Chuyến đò tình năm ấy chương 36 | Chờ anh nhé

08/01/2024 Tác giả: Hà Phong 613

Thục Trinh ngồi trên giường, khóc lóc không ngớt. Cô cảm thấy việc phải làm người khác thực sự tệ hại. Đã bao giờ cô ước mình không biết rõ bản thân là ai, để không phải đau đớn khi nghĩ về Thiên Vũ. Thục Trinh chưa từng cảm thấy bất lực như thế này. Ngay cả khi bị ép kết hôn với Thiên Vũ trước đây, cô cũng còn hy vọng sẽ có ngày ly hôn, vì vậy cảm giác không đau khổ như bây giờ. Nhưng cuối cùng, cô lại mất đi người đàn ông mà cô yêu, mọi cảm xúc của cô đều gắn liền với anh. Khi tình yêu ngọt ngào biến thành nỗi đau lòng, cô và anh phải chia lìa. Bây giờ cô mới hiểu hơn về những cảm xúc của nhân vật trong những câu chuyện ngôn tình cô thường đọc. Khi họ yêu nhau nhưng phải xa cách, khi họ chịu đau đớn đến chết đi sống lại, lúc đó cô còn nghĩ những tác giả ngôn tình viết quá lên chuyện. Nhưng bây giờ, khi cô chính mình rơi vào hoàn cảnh đó, Thục Trinh hiểu được nỗi đau đó hơn ai hết. Khi Thiên Vũ trở về và không thấy cô, anh ấy sẽ như thế nào? Anh có trách cô không liên lạc được hay lo lắng tìm kiếm cô như những nam chính trong truyện ngôn tình không? Hình ảnh của Vũ chiếm hết đầu óc, khiến ngực cô đau nhức.

Cô không biết đã khóc bao lâu, cho đến khi một giọng nói truyền tới tai cô:

  • Tôi nghĩ cô nên ngoan ngoãn tuân theo sự sắp đặt của bà chủ vì cô có khóc lóc hay chống cự cũng chẳng được gì cả!

Đó lại là người đàn ông từ quán cà phê, đội lốt người bồi bàn. Thục Trinh ngồi trên giường và hỏi:

  • Anh là ai?

Người đàn ông, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhìn ra cửa sổ trả lời:

  • Cứ gọi tôi là Cẩn!

Thục Trinh tiếp tục hỏi, giọng vẫn sụt sùi:

  • Anh biết đây là đâu đúng không?

Cẩn gật đầu:

  • Dĩ nhiên rồi, chính tôi đã đưa cô tới đây. Nhưng tôi không được phép nói. Bây giờ cô là Vân Nhi, hãy nghỉ ngơi, khi nào khỏe, tôi sẽ đưa cô tới công ty làm việc!

Tên “Vân Nhi” cũng khá đẹp, Thục Trinh tự mỉm cười một cách chua chát. Cẩn tiếp tục:

  • Cô nên ăn uống, nghỉ ngơi, phải chăm lo cho bản thân mình, dù bất kì điều gì xảy ra thì cô đã rõ ràng về bản thân mình và nguồn gốc. Tôi nghĩ bà Lam An cũng đã lo chu đáo, cô không nên tự làm khổ bản thân!

Cô nhận ra anh ta nói đúng. Cô sẽ đợi ngày Thiên Vũ tìm ra cô hoặc cô tìm lại anh. Nếu cô tự làm tổn thương bản thân, liệu cơ hội gặp anh có còn không? Nghĩ vậy, cô gật đầu:

  • Tôi hiểu rồi!

Cẩn quay lại:

  • Để tôi đi mua cháo cho cô! Đồ ăn tươi đã được cất trong tủ lạnh, cô có thể nấu mỗi ngày. Nhưng hôm nay cô mệt rồi nên để tôi mua cháo. Trong danh bạ điện thoại của cô chỉ có số của tôi và bà Lam An, cần gì cô cứ gọi.

Thục Trinh tò mò:

  • Anh ở gần đây à?

Cẩn gật đầu:

  • Ừ, gần đây. Bất kỳ khi nào cô cần, tôi sẽ có mặt nhanh nhất có thể.

Anh đóng cửa sau khi nói xong. Thục Trinh, một mình, hít một hơi sâu và rời phòng ngủ, bắt đầu khám phá không gian mới mà cô sẽ ở trong những ngày tới. Căn chung cư rộng rãi, gồm một phòng khách, hai phòng ngủ, phòng bếp và nhà vệ sinh. Tủ lạnh đầy ắp thực phẩm và rau củ quả như Cẩn đã nói. Mặc dù có một căn hộ, một công việc mới, nhưng cô không thấy hạnh phúc vì thiếu vắng Thiên Vũ và những đứa con của họ. Đây là tình yêu đầu tiên và cũng là tình yêu cuối cùng của cô. Việc không thể tiếp tục cuộc sống cùng anh trên một con đường cũ cũng đồng nghĩa với việc trái tim cô đã khép lại. Phía sau cánh cửa mới là một bầu trời ký ức, những niềm vui hàng ngày, những trò đùa, những nụ hôn ấm áp và những khoảnh khắc hạnh phúc. Sau cánh cửa đó, cũng chứa đựng những đau thương và giọt nước mắt. Phía trước, một con đường mới mở ra với thân phận mới, công việc mới và không gian sống mới. Bà Lam An đã khôn ngoan khi chọn cho cô một công việc nhẹ nhàng, ở một thành phố xa lạ, và không liên quan đến Thiên Vũ. Cô nhận ra bà đã tặng cô một cuộc sống đóng kín.

