, Đặng Thục Trinh xuất hiện như một nàng công chúa từ cổ tích. Đường nét trên khuôn mặt, chiếc váy cưới kiều diễm, và kiểu tóc tạo nên vẻ quyến rũ và thu hút. Đội ngũ trang điểm rời đi sau khi hoàn tất công việc.
Mười giờ trưa, nhà trai đến để rước dâu. Sự xuất hiện sang trọng của họ khiến người xung quanh trầm trồ. Mọi người khen ngợi Thục Trinh. Làng quê yên bình bỗng nhiên sôi động với cuộc rước dâu hoành tráng nhất từ trước đến nay. Trước khi cô về nhà chồng, mẹ cô nhẹ nhàng nói:
– Con gái ngoan, đừng lo lắng. Nhà họ giàu có, hãy sống đúng phận làm dâu, làm vợ. Đừng tham gia quá sâu vào công việc của họ, con nhé!
Thục Trinh hiểu rằng mọi cô gái trước khi về nhà chồng đều được nghe lời dặn dò từ phụ huynh. Đêm trước, bố mẹ cô bận rộn với chuẩn bị đám cưới, và giờ đây, mẹ cô mới có cơ hội nhắc nhở cô một số điều. Mặc dù đám cưới của cô khác biệt so với người khác.
Cô đã bước vào cuộc hôn nhân mà không biết rõ về người chồng và sự quyết định của mình. Nếu không phải vì danh tiếng, cô có lẽ chẳng biết gì về Trịnh Thiên Vũ. Mẹ cô nhắc nhở cô rằng không nên can thiệp vào những vấn đề riêng tư của gia đình họ. Cô đảm bảo mẹ sẽ làm việc của mình một cách tốt.
Khi Trịnh Thiên Vũ xuất hiện, Đặng Thục Trinh tròn mắt nhìn anh. Anh trai này còn đẹp trai hơn cả ảnh. Dù da dẻ láng mịn, nhưng nét nam tính của anh trai được thấy rõ. Cô tự hỏi anh ấy có thường xuyên tập trước gương không. Nhưng quan trọng hơn, sự quyết định của anh ta lấy cô làm vợ chứng minh anh không “gay”. Cô nghĩ về việc anh ta không dành thời gian chụp ảnh cưới với cô, vì đã dành nhiều thời gian trước gương.
Trịnh Thiên Vũ mỉm cười một cách lạnh lùng khiến Thục Trinh giật mình. Anh ta đưa tay ra và gọi cô là “vợ của tôi”. Mặc dù anh ta phát âm như thế mỉa mai, nhưng từ “vợ” vẫn khiến cô ngượng ngùng. Cô hồi phục tinh thần và nắm tay anh ta, bước ra để chào quan viên và làm lễ gia tiên.
Sau các nghi thức, Trịnh Thiên Vũ dẫn Thục Trinh ra bến sông. Đám rước bằng thuyền thu hút sự chú ý, đặc biệt là các cụ già. Có lẽ đã lâu rồi họ mới thấy cảnh rước dâu bằng thuyền ở vùng sông này. Mặc dù là một nét đẹp văn hóa, nhưng trong xã hội hiện đại, không nhiều người duy trì truyền thống này.
Đến bến sông, mọi người, kể cả Thục Trinh, đều kinh ngạc trước chiếc “thuyền hoa”. Nó thực sự là một chiếc du thuyền mini được mô phỏng theo mô hình của Topaz, một chiếc du thuyền hiện đại nổi tiếng nhất trên thế giới. Thiên Vũ dẫn Thục Trinh lên thuyền, một chiếc thuyền hoa đẹp nhất từ trước đến nay mà mọi người từng thấy. Chiếc thuyền được trang trí tỉ mỉ và đẹp mắt, tạo nên bức tranh đẹp trong ngày cưới của họ.
Chiếc du thuyền mini được trang trí với bàn ghế theo phong cách cổ điển để chú rể và cô dâu ngồi xuống. Khoang thuyền còn có phòng nghỉ rộng rãi, đầy đủ tiện nghi như khách sạn sang trọng. Các người lớn và bố mẹ hai bên đều ngồi thoải mái, trò chuyện trong không gian êm đềm. Chiếc thuyền còn có đội quay phim và chụp ảnh.
Phía sau chiếc du thuyền sang trọng, có năm, sáu chiếc thuyền trang trí màu sắc rực rỡ cho khách khứa. Một trong những chiếc thuyền chở dàn nhạc và MC đi phía sau thuyền rước dâu, âm nhạc lan tỏa mọi nơi. Người dân ở bờ sông đều dừng lại để ngắm nhìn, tạo nên không khí rộn ràng.
Đoàn thuyền như một sân khấu di động trên dòng sông lớn. Trước đây, đám cưới cần có thuyền hoa mới coi là hoàn chỉnh, nhưng hiện nay, đám rước này trở thành sự kiện đặc biệt, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý từ báo chí. Dưới ánh nắng dịu dàng, tiếng đàn ca sĩ thể hiện:
“Thôi hãy vui lên cùng sống đời bên nhau
Em phải biết anh
Một thanh niên có học lại chân tình
Về xin cưới hỏi em đàng hoàng
Chớ anh đâu phải là đứa lang thang…”
Thục Trinh ngó lại, chiếc thuyền sau cô đang có hai dàn nhạc. Dàn nhạc hiện đại sẽ trình diễn sau khi thuyền đi qua quê hương cô. Còn lúc này, tiếng đàn ca sĩ dân tộc vang lên, làm hồi sinh không khí xưa cũ của đám rước dâu trên thuyền hoa. Đám cưới này như một sự đầu tư lớn từ nhà trai, thuộc hàng đại gia.
Dòng sông rộng lớn, hai bờ bãi dần dần lùi lại. Tiếng đàn và giọng ca tài tử khiến Thục Trinh nhớ đến ông ngoại của mình, một nghệ sĩ cải lương. Ngày xưa, ông ngoại thường ca cho cô nghe.
Ông kể rằng đám cưới ngày xưa rước dâu bằng thuyền hoa, mọi người rất vui. Cả đoàn ghe thuyền đều vui vẻ, uống rượu đến quên đường về. Trước khi ông từ biệt, ông nắm tay cô cháu gái và nói:
“Dù sau này có bất kỳ điều gì xảy ra, con hãy mạnh mẽ đối mặt và vượt qua nhé.”
Lời ông vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô. Tiếng đàn ca sĩ tài tử làm cho Thục Trinh như sống lại những ký ức đẹp đẽ. Cuộc sống thay đổi, cháu gái của ông đã trưởng thành, chỉ có ông đã ra đi. Ngồi kế bên, Thiên Vũ nhìn cô khóc và nhắc nhở:
“Thôi, cô diễn đã đủ rồi, không cần khóc nữa. Sau này, cô sẽ còn nhiều cơ hội để khóc!”
Câu nói này khiến Thục Trinh không chỉ tủi thân mà còn tức giận. Cô quay sang chú rể và nói lớn:
“Đồ biến thái!”