Con chung chương 26 | Nội tâm của Thành
Mười tám tuổi, lần đầu tiên tôi bắt gặp em, nhưng cuộc gặp đó lại không mang lại niềm vui, mà lại đầy những nỗi đau khổ. Trong lúc công trình của chú tôi sập, tôi và bố đang có mặt ở đó. Hai công nhân bị thương nặng, hai người trong số đó là bố của em, đã qua đời. Trong phòng cấp cứu, em đứng bên cạnh mẹ và em gái nhỏ, đau đớn nhìn vào chiếc giường sắt lạnh. Người bố em được phủ lớp vải trắng, nhưng không thể che đi những giọt máu đỏ thẫm bên dưới. Cả ba mẹ con em dường như chưa tin vào sự thật, cho đến khi lớp vải trắng được mở ra, họ mới quỳ xuống nền nhà, khóc nức nở. Em chạm nhẹ vào gương mặt người đã khuất và nói:
– Bố ơi, bố tỉnh lại đi. Con mới được cháu ngoan Bác Hồ này bảo bố. Bố hứa với con sẽ đưa con đi Hạ Long nếu con ngoan. Bố ơi, bố mở mắt ra đi, Bông của bố lớn rồi, sắp lên cấp hai rồi, sao bố lại bỏ con đi.
Sau mười tám năm sống trong sung túc, tôi chưa từng trải qua cảnh chia ly đau lòng như thế này. Có người đứng bên cạnh nói:
– Khổ thân. Anh Hiến là trụ cột, vợ anh công nhân may, lương ba cọc ba đồng, giờ chỉ còn hai đứa con gái nhỏ chẳng biết làm thế nào.
Em vẫn khóc, ôm em gái nhỏ vào lòng. Tôi đứng đó nhìn em, nhận ra rằng khoé mắt của mình cũng đã đỏ từ bao giờ. Mấy ngày sau, tôi lại gặp em ở căn nhà ngoại ô Hà Nội. Chú tôi bị tạm giam, và bố tôi đến bồi thường một khoản tiền cho gia đình em. Sáng hôm đó, tôi xin bố để đi cùng. Nhìn căn nhà của em, tôi phát hiện rằng mặc dù cũ, nhưng nó rất gọn gàng và sạch sẽ. Trên tường, đầy những tờ giấy khen của em, tên đầy đủ là Nguyễn Thu Uyên. Bố tôi nói chuyện với mẹ em trong nhà, em ngồi ngoài sân thổi cơm, đôi mắt buồn nhìn xa xăm. Nhìn bàn tay bé xíu của em đẩy củi vào lò, rồi mang thùng nước nặng oằn cả vai, tôi cảm thấy xót xa và bất lực. Mười tuổi, có ai mà phải đối mặt với cuộc sống khó khăn như vậy? Tôi đi đến gần em và nhẹ nhàng hỏi:
– Em gái, có cần anh giúp gì không?
Em đặt xô nước xuống, cúi đầu trầm mặc và nói:
– Dạ không.
– Hằng ngày em đều phải nấu cơm và gánh nước thế này à?
– Vâng, bố mẹ em đi làm…
Nói đến đây, em đột nhiên ngước mắt nhìn tôi và bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt rơi trên má em, chảy xuống miệng chảy dài cả xuống chiếc áo trắng đồng phục em đang mặc. Tôi nhìn em, bàn tay bất lực chạm vào vai em, không biết phải nói gì. Em vừa khóc vừa nhìn tôi, sau đó hỏi:
– Anh ơi, liệu có khi nào người chết có thể sống lại không? Em nhớ bố… em nhớ bố em lắm. Sao đang yên đang lành bố em lại bỏ mẹ con em đi hả anh?
Tôi không kìm được nỗi xót xa trong lòng, nhẹ nhàng kéo em vào và lau những giọt nước mắt trên gương mặt em:
– Em đừng khóc, ngoan, đừng khóc. Bố em trên trời nhìn thấy sẽ đau lòng lắm đấy. Đừng khóc nữa để bố nhìn xuống cũng thấy yên lòng.
– Nhưng… nhưng em nhớ bố.
– Anh biết em nhớ bố, bố cũng nhớ em lắm. Có điều em phải ngoan để bố yên tâm, thương bố thì đừng khóc, mạnh mẽ lên hiểu chưa?
Em đưa tay quệt mấy giọt nước mắt còn vương trên mặt và gật đầu, ngồi xuống trông nồi cơm đang sôi sùng sục. Tôi nhìn em, ánh mắt nâu trầm buồn ám ảnh tôi một thời gian dài. Cô gái nhỏ ấy, một người tôi từng nghĩ sẽ chỉ là một người lướt qua đời tôi, đã làm thay đổi tất cả. Mười chín tuổi, tôi sang Mỹ du học, và sau nhiều năm, tôi dần quên em nhưng không thể nào quên hết. Khi trở về Việt Nam, tôi quen Phương. Phương là cô giáo tiểu học dạy ở trường của tập đoàn gia đình tôi đang làm việc. Tôi và Phương yêu nhau, nhưng mẹ tôi không chấp nhận, cho rằng cô ấy chỉ yêu tôi vì tiền và gia cảnh. Tôi đấu tranh với sự phản đối của mẹ và không từ bỏ tình yêu của mình. Tôi không biết rằng sự ngang ngược của mình sẽ dẫn đến một bi kịch đau lòng.
