Chuyến đò tình năm ấy chương 42 | Hành trình tìm vợ

08/01/2024 Tác giả: Hà Phong 1026

Sư trụ trì, đang lặng lẽ lần tràng hạt, quan sát Quế Lâm với ánh mắt nhân từ, nói:

  • Mô Phật, thí chủ đã suy nghĩ kĩ về quyết định của mình chưa? Chốn tu hành yêu cầu trút bỏ mọi vướng mắc, hướng tâm về Phật, hướng tâm về Thiện. Nếu ánh mắt thí chủ vẫn còn nhiều u uẩn như thế, làm sao có thể nghĩ đến việc tu hành?

Những giọt nước mắt lăn trên gò má của Quế Lâm, những tổn thương đã tưởng chừng như đã qua, nhưng câu nói của sư trụ trì lại làm cô rung động. Cô nức nở:

  • Bạch thầy, chốn phàm trần không còn hợp với con nữa. Con muốn quy y cửa Phật, con muốn sám hối tội lỗi của mình.

Vị sư trụ trì, vẻ mặt nhân hậu, bình tĩnh, dường như không chút bụi trần nào còn lưu luyến trên đôi mắt ấy, bày tỏ:

  • Sân hận như một ngọn lửa trong mỗi con người, nếu nhận ra và dập tắt khi nó còn nhỏ, sẽ có cơ hội loại bỏ hận thù. Ngược lại, nếu nuôi dưỡng nó, sẽ trở thành hỏa hoạn và làm tổn thương tất cả mọi người. Thí chủ đã nhận ra điều này, mặc dù không phải là sớm nhưng còn hơn là không bao giờ.

Quế Lâm quỳ xuống:

  • Bạch thầy, vì vậy con muốn ở lại đây, ngày ngày tụng kinh niệm Phật để sám hối tội lỗi, để tâm hồn được thanh thản.

Nhà sư nói thêm:

  • Sám hối không chỉ đơn giản là xuống tóc, mà nó xuất phát từ tâm hồn hướng về thiện. Khi con tự trút bỏ sân hận, con sẽ tìm thấy sự an nhiên. Cuộc sống xa hoa đã là của con, nếu con xa cách, có thể sống đạm bạc và ăn chay. Nếu con muốn ở lại, chùa luôn mở cửa đón chào. Khi thấy thích hợp, nếu con vẫn kiên định, chúng ta sẽ hỗ trợ.

Quế Lâm vẫn quỳ dưới đất, mắt nhắm nghiền, bật khóc nói:

  • Nam mô a di đà Phật!

Trong khi đó, tại bệnh viện, sau khi Quế Lâm rời đi, không khí trở nên yên bình. Bà Lam An ngồi thẫn thờ, nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng chiều dần khuất, những người thân bệnh nhân bận rộn mua cơm tối. Cuộc sống vẫn tiếp tục, và con người cứ quay cuồng theo những quan tâm cá nhân mình. Bà Lam An, lặng lẽ nhìn những dấu hiệu vội vã ngoài kia, ánh mắt đầy lo âu cho những người thân đang đối mặt với bệnh tật. Bà nhận ra rằng họ đã lâu không có một buổi sum họp đầy đủ, không dành những lời chúc, không có những món quà thân mật vào những dịp lễ. Quá khứ mong manh về gia đình hạnh phúc, điều mà bà nhớ đến, giờ trở thành câu hỏi đau lòng trong tâm trí bà.

Thiên Anh giữ im lặng từ chiều, chỉ trả lời vài câu hỏi của Dũng. Cô nghĩ về những sự kiện vừa xảy ra, những lời Quế Lâm nói, và những hành động của mẹ cô. Cô nhận ra rằng do bản thân sinh ra trong gia đình giàu có, cô không thể đồng cảm với những đau khổ mà người khác phải chịu đựng. Quay lại suy nghĩ, cô mới hiểu tại sao Quế Lâm, người cùng tuổi với mình, lại có suy nghĩ và kinh nghiệm đặc biệt. Cô nhận ra rằng việc Quế Lâm quan tâm đến cô và Dũng không phải là biểu hiện của tình bạn, mà là bước đệm cho kế hoạch trả thù ngày nay. Cả mẹ cô cũng phải chịu trách nhiệm, bởi cô ép buộc Dũng vào cuộc hôn nhân và chỉ quan tâm đến thỏa mãn bản thân mình, không để ý đến cảm xúc của người khác. Cô tự đặt mình vào tình thế trừng phạt và giờ đây, tình yêu dành cho Dũng vẫn còn, sự chiếm đoạt còn đó, nhưng trái tim cô đã xuất hiện những vết nứt sâu, gãy vụn. Vì thế, cô không biết phải nói gì với Dũng ở thời điểm hiện tại. Cả mẹ cô, kể từ khi Quế Lâm rời đi, trở nên trầm lặng. Cô cũng không biết phải làm thế nào khi đối mặt với mẹ. Bà đã sai, sai khi cố lôi kéo một người không thuộc về mình, khi phản bội bạn thân, khi cố gắng đào tạo cô con gái thành người ích kỷ như bà. Lòng tham của con người không có giới hạn, bà biết mình đã sai nhưng vẫn tiếp tục. Bây giờ, khi chia sẻ nỗi đau với mẹ Quế Lâm, cô mới hiểu cảm giác của người đó, hiểu những tổn thương mà Quế Lâm phải chịu đựng. Nhưng đã quá muộn, mẹ Quế Lâm đã mất và cô ấy đã nuôi mối thù để đưa ra màn kịch cũ. Cô không chỉ mất một người bạn mà còn tổn thương. Nếu có cơ hội gặp lại Quế Lâm, cô cũng không còn mặt mũi nào. Đáng tiếc cho một tình bạn đẹp đẽ và trong sáng, lại sớm chuyển thành màu thù hận, rồi cuối cùng bị những mưu mô vấy bẩn phá hủy.

