Chuyến đò tình năm ấy chương 31 | Nụ cười hạnh phúc

08/01/2024 Tác giả: Hà Phong 587

Nghe bà Lam An chia sẻ, Phan Dũng thể hiện sự ngạc nhiên:
– Dạ… tại nhà Thiên Anh ạ?

Mẹ Thiên Anh mỉm cười:
– Ừ, con hãy về và nói chuyện với ông bà bên đó xem họ nghĩ sao. Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là vì Thiên Anh còn trẻ, đang ở độ tuổi vui chơi, nhưng bây giờ lại đột ngột mang thai, bà nghĩ là việc hai đứa ở đây để chăm sóc em bé sẽ làm cho bé mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng giúp Thiên Anh trở nên chín chắn hơn khi làm dâu. Thực sự nói với con, từ khi bé đến giờ, nó được chăm sóc đến từng chi tiết, thậm chí việc rửa chén cũng không cần phải đụng chạm. Giờ về làm dâu, lại có thai và tính khí thất thường, bà lo rằng mẹ của con sẽ phải làm thêm công việc vất vả.

Thấy Dũng im lặng, bà tiếp tục:
– Còn việc con vào làm việc tại Trịnh Gia cũng không phức tạp. Không phải vì con lấy Thiên Anh mà là do con tốt nghiệp ngành Kinh tế, nên rất phù hợp. Còn vị trí làm việc nào thì chờ bác trai và anh Vũ sắp xếp. Nhưng bà nghĩ, con ở rể sẽ có lợi cả đôi đường. Con sẽ ở gần ba và anh Vũ thường xuyên về đây, giúp con có cơ hội học hỏi thêm kinh nghiệm. Còn khi Thiên Anh mang thai, sẽ có người chăm sóc cẩn thận, bà chỉ mong con cái vui khỏe. Ông bà bên đó cứ tới chơi, sau đó hai đứa cũng có thể về thăm ông bà thường xuyên để tạo tình cảm, liệu có phải là điều tốt không?

Thiên Anh vẫn giữ giọng mè nheo:
– Mẹ, mẹ phải nói ba để anh Dũng có một chức vụ chứ không phải chỉ làm nhân viên thường đâu. Anh ấy là sinh viên xuất sắc và là chồng của con mà!

Dũng lên tiếng:
– Thiên Anh, em đừng làm thế. Ai không hiểu có thể nghĩ anh lấy em vì tiền đấy. Anh đã nói với em rồi, hãy để anh nạp hồ sơ xin việc và làm nhân viên bình thường để học hỏi kinh nghiệm.

Bà Lam An nhìn con gái và cười:
– Con thấy chưa, Dũng lớn hơn con ba tuổi mà nó chín chắn hẳn, biết suy nghĩ rồi. Cái gì cũng cần có thời gian, con gái ạ!

Sau đó, bà quay sang Dũng:
– Con hãy về và thảo luận với bố mẹ nhé. Có gì cứ thông báo sớm để nhà bên này chuẩn bị!

Phan Dũng gật đầu đồng ý và xin phép rời đi. Trong buổi chiều đó, mọi quyết định được đưa ra nhanh chóng. Thiên Anh, sau khi nghe điện thoại của Dũng, quay sang mẹ và tỏ ý trách móc:
– Mẹ, tại sao anh Dũng không có một chức vụ đàng hoàng ngay từ đầu ạ? Anh ấy sắp tốt nghiệp loại ưu mà. Chồng con lại làm nhân viên quèn, quá mất mặt.

Bà Lam An lắc đầu:
– Chưa đến lúc. Anh Dũng cần được đặt vào thử thách. Mẹ yêu cầu anh ta ở rể không chỉ để giúp con tránh khỏi khó khăn, mà còn để kiểm tra khả năng của anh ấy. Ở Tập đoàn cũng vậy, nếu cho ngay một chức vụ khi mới ra trường, nếu anh ấy không làm tốt, có thể tạo ra rắc rối cho con.

Thiên Anh xịu mặt:
– Ít ra cũng làm trưởng phòng kinh doanh chứ!

