Con chung chương 22 | Tình cảm tan vỡ

19/01/2024 Tác giả: Hà Phong 455

Thành đứng đó, hận thù và tuyệt vọng nổi lên trong đôi mắt. Anh nói với giọng trầm, đầy ánh đèn:

– Mặc quần áo lại đi.

Câu nói đó tràn ngập sự hổ thẹn và tự trách nhiệm. Thành không hề bộc lộ sự giận dữ, chỉ giữ đôi tay chặt lại. Anh Hà, dù bị thương, nhưng vẫn giữ được bản lĩnh và tự kiểm soát. Tôi, trước sự đau đớn và nhục nhã, không còn cách nào khác ngoài việc khóc lên.

Thế nhưng, dù đã chịu tổn thương và tự trọng một cách đau lòng, anh Hà vẫn giữ cho mình chút ít liêm sỉ cuối cùng, che đi tấm thân dơ dáy của mình. Anh Hà lên tiếng:

– Tôi… tôi xin lỗi.

Nhưng sự xin lỗi của anh Hà chỉ khiến Thành nổi giận hơn. Thành lao về đánh thẳng vào mặt anh Hà, như muốn giải toả tất cả những cảm xúc tích tụ. Anh Hà đổ vật xuống đất, và tôi không thể nào kiềm chế được nước mắt. Tôi khóc vì đau đớn, vì tội lỗi, vì nhục nhã và vì thương xót cho anh Hà.

Tôi lao về, cố gắng ngăn Thành:

– Thành, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa anh.

Thành không nghe lời, tiếp tục đánh anh Hà. Tôi van xin:

– Thành, đừng đánh nữa.

Thành nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu gào lên:

– Uyên! Có chuyện gì?

Tôi không biết làm thế nào để giải quyết tình hình này. Thành lại quay sang đánh anh Hà, hỏi:

– Mày đã làm gì cô ấy?

Anh Hà thừa nhận không biết, chỉ nói là đã say và không nhớ rõ. Thành tiếp tục đánh, mỗi cú đều là một phen đau đớn mới. Thành, người luôn điềm tĩnh, bất ngờ mất kiểm soát. Vết thương tôi gây ra có vẻ lớn hơn tôi tưởng.

Tôi cố gắng ngăn Thành:

– Anh ơi, em xin anh, đừng đánh nữa.

Thành nói:

– Uyên! Em nói với anh là không có chuyện gì xảy ra đi. Nói với anh đi.

Tôi ngước mắt nhìn Thành, nhưng tôi biết mình không thể nói dối. Tôi không xứng với Thành, từ đầu đến giờ, và vết nhơ này chỉ làm tôi nhận ra điều đó thêm. Thành quát lớn:

– Trả lời anh đi! Đêm qua không có chuyện gì xảy ra đúng không?

Tiếng quát tháo này khiến tim tôi như bị hàng nghìn mũi dao đâm xuyên. Tôi không dám đối mặt, chỉ cúi gằm mặt và nước mắt rơi xuống:

– Em… xin lỗi.

Thành đứng trước tôi, đôi tay vẫn rỉ máu, từ từ buông ra. Khi tôi thốt lên ba chữ “em xin lỗi,” anh nhìn tôi với gương mặt đau đớn. Ánh mắt đỏ ngầu của anh bắt đầu trở nên tuyệt vọng. Áo somi của anh bám đầy bụi, tóc rối lẫn với hạt xi măng từ công trường. Tôi không dám đối mặt, cảm giác đau đớn như ngập tràn từ trong tâm hồn. Anh đứng đó một lúc, sau đó bất ngờ quay lưng và bước đi, đôi tay rỉ máu run lên như muốn nâng lên rồi cuối cùng lại nắm chặt và xoay người bỏ đi. Bước chân anh in đậm trên nền nhà, đằng sau lưng áo somi, vết xước dài như có vết máu như dây thép từ công trường đâm vào.

Khi anh biến mất, tôi ngồi xuống, không thể kiềm nén nước mắt. Tôi hối tiếc và xin lỗi anh. Lòng tôi đau đớn, tội nghiệp cho trái tim của anh. Tôi tự hỏi anh đã trải qua những ngày qua như thế nào, và giờ đây lại phải chứng kiến cảnh đau lòng này. Tôi tự trách bản thân mình, nên đã không yêu anh, không xuất hiện trong cuộc đời anh. Mẹ anh nói đúng, tôi không xứng làm người yêu của anh. Tôi chỉ là một con đàn bà hèn hạ, bẩn thỉu và nghèo nàn, không mang lại hạnh phúc cho anh, chỉ làm anh đau khổ.