Trong phòng Chủ tịch của Tập đoàn Trịnh Gia vào đêm hôm đó, Thiên Vũ, Huy, Dương và Duy không thể theo dõi điện thoại của bà Lam An. Vũ nói:

  • Có lẽ hôm nay mẹ tôi bận với vụ của Thiên Anh, nên chưa liên lạc với bên kia.

Huy đồng ý:

  • Có thể. Nhưng do tín hiệu và sóng thu không ổn định nên không chắc chắn bà Lam An đã liên lạc với chị Trinh hay không!

Dương cũng nói:

  • Nếu gắn được chip theo dõi vào điện thoại của bà chủ thì hay biết mấy. Nhưng cảnh báo là chúng ta cần một vài ngày để chế tạo nó, không phải là làm ngay được.

Duy thêm vào:

  • Đúng, anh Vũ. Flycam đó gắn vào, bà ấy có đổi sim cũng không trốn thoát được!

Thiên Vũ suy nghĩ một lúc và nói:

  • Có lẽ chúng ta nên nhờ Phong đến giúp đỡ!

Huy phản đối:

  • Anh, đừng nên! Nếu làm như vậy, sẽ ảnh hưởng đến Tập đoàn, rồi nếu mẹ anh thật sự liên quan đến vụ này, sẽ có vấn đề lớn. Báo chí còn đào sâu vào đó, trấn anh em chúng ta khó lắm!

Thiên Vũ mỉm cười:

  • À không, tôi đang nói về Phong. Tự giải quyết vì anh ấy quá bận. Nhưng nếu cần đến những thiết bị chưa kịp chế tạo, chắc phải gọi Phong đến một chuyến!

Vừa nói, Thiên Vũ bấm máy gọi. Khi đầu bên kia thấy số của Thiên Vũ, họ vội vã bắt máy:

  • Bạn vàng, lâu ngày không gặp có sao không?

Thiên Vũ mỉm cười:

  • Ông có biết trên đời này vẫn còn thằng bạn này không? Ngày ông cưới ở Đà Lạt mộng mơ, tôi ở Mỹ; ngày tôi cưới, ông bận công việc, gặp ông thật khó khăn!

Đinh Vũ Phong vừa kết thúc ca trực ở trụ sở, chuẩn bị về nhà, vội vã cười:

  • Không gì cả, mỗi người mỗi công việc, chỉ cần nhớ đến nhau là được. Giờ tôi rảnh rỗi đây. Vừa xong một vụ án nên giờ tôi rảnh rỗi!

Thiên Vũ gật đầu:

  • Tôi muốn ông đến đây một chuyến!

Vũ Phong ngạc nhiên:

  • Làm gì vậy? Đi uống hả? Hay bắt cướp? Ai lại dám cướp vợ của Thiên Vũ?

Thiên Vũ cười:

  • Ngoài hai việc đó, ông không có lý do gặp tôi à? Đến giúp tôi tìm vợ!

Vũ Phong nói vui vẻ:

  • Hả? Cái gì đâu? Ai dám cướp vợ của Thiên Vũ?

Vũ nghiêm túc:

  • Cô ấy bị bắt cóc.

Rồi anh kể vắn tắt cho Phong nghe mọi chuyện. Cảnh sát từng nổi tiếng với vụ tiêu diệt đường dây ma túy ở Tập đoàn Thạch và Vĩnh Trường nghe xong nói:

  • Tôi sẽ ra sân bay ngay bây giờ! Đợi tôi! Một tiếng bốn mươi lăm phút nữa có mặt!

Thiên Vũ nhíu mày:

  • Hoặc cũng có thể đưa Nguyệt Cát đến đây chơi một chuyến!

Vũ Phong từ chối:

  • Thôi, con Bo còn nhỏ, và cô ấy đang ở nhà bố Long và mẹ Hằng vì tôi đi phá án cả tuần rồi.

Thiên Vũ gật đầu :

  • Ừ!

Hơn một tiếng sau, tại phòng VIP của quán Bar lớn nhất thành phố, có sáu chàng trai ngồi quanh chiếc bàn tròn. Duy bận ở lại Tập đoàn sắp xếp cho hợp đồng mới nên Vũ đi cùng Dương và Huy. Vũ Phong đi cùng em nuôi Trọng Tuân và anh bạn thân, người đồng chí cùng anh nếm mật nằm gai ở Vĩnh Trường là Đỗ Mạnh Kiên. Sau khi nghe vắn tắt câu chuyện, Vũ Phong mỉm cười:

  • Hiểu rồi, nếu đúng như dự đoán thì mẹ ông ghê thật!

Vũ gật đầu:

  • Ừ, vì hiểu suy nghĩ của mẹ tôi, nên tôi nghĩ là bà ấy làm. Nhiều lúc tôi cũng không thể hiểu được mẹ mình, đòi cưới cho bằng được, giờ vì chuyện con cái mà thế này, chỉ mới gần một năm thôi mà!

Vũ Phong vỗ về vai Vũ:

  • Suy nghĩ của phụ huynh luôn vậy. Không sao, tin tôi, sẽ ổn!

Mạnh Kiên lên tiếng:

  • Ngày mai xem mẹ anh đi đâu, em và Tuân sẽ gắn flycam vào máy mẹ anh là xong!

Phong cười:

  • Chuẩn bị lẩu mắm đi, trong vòng một ngày tôi sẽ cho cậu biết địa chỉ của Thục Trinh, OK?

Trong đêm tối, tiếng cười ấm áp của tình bạn thiết thân lại vang vọng…

Bài viết liên quan