Trong khi đó, Thiên Vũ lo lắng khi không thể liên lạc được với Thục Trinh kể từ khi cô đặt chân đến Phú Quốc. Sau khi ký hợp đồng, anh và Huy bắt đầu xử lý công việc mặc dù vẫn lo lắng. Tối đó, anh gọi cho Duy, một trong ba trợ lý thân tín của mình:

  • Duy, hôm nay Thục Trinh có ở Tập đoàn cả ngày không? Tôi không thấy cô ấy trong phòng và cô ấy cũng không về nhà!

Duy ngạc nhiên:

  • Vậy sao ạ? Sáng nay bà Lam An nói em đi mua đặc sản, phải về quê nên em đi từ sáng đến chiều mới về nhà ạ!

Vũ gật đầu và liên lạc với trợ lý còn lại:

  • Dương, hôm nay cô ấy có gặp cậu không?

Dương trả lời:

  • Dạ, sáng nay em đi xử lý hợp đồng bên Công ty T. Chiều về Tập đoàn nhưng không vào phòng anh nên chẳng gặp chị dâu ạ!

Hai trợ lý đều vắng mặt một cách bất thường. Vũ tiếp tục:

  • Cậu và Duy tìm hiểu xem hôm nay Trinh đi đâu và gặp ai, tôi nghĩ cô ấy gặp chuyện rồi!

Bình thường, bà Lam An không bao giờ yêu cầu trợ lý của anh làm việc riêng cho bà, nhất là những công việc như vậy. Hôm nay, có vẻ như mẹ anh đang dùng chiêu “điệu hổ li sơn”? Cả đêm, Thiên Vũ cố gắng liên lạc với Thục Trinh mà không thành công. Hai con người ở hai thành phố khác nhau, trái tim và tâm trí đầy ắp tình cảm, nhưng họ không thể nhìn thấy nhau. Thục Trinh, sau khi ăn cháo, cố gắng kết nối mạng nhưng không thấy wifi và máy cũng không có kết nối. Cô liên lạc với Cẩn:

  • Vân Nhi, cô cần gì?

Nghe gọi theo tên mới, cô cảm thấy lạ lẫm một chút. Sau đó, cô hỏi:

  • Anh Cẩn, ở đây không có Internet à?

Cẩn gật đầu:

  • Đúng vậy, máy của cô không kết nối với bất kỳ wifi nào. Cô cũng không thể đăng ký mạng, nên cô hãy cố quen với cuộc sống này đi. Đừng cố liên lạc với anh ấy!

Thục Trinh thở dài:

  • Tôi không được đọc tin tức à? Thế này chẳng khác nào bị giam cầm!

Cẩn giải thích:

  • Không, cô vẫn có thể đi làm, ra ngoài, chỉ là không được sử dụng zalo, facebook và các thiết bị mạng thôi. Cô hãy thử thích ứng dần, trước đây người ta vẫn sống tốt mà không có Internet!

Người đàn ông không hiểu rõ cảm xúc của cô, cô đang nhớ đến Thiên Vũ đến mức điên đảo. Cô không dám liên lạc dù đã biết số điện thoại của anh. Cô chỉ muốn tìm kiếm thông tin về anh trên Google, để nhìn thấy khuôn mặt của người mình yêu. Bà Lam An đã tạo ra một rào cản không thể vượt qua giữa cô và Thiên Vũ.

Ở Phú Quốc, sau một đêm không ngủ, Thiên Vũ quyết định:

  • Huy, chắc chắn Thục Trinh có chuyện. Công việc cơ bản đã xong, mấy công việc nhỏ còn lại để cậu giải quyết!

Huy nhận ra sự gấp gáp trong giọng của Vũ và đồng ý:

  • Anh yên tâm, em sẽ lo mọi thứ. Anh về đi, tối nay em sẽ gặp mọi người. Em sẽ đưa anh ra sân bay!

Với Huy, Duy và Dương, Thiên Vũ không chỉ là sếp, mà còn như một người anh, người hiểu biết mọi tâm tư của họ. Vì vậy, họ sẵn sàng làm mọi việc cho Thiên Vũ, dù có phải đối mặt với khó khăn và thách thức.

Khi máy bay cất cánh, Thiên Vũ cảm nhận được gánh nặng tâm tư của mình. Anh chưa có bằng chứng cụ thể để kết tội mẹ mình, nhưng cần phải bình tĩnh và cẩn trọng. Để cứu Thục Trinh, anh không thể nôn nóng. Anh đang cố gắng kiềm chế tình cảm và tìm ra giải pháp thích hợp. Trái tim anh vẫn đập mạnh với hy vọng rằng anh và Thục Trinh sẽ vượt qua khó khăn này.

Bài viết liên quan