Tôi quay nhìn anh Hà, và cảm thấy tồi tệ vì bản thân mình. Tôi ngồi đó, không biết đã bao lâu, chỉ khi nào đứng lên, bầu trời đã sáng. Quyên không ở nhà, tôi đi vào phòng và ngồi một góc, ôm chặt đầu gối. Tưởng đến vết thương trên lưng Thành khi anh rời đi, tôi lại không kiềm nén được nước mắt. Đến khi Quyên mở cửa, tôi chạy vào nhà vệ sinh để xả nước mắt. Nhưng dù có xả đến bao nhiêu, tôi vẫn không thể làm sạch tấm thân này, nó đen tối và bẩn thỉu.

Tắm xong, khi ra khỏi phòng tôi thấy Quyên hỏi:

– Sao hôm nay chị không đi dạy?
– Ừ, chị nghỉ.
– Chị sao vậy? Sao mắt chị đỏ thế kia? Ăn gì chưa, chị nấu nhé.
– Em ăn đi, chị đã ăn rồi. Chị mệt nên nghỉ ngơi một chút.

Quyên không hỏi thêm, chỉ ngồi xuống ghế. Tôi nằm lên giường, cố gắng đóng mắt nhưng không thể ngủ. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật. Dù tôi đã nghĩ đến một số người có thể đứng sau Tâm, nhưng tôi quá mệt mỏi để nghĩ thêm. Buổi tối, khi tôi vẫn đang nằm trên giường, Quyên bỗng nhiên cất giọng:

– Chị ơi! Mẹ anh Thành đến tìm chị.

Nghe cái Quyên nói, tôi từ từ đặt chăn xuống và ngồi dậy. Tôi đã chuẩn bị tâm thần cho chuyện này, không có gì làm tôi ngạc nhiên nếu có ai đó cố ý hại tôi. Khi bước ra cổng, bà Hoài nhìn tôi và nói:

– Cô muốn vào nhà tôi hay tôi lên xe của cô?
– Dạ, lên xe của cô đi ạ.
– Ừ, lên đi.

Tôi gật đầu và bước lên xe, bà Hoài đặt tay lên đùi tôi với vẻ bình thản:

– Lần này có lẽ cô không còn giả vờ không biết tôi tìm cô làm gì nữa phải không?
– Dạ, cháu biết rồi.
– Biết là tốt! Đỡ tôi phải nói lại câu chuyện buồn cười như lần trước. Thôi, lần này vì lý do đó mà Thành mới có thể dứt khoát với cô. Tiền này cô cầm lấy đi, cầm đi rồi cô nên rời khỏi Hà Nội đi.

Tôi nhìn vào tệp tiền trên tay bà Hoài và nhẹ nhàng đáp:

– Cháu không nhận tiền ạ.

Nghe tôi nói, bà Hoài đột nhiên rít lên:

– Cô đừng nói với tôi là cô vẫn còn muốn giữ thằng Thành nhé. Cắm lên đầu nó chiếc sừng vừa thế là cô vẫn muốn làm ngơ à? Cô có liêm sỉ chút nào không? Tôi cũng nói cho cô biết luôn, nếu cô không buông tha cho Thành lần này, tôi sẽ đối xử mạnh tay với cô. Loại phụ nữ không xứng đáng như cô đừng mong tôi sẽ nhìn nhận và giữ lại điều gì. Cô cũng đừng nghĩ là tôi sẽ còn coi trọng cô. Cô không sống một mình, còn có em gái nữa đấy. Đừng để cái kiên nhẫn cuối cùng tôi dành cho cô cũng mất đi. Và đừng để lại một gương mặt đáng xấu hổ cho con cái cô. Hai đứa Bin, Bom sẽ ra sao khi biết mẹ nó ngủ với thằng đàn ông khác, chẳng phải bố chúng nó? Hoặc cô cảm thấy xấu hổ và đứt dây thần kinh của mình chưa?

Những lời của bà Hoài như mũi dao đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi bặm chặt môi và nói:

– Cháu sẽ đi, cháu sẽ rời xa Thành, xa Bin, Bom. Chỉ là cháu không nhận tiền thôi.

Bà Hoài nghe tôi nói nhưng rồi lại cười nhẹ và nói tiếp:

– Cô cứ cầm tiền đi, để tôi an tâm hơn, đỡ phải lo lắng cô có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào.
– Cháu sẽ không thay đổi. Cháu hiểu cháu phải làm gì lúc này ạ.