Mùa đông năm tôi hai mươi lăm tuổi, tôi được gửi sang Anh để tham gia khóa học quản trị nhân lực kéo dài ba tháng. Khi tôi rời đi, tôi không biết Phương đã mang bầu, và cô ấy cũng chưa bao giờ chia sẻ điều đó với tôi. Thời điểm đó, Việt Nam chưa có Facebook, Zalo, việc liên lạc với Phương qua điện thoại cũng rất khó khăn. Thường mỗi hai tuần tôi mới có thể gọi về cho cô ấy. Nhưng có một khoảng thời gian, tôi không thể liên lạc được với Phương, đồng nghiệp nói rằng Phương đã nghỉ dạy cả tháng. Trái tim tôi tràn ngập lo lắng, và tôi quyết định tức tốc trở về Việt Nam.
Đến nhà Phương, tôi đã thấy bức tranh của cô ấy đặt trên bàn thờ. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy như mình bị ném từ đỉnh núi xuống một vực sâu, tan xương nát thịt. Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là trò đùa ác độc của người thân, nhưng không! Phương đã không còn nữa. Cô ấy ra đi mà không một lời từ biệt, không để lại dấu hiệu gì cho tôi. Đau đớn và tuyệt vọng làm cho tôi không thể đứng dậy được. Lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm, tôi trải qua cảm giác của sự ly biệt vĩnh viễn, tôi biết thế nào là tuyệt vọng.
Người thân của Phương nói rằng cô ấy đã tự tử bằng thuốc ngủ. Nhưng tôi vẫn không thể hiểu tại sao cô ấy lại tự tử khi mọi thứ đều yên bình. Hàng xóm kể rằng gia đình của Phương đã đối xử với cô ấy rất tệ, đặc biệt là người chú rể đã cưỡng bức cô ấy nhiều lần. Mẹ tôi lại ngăn cản không cho cô ấy yêu đương, và tại trường, cô ấy bị đồng nghiệp soi mói, không thể chịu đựng nổi nên quyết định kết thúc cuộc sống của mình. Cái chết của Phương khiến tôi chẳng thể đứng dậy được một thời gian dài. Tôi đã đến đánh người chú rể, mỗi đêm tìm đến mộ cô ấy để chìm đắm trong rượu để giảm bớt cảm giác đau khổ.
Mất hai năm, tôi mới dần thoát khỏi cảm giác ám ảnh. Lúc đó, mẹ tôi ngay lập tức sắp xếp cho tôi gặp gỡ Loan. Tôi không phản đối, tình yêu đã chết nên tôi chấp nhận mọi thứ. Kết hôn với Loan được hơn một năm, nhưng chúng tôi chỉ gặp nhau rất ít lần. Mẹ tôi muốn có cháu nhanh chóng, nhưng khi Loan đi khám, cô ấy bật khóc và nói với mẹ tôi rằng mình không thể mang thai. Mẹ tôi thấu hiểu và không làm khó Loan, thậm chí còn tìm người đẻ thuê để duy trì dòng họ. Với tôi, vấn đề sinh con không quan trọng khi tình yêu đã chết trong lòng.
Tôi nhớ rõ buổi đêm khi đưa tôi đến một ngôi nhà nhỏ nằm ở ngoại ô Hà Nội, đánh dấu lần gặp lại giữa tôi và em.
Em ngồi trên giường, bóng tối om trái tim, tôi chỉ thấy một hình bóng mảnh mai ngồi thu lu trong góc. Đôi tay em ôm gối, vai em run lên, có vẻ như em đang khóc, đang sợ. Tiếng thở mạnh của em vang lên, tôi tiến gần chạm nhẹ lên người em. Mẹ tôi kể rằng vì cần tiền chữa bệnh cho mẹ em, em đã đồng ý đẻ thuê với giá một tỉ. Ban đầu, tôi nghĩ em giống những cô gái đẻ thuê chỉ cần tiền và mạnh mẽ, nhưng không, em giống như một chú chim nhỏ lạc mẹ không nơi nương tựa. Bỗng dưng tôi cảm thấy thương xót với em. Mùi của em thơm, không phải mùi hoá chất như Loan, mà là mùi dịu dàng thoang thoảng rất dễ chịu. Thấy em run lên, tôi phải an ủi em vài câu để em bớt sợ. Da thịt em mát mẻ, tấm thân nõn nà dù không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được rõ ràng. Lúc làm tình, em nằm im, không khóc, không kêu dù cho lần đầu có thể sẽ rất đau. Tôi cố gắng dịu dàng nhất có thể, nhưng tôi biết em đang gồng lên, cảm nhận rõ cái cắn môi chặt để không phát ra tiếng động. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm kể từ khi mối tình đầu của tôi mất đi, tôi mới có một xúc cảm mãnh liệt với một người con gái xa lạ. Lần đầu tiên dù không biết mặt em thế nào, tôi vẫn đoán được em là cô gái rất xinh đẹp và ngây thơ. Khi làm tình xong, tôi phải rời đi, em