Chuyến đò tình năm ấy chương 34 | Công tác ở Phú Quốc

08/01/2024 Tác giả: Hà Phong 1170
  • Thiên Vũ hơi sững sờ một chút, sau đó gật đầu:
  • Em chuyển máy qua cho anh!

Khi Thục Trinh nối máy cho Vũ, Minh Huy cũng xin phép ra ngoài làm việc. Thiên Vũ nhận máy và nói nhẹ:

  • Alo, cô Thục Đoan, con nghe đây ạ!

Phía kia, một người phụ nữ phúc hậu mỉm cười:

  • Vũ, con khỏe không?

Thiên Vũ gật đầu cười:

  • Dạ, con khỏe ạ. Cô dạo này sao rồi? Tại sao cô không gọi video cho con mà gọi qua máy này ạ?

Người phụ nữ đẹp phúc hậu mỉm cười:

  • Lúc nãy cô gọi mà đường truyền lỗi. Với lại gọi qua máy này mới biết Chủ tịch Thiên Vũ mới có thư kí riêng đấy chứ!

Thiên Vũ cười lớn:

  • Dạ, đó là vợ của con ạ!

Mẹ Cẩm Ly nghiêm túc:

  • Ừ, hai anh em con đã yên ổn, còn bé Cẩm Ly của cô vẫn cứ lông bông. Con bé ấy bướng bỉnh không giống ai, chưa biết khi nào mới về Việt Nam tiếp quản công ty, liệu nó có làm loạn không nữa!

Thiên Vũ trấn an bà Thục Đoan:

  • Dạ, không đâu cô ạ, cô cứ để Cẩm Ly làm việc, em ấy sẽ trưởng thành. Thương trường là chiến trường, được cọ xát thì em ấy sẽ mạnh mẽ hơn!

Bà Thục Đoan lắc đầu:

  • Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời con ạ, nó chưa biết suy nghĩ. Lỗi của cô là quá yêu thương, cưng chiều Cẩm Ly nên nó trở nên ích kỷ và kiêu ngạo.

Thiên Vũ mỉm cười:

  • Dạ, về phần đám cưới không sao cô ạ. Đường đời dài lắm, sức khỏe cô không tốt. Còn em Ly, thời gian sẽ giúp nó trưởng thành thôi cô ạ! Cô đừng lo!

Bà Thục Đoan trầm ngâm:

  • Ước gì Cẩm Đan không bỏ cô mà đi, chẳng phải giờ nó đã là con rể của cô? Hồi nhỏ con vẫn thích ôm nó mà! Chẳng phải còn muốn kết hôn với nó nữa!

Thiên Vũ nhìn Thục Trinh rồi nói:

  • Con vẫn là con của cô. Điều đã qua, cô nên bình tĩnh lại. Nếu mọi thứ ổn, cô nên về quê một chuyến. Việt Nam giờ đã thay đổi nhiều so với khi cô ra đi ạ!

Mẹ Cẩm Ly gật đầu buồn:

  • Ừ, có một ngày… cô sẽ quay về…

Sau khi tắt máy, Thiên Vũ chợt nhận ra Thục Trinh đang ôm ngực, anh hoảng hốt:

  • Trinh, em sao vậy?

Anh ôm Thục Trinh, hỏi:

  • Em khó thở à?

Thục Trinh thở gấp và xoa ngực:

  • Dạ, em… em… bỗng thấy… khó thở… như… như… bị ngạt nước…

Trái tim Thiên Vũ đau nhói:

  • Anh gọi bác sĩ cho!

Thục Trinh lắc đầu:

  • Không… không… sẽ ổn mà…

Cô cố bình tĩnh hô hấp trong khi Thiên Vũ vỗ lưng:

  • Trinh… em… có thường xuyên như vậy không?

Chỉ sau vài giây, Thục Trinh trở nên ổn hơn. Anh nhìn cô, thấy cô tái xanh, anh lo lắng:

  • Chiều nay em nghỉ ngơi đi, anh đưa em đến bác sĩ nhé!