– Tôi không hiểu ý cô là gì. Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất là cô hãy biến khỏi đây. Cô muốn tôi phải làm gì cho cô, tôi sẽ cố gắng đáp ứng, chỉ cần cô rời khỏi cuộc sống của con cháu tôi càng xa càng tốt. Nếu cô muốn tôi dẹp êm chuyện này, tôi cũng có thể. Nếu cô muốn tiền, tôi cũng sẽ đáp ứng. Tôi không tàn nhẫn đến mức bắt cô phải rời xa Bin, Bom mãi mãi. Sau này, khi chúng nó lớn, cô tìm chúng nó sau, tôi không cấm hoặc giả sự, cô có thể đi vài năm yên ổn, tôi sẽ cho cô thăm chúng nó nếu cô muốn. Nhưng hiện tại, cô đi đi, để cho Thành và hai đứa cháu tôi có cuộc sống tốt nhất có thể. Giờ có thể chúng nó sẽ nhớ cô, nhưng cô yên tâm, còn có tôi, có bố chúng nó, và hơn hết, sau này nếu Thành lấy vợ, tôi cũng sẽ đảm bảo cho hai đứa cháu cuộc sống tốt nhất. Ông nội của chúng nó đã đồng ý chuyển nhượng cổ phần tập đoàn cho hai đứa, Thành sẽ là người giám hộ cho đến khi chúng nó trưởng thành. Nếu nghĩ cho tương lai của chúng nó, cô hãy tự biết làm gì.
– Vâng, cháu hiểu rồi.

Bà Hoài nhìn tôi và giọng dịu dàng hơn:

– Cô Uyên, tôi không phải người tàn nhẫn. Nhưng từ đầu, cô và Thành đã không nên ở bên nhau. Cô xem giờ cô đâm nó một nhát như vậy, cả cô và nó có đau lòng không? Ngay từ đầu, cô đã không nên vượt quá thân phận kẻ đẻ thuê. Cô thật sự không xứng với nó.

Bà Hoài nói đúng. Ngay từ đầu, tôi đã không xứng với anh. Tôi cố chấp nhận rằng chỉ cần yêu anh là đủ, nhưng không, anh cần một người phụ nữ khác, xứng đáng hơn, có bản lĩnh, có tư cách, có học thức, có tiền bạc, chứ không phải là tôi. Dù hôm nay bà Hoài không đến, tôi cũng biết mình phải rời xa anh, rời xa con. Đừng nói đến việc làm người mẹ, tôi cũng không còn tư cách nữa. Bin, Bom có tương lai rộng mở, tôi không nên cản trở thêm. Ban đầu tôi chỉ là người nhận tiền để đẻ thuê, phải không? Bấy lâu nay, tôi ảo tưởng quá nhiều, có lẽ đến lúc chấp nhận thân phận của mình.

– Cô muốn tôi làm gì cho cô, hãy nói với tôi.
– Cháu chỉ có một mong muốn thôi.
– Là gì?
– Cô có thể để Bin, Bom ở lại với cháu vài ngày không? Cháu nhất định sẽ đi, nhưng cô có thể để mẹ con cháu được ở bên nhau vài ngày không, phải không ạ?

Bà Hoài nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và nói:

– Không được! Cô mang chúng nó đi đâu thì sao?
– Cháu không mang hai thằng đi đâu cả. Cháu chỉ muốn ở cùng các con nốt những ngày ít ỏi còn lại ở đây. Cô biết mà, cháu sao trốn được khỏi đây? Cháu sao có thể mang chúng nó đi đâu được mà cô không tìm thấy?
– …
– Cháu hứa với cô cháu sẽ làm theo mọi yêu cầu cô muốn, chỉ cần cô cho mẹ con cháu ở với nhau vài ngày thôi. Cháu xin cô.
– Thôi được rồi! Mai tôi sẽ đưa chúng nó đến. Cô thu xếp đi khỏi nơi đây sớm đi. Đi đâu thì đi, đi càng xa càng tốt.
– Vâng. Cháu cảm ơn cô.
– Xuống xe đi.

Tôi gật đầu, bước xuống xe, và bà Hoài giục tài xế khởi hành. Tuy nhiên, sau một đoạn đường, chiếc xe đột ngột lùi lại. Bà Hoài mở cửa kính, ném mạnh một bọc tiền vào phía tôi và nói:

– Cầm số tiền này đi! Cầm lấy!

Tôi không kịp từ chối khi chiếc xe đã phóng đi nhanh chóng. Tiền vụt xuống đất, và tôi phải nhặt từng tờ một. Nhặt đến tờ cuối cùng, tôi nhận ra bàn tay tôi đã bị trầy xước do sức mạnh của cú ném. Nhưng tôi không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy nhục nhã và ê chề.