Bà Lam An nghiêm mặt:
– Con muốn yêu ai, lấy ai, mẹ đều không ngăn cấm, nhưng trong kinh doanh, không nên vội vã. Nếu anh ấy thật sự thành thật và chăm chỉ vì Trịnh Gia, thì thậm chí mẹ cũng có thể can thiệp. Nhưng nếu nó là kẻ cơ hội, có thể làm mất công sức của ba con và anh Vũ.

Thiên Anh gật đầu miễn cưỡng:
– Vâng, nhưng con tin anh ấy là người hiền lành, trung thực, không cần phải thử thách.

Bà Lam An nhìn con gái:
– Mẹ chỉ có một con gái, gả cho ai mẹ cũng cần xem xét. Huống hồ giờ đây vì có thai mà cưới, mẹ lo lắng. Mẹ không có thời gian để tìm hiểu, nhưng thử thách là điều không thể tránh khỏi, con hiểu không?

Thiên Anh đành im lặng, không còn lối thoát.

Trong khi Thiên Anh đang vui vẻ chuẩn bị cho đám cưới, ở làng An Thái thuộc Phủ Lý – Hà Nam, Thiên Vũ và Thục Trinh theo địa chỉ mẹ cô gửi, đến thăm “thần y chữa vô sinh”. Thiên Vũ, nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của Thục Trinh, không giấu được niềm vui:
– Em trông như đứa trẻ chuẩn bị nhận quà vậy!
Thục Trinh hồ hởi quay sang anh:
– Chắc chắn rồi ạ! Nếu có cơ hội có con, anh cũng sẽ vui đúng không?
Thiên Vũ gật đầu, vuốt nhẹ tóc của cô:
– Đúng, nhưng với anh, hạnh phúc nhất là thấy em khỏe mạnh, vui vẻ, em hiểu không? Anh không áp đặt, em chỉ cần yên tâm và không căng thẳng. Có thể khi nào em vui vẻ, khỏe mạnh, Thượng đế sẽ ban phước cho chúng ta.

Thục Trinh cười giòn tan:
– Anh đang kể chuyện cổ tích à? Đây là vấn đề y tế mà, không có phép màu đâu anh!

Anh định nói thêm, nhưng bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Thục Trinh hướng về một phụ nữ bước ra từ nhà bậc danh y. Bụng cô ấy đã nhô lên, cho thấy có thai khoảng năm tháng. Người phụ nữ được chồng dìu đi, mặc dù bụng chưa lớn, nhưng vẻ ngoài thể hiện sự trân quý vợ con.

Khi nhìn thấy ánh mắt của Thục Trinh, người phụ nữ gật đầu chào và ngồi xuống cạnh cô ta:
– Cô đến đây làm sao vậy?

Thục Trinh thật thà kể về tình hình của mình, xoa nhẹ bụng với ánh mắt rạng ngời:
– Không che giấu gì cả, tôi trước đây cũng trải qua những khó khăn giống như cô. May mắn được biết đến đây và bây giờ tôi đang mang thai. Hôm nay chồng tôi và tôi đến đây để cảm ơn thầy thuốc.

Thục Trinh mừng rỡ:
– Vậy à? Thế là em vẫn có cơ hội phải không chị?

Người phụ nữ mang thai lại gật đầu:
– Đúng. Nhưng em phải kiên nhẫn và làm theo hướng dẫn, đồng thời giữ tinh thần thoải mái. Chúc em may mắn!

Thục Trinh cảm ơn và đến lượt cô ta khám bệnh. Sau khi thầy thuốc kiểm tra kỹ càng, ông trầm ngâm một lát rồi nói:
– Ca này không dễ… nhưng vẫn còn hy vọng. Cô cần phải kiên nhẫn và thực hiện đúng theo hướng dẫn, đồng thời giữ tinh thần thoải mái. Chúc cô may mắn!

Dù chỉ còn một phần trăm hy vọng, Thục Trinh vẫn quyết tâm tuân thủ. Cô mỉm cười:
– Dạ, chúng em sẽ cố gắng hết sức! Cảm ơn thầy ạ!

Sau khi rời khỏi nhà vị danh y, điện thoại của Thiên Vũ đột ngột reo lên:
– Alo, Thiên Anh!