Thục Trinh lại lắc đầu:

  • Không sao đâu anh. Thỉnh thoảng em bị thôi. Lúc nhỏ không nhớ nhưng lớn lên, mỗi khi căng thẳng thì lại như vậy. Hiện giờ, em đã đang dùng thuốc điều trị nên có thể là do tác dụng phụ của thuốc, cộng thêm lo lắng có con nên chắc vậy. Giờ em đã ổn rồi. Em không thích đi bệnh viện đâu!
  • Thiên Vũ ôm chặt Thục Trinh và nói với giọng khàn khàn:
  • Ừ, ổn rồi, sẽ ổn cả thôi, không sao hết!

Cô gật đầu và chia sẻ với anh:

  • Dạ. Mà em nhiều lúc kỳ lạ lắm anh. Sinh ra ở miền sông nước mà nhiều lúc cảm giác như bị đuối nước, lại thỉnh thoảng mơ thấy bị rơi xuống sông nữa cơ. Chắc là em chứng kiến mấy vụ đuối nước rồi bị ám ảnh anh nhỉ?

Thiên Vũ gật đầu đồng cảm:

  • Ừ, không sao đâu. Giờ em ở thành phố, ít gần sông nước nên sẽ không mơ nữa đâu!

Thục Trinh mỉm cười:

  • Dạ với lại trước em ngủ một mình, nay có anh ôm thì đâu sợ nữa!

Anh đùa:

  • Khiếp, đanh đá như em cũng biết sợ á?

Cô cười:

  • Chứ sao. Hồi bé, bố mẹ đi làm cả đêm, em toàn ngủ với ngoại. Ngoại thường đặt một tay lên bụng để em đỡ giật mình. Nếu ngoại dậy trước thì sẽ để một chiếc chăn mỏng lên bụng em nên em cứ ngủ ngon lành.

Thiên Vũ nhìn Thục Trinh, ánh mắt sáng lấp lánh niềm vui, nụ cười trong trẻo giòn tan như nắng sớm. Anh ngắm cô như một cô bé mới lớn, lòng anh tràn đầy tình yêu và bảo vệ. Một lời hứa hiện lên trong đầu anh: “Anh sẽ giữ nụ cười này trên môi em mãi mãi.” Nhưng anh giữ lời hứa đó trong lòng để cô có thể tiếp tục vô tư và trong sạch.

Sau khi đảm bảo rằng Thục Trinh đã ổn, Thiên Vũ nói:

  • Nếu em mệt thì nghỉ sớm đi!

Cô từ chối:

  • Không ạ, em bình thường mà. Về nhà em buồn lắm. À, anh ơi, cái cô ban nãy là mẹ của chị Cẩm Ly phải không ạ?

Thiên Vũ xác nhận:

  • Ừ, đó là mẹ chị ấy. Cô ấy thường gọi video nhưng lỗi mạng nên gọi máy bàn.

Thục Trinh tò mò hỏi:

  • Cô ấy ổn rồi chứ ạ?

Thiên Vũ ngồi xuống, nói:

  • Ừ, cô ấy tạm ổn, nhưng vẫn chưa thể về Việt Nam. Có lẽ quá khứ vẫn ám ảnh cô ấy, nên mẹ Cẩm Ly chưa thể đối mặt với mọi chuyện. Nhưng anh tin rằng, lá rụng về cội, cô ấy sẽ quay về một ngày nào đó, lúc đó…

Anh dừng lại, nhìn vào màn hình laptop, Thục Trinh hỏi:

  • Lúc đó làm sao ạ?

Anh mỉm cười:

  • À không, ý anh là lúc đó hy vọng cô ấy sẽ trở lại vui vẻ như trước!

Mỗi người giữ những suy nghĩ riêng, không muốn đưa ra để không làm phiền đối phương. Thục Trinh tiếp tục uống thuốc đều, và hẹn lịch tái khám sau ba tháng. Cô rất hồi hộp chờ đến ngày đó. Tình cảm giữa cô và Thiên Vũ ngày càng mạnh mẽ, cả hai cứ như hòa quyện vào nhau, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nghẹn ngào vì không thể mang lại cho anh niềm vui làm cha.