Khi bước vào nhà, cái Quyên đã ngủ. Tôi nằm xuống giường, cắn chặt môi cho đến khi máu chảy. Không biết tôi đã thức bao lâu, chỉ khi mệt quá tôi mới buông mình đi và khi tỉnh dậy, tôi phát hiện gối ướt đẫm nước.

Ngày hôm sau, là thứ bảy, tôi vẫn không đến trường, tự nhốt mình trong nhà. Trưa, bà Hoài đến đưa Bin, Bom sang. Hai đứa thấy tôi liền ôm chặt bà Hoài, hôn lên má và nói:

– Con chào bà nội, bà nội đi về cẩn thận nhé. Con ở đây với mẹ Uyên, khi nào bà lại sang đón con nha.

Tình cảnh đột nhiên này khiến tôi cảm thấy yên tâm. Dù bà Hoài có thế nào với tôi, tôi cũng phải thừa nhận bà quá tốt với Bin, Bom. Chỉ có như vậy, chúng mới quấn quýt bà đến như vậy, không có người mẹ tử tế nhưng có ông bà nội, có Thành, tôi cũng đủ dũng khí để rời xa rồi.

Khi mới bước vào nhà Bom, tôi liền bị ôm chân và cười đùa:

– Mẹ ơi. Sắp đến ngày sinh nhật mẹ rồi đúng không?

– Đúng rồi, sao Bom lại biết?

– Bố Thành nói với con và em Bin. Bố còn mua cho mẹ cái váy to ơi là to, hôm kia tôi bố giặt phơi rồi treo trong tủ. Bố bảo Bin và Bom tổ chức sinh nhật cho mẹ để mẹ vui. Nói thế đó, mẹ!

– Vâng. Mà mẹ ơi, bố bảo đợi mấy hôm nữa bố đón mẹ về ở với con và anh Bom. Có đúng không mẹ? Bố còn bảo hôm nào bố sẽ dẫn con và anh Bom đi chọn nhẫn tặng mẹ mà phải giữ bí mật, không được nói với mẹ. Hì hì, nhưng con quên và lại kể với mẹ rồi.

– Bin ngốc, nói linh tinh thế. Mà bố cũng hơi yêu mẹ đấy Bin ạ, hôm trước anh thấy bố cứ mãi ngắm váy của mẹ. Bố còn nói bố chỉ yêu mình mẹ thôi, bảo anh và Bin cấm được tranh mất mẹ của bố đấy.

– Bố làm dở hơi nhỉ, em bảo em yêu mẹ nhất mà bố lại nói bố mới yêu mẹ nhất. Sau này em với anh cũng yêu người con gái khác thôi, chỉ có bố là yêu mẹ mãi.

– Cả ba chúng ta đều yêu mẹ Uyên như nhau đó. Nhưng mà bố mua được váy cho mẹ, hôm trước còn cãi nhau với bà vì bố mua nhà cho mẹ mà chẳng có tiền mua gì cho anh em mình. Thôi anh nhường cho bố yêu mẹ nhất. Anh yêu mẹ nhì thôi.

Bom nói những điều này khiến tôi cảm thấy trái tim như bị đau đớn, đôi mắt cay đau. Tại sao anh lại phải tốt với tôi như vậy? Những kế hoạch tương lai anh vẽ ra cuối cùng lại bị tôi phá vỡ. Mộng đẹp khi tỉnh giấc trở nên đau khổ. Bom nhìn tôi, ngây thơ nói tiếp:

– Mà mẹ ơi. Đêm qua bố về muộn lắm, lúc con đang ngủ bố sang ôm con và Bin suốt. Đến sáng khi con tỉnh lại thì thấy bố đang đứng ở cửa sổ, tay còn cầm váy của mẹ. Hình như bố khóc đấy mẹ ạ. Có phải vì bố bận quá nên không gặp được mẹ nên nhớ mẹ khóc giống em Bin không?

Bom nói đến đây, tôi không thể kiềm chế được nữa, lao vào nhà vệ sinh và bật khóc tức tưởi. Bom, Bin ở ngoài nghe và nói:

– Mẹ ơi, mẹ sao thế?

Tôi cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng nấc, nhưng nước mắt đã ướt đẫm cả gương mặt. Bên ngoài Bin lại nói:

– Hay là mẹ cũng nhớ bố quá nên khóc? Khi mình về nhà, mình bảo với bố đón mẹ sang ở chung đi. Bố và mẹ ở cạnh nhau thì hai người mới cười được chứ anh Bom nhỉ?

Càng nghe con nói, tôi càng không kiểm soát được cảm xúc đau đớn thấu đến tận tâm can. Thành! Xin lỗi anh! Xin lỗi anh vạn lần!

 

Bài viết liên quan