Thiên Anh vui vẻ trả lời từ phía kia đường dây:
– Anh hai, anh sắp về chưa? Em gái anh sắp lấy chồng đấy!

Thiên Vũ ngạc nhiên:
– Em mới học xong năm thứ nhất, cưới hỏi làm gì?

Thiên Anh cười hồn nhiên:
– Vì anh sắp lên chức cậu đấy. Tóm lại, anh về nhanh để chuẩn bị quà cưới cho em!

Thiên Vũ nhíu mày:
– Em cưới ai?

Thiên Anh giọng hồn nhiên:
– Anh Dũng chứ ai nữa! Anh ấy đã gặp anh mấy lần rồi đấy!

Thiên Vũ “à” lên một tiếng và nói:
– Xem ngày rồi à?

Thiên Anh gật đầu:
– Vâng, ba tuần nữa. Anh Dũng tuần này cũng nhận bằng tốt nghiệp, em sinh xong sẽ học tiếp. Anh về rồi sắp xếp công việc cho anh ấy ngay!

Thiên Vũ suy nghĩ một lát rồi trả lời bằng một từ:
– Ừ!

Thục Trinh, người nghe cuộc trò chuyện, mỉm cười và nói:
– Thiên Anh cưới chồng ạ anh? Nhanh quá! Cậu Dũng có phải là người cao cao mà anh từng thăm nhà mình không ạ?

Thục Trinh chưa kịp nói nhiều thêm, nhìn Thiên Vũ có vẻ trầm tư và suy nghĩ, cô đưa tay nhẹ vuốt chồng:
– Sao thế anh? Anh lo Thiên Anh bị áp đặt hả? Em nghĩ cô bé nhanh nhẹn mà, chỉ là chưa quen với công việc nhà thôi. Bây giờ là lúc mình bày tỏ thêm tình cảm và giúp đỡ. Em tin nó sẽ nhanh chóng học được. Thêm nữa, cô bé đang mang thai, mẹ em sẽ vừa chăm sóc Thiên Anh vừa cả vui vẻ nữa đấy!

Thiên Vũ lắc đầu:
– Anh không nghĩ mẹ sẽ để nó đi làm dâu đâu! Kiểu gì cũng sẽ bắt cậu kia ở rể!

Thục Trinh ngạc nhiên:
– Vậy ư? Nhưng nhà đó có đồng ý không? Chúng ta đã ra ngoài ở, nếu Thiên Anh cũng ở rể thì mẹ sẽ buồn lắm. Cậu Dũng về ở rể, mẹ sẽ vừa chăm sóc được Thiên Anh, vừa vui vẻ cả nhà!

Thiên Vũ vẫn tập trung lái xe:
– Em đúng là quá thực tế, suy nghĩ đơn giản mọi thứ!

Thục Trinh nhíu mày:
– Làm sao ạ?

Thiên Vũ liếc nhìn cô:
– Dũng không đơn giản. Kiểu gì nhà kia cũng đồng ý ở rể!

Thục Trinh thắc mắc:
– Ý anh là Dũng lấy Thiên Anh vì tiền phải không? Thế anh có nghĩ em lấy anh vì tiền không?

Ánh mắt của Thiên Vũ lóe lên vui vẻ khi Thục Trinh nhắc đến hôn nhân của họ. Anh tủm tỉm:
– Không, thực ra ba mẹ có đưa tiền thỏa thuận cho bố mẹ em như một cách cảm ơn sự nuôi dưỡng. Nhưng anh không làm theo hợp đồng đâu, giờ lỡ yêu vợ rồi thì hợp đồng làm gì nữa! Hơn nữa, em không phải là người kiểu đó.

Thục Trinh nghiêng đầu:
– Anh tin em thế à?

Thiên Vũ cười:
– Tin chứ!

Thực ra, có nhiều điều anh muốn nói với cô, nhưng rồi Thiên Vũ đành giữ lại cho riêng mình. Bây giờ, điều anh muốn chỉ là thấy nụ cười hạnh phúc trên môi của cô – thứ mà anh từng nghĩ rằng đã kiếm tìm và bảo vệ được…

Bài viết liên quan