Cuối tuần, Thục Trinh và Thiên Vũ cùng về biệt thự của Trịnh Gia và đối mặt với sự cáu kỉnh của Thiên Anh. Dù cô nghĩ Thiên Anh có thể mang thai, nhưng cô vẫn vui vẻ vượt qua, biết rằng Thiên Anh đang áp đặt áp lực lên Thiên Vũ để giúp đỡ Phan Dũng. Cô cảm nhận được sự kỳ lạ trong cách Thiên Vũ đối xử với Phan Dũng và tự hỏi tại sao anh ta lại dễ dàng đưa cô vào làm thư kí, chia sẻ những việc riêng tư với Minh Huy mà lại luôn thận trọng với Phan Dũng.

Thục Trinh nhận thức được năng lực của Phan Dũng trong công việc và tự hỏi tại sao Thiên Vũ không đánh giá cao anh chàng này. Tuy nhiên, cô hiểu rằng chồng mình không phải là người làm mọi việc đều có lý do của mình. Cô giữ lại những thắc mắc mà không trực tiếp đặt ra với Vũ.

Thường xuyên, Thục Trinh cảm nhận tình thương của Thiên Vũ không chỉ là tình yêu, mà còn là sự quan tâm, lo lắng giống như một người anh trai dành cho em gái. Anh ta hiểu cô, có khả năng đọc được mọi tâm sự và suy nghĩ của cô. Một người như vậy, Thục Trinh không còn mong đợi gì hơn.

Một hôm, Thiên Vũ nhận cuộc điện thoại từ đối tác và nói với Thục Trinh:

  • Vợ, anh và Huy phải đi công tác hai ngày ở Phú Quốc. Mọi việc ở Tập đoàn anh sắp xếp cả rồi. Anh sẽ cố gắng về sớm. Vì công tác nhiều, nên một số hồ sơ cần em hoàn tất và gửi qua mail cho anh.

Thục Trinh đùa:

  • Trời ạ, em là vợ anh chứ không phải con nít mà đòi theo anh? Chỉ bốn mươi tám giờ thôi mà anh cứ cuống lên.

Thiên Vũ vuốt mái tóc cô và nói:

  • Một giờ xa em còn khó chịu nữa là bốn mươi tám giờ. Ở nhà lo ăn uống và không đi lung tung nhé!

Thục Trinh cười:

  • Rồi rồi, anh sợ em lạc hả?

Thiên Vũ gật đầu:

  • Ừ. Em chỉ biết đường từ nhà tới Tập đoàn, chẳng biết gì nữa đâu mà không lạc? Hay anh bảo mẹ vợ lên nhé!

Thục Trinh lắc đầu:

  • Thôi, thực sự không cần mà, anh cứ lo hão. Mà khi nào anh đi ạ?

Thiên Vũ hôn lên trán cô:

  • Giờ anh đi luôn, không cần chuẩn bị gì cả. Đến đó có đồ dùng cá nhân của khách sạn, quần áo lúc nãy Huy cũng về lấy rồi. Em nhớ cẩn thận đấy.

Thục Trinh dạ dạ vâng vâng, nhưng nhìn nụ cười vô tư của cô, Thiên Vũ lại mơ hồ lo lắng, đặc biệt khi Huy đi cùng anh dù vẫn còn hai trợ lý thân tín ở nhà. Anh dặn dò cô thêm mấy việc rồi vội vã ra sân bay. Thục Trinh đóng cửa phòng và định đi xuống phòng kế hoạch. Vừa đến cửa thang máy, cô đang đứng đợi thì thấy điện thoại chợt reo lên. Nhìn màn hình, cô bấm nghe:

  • Dạ con nghe đây mẹ!

Đầu bên kia, bà Lam An nhẹ giọng:

  • Qua quán cà phê gần Tập đoàn, tôi nói chút chuyện!
Bài viết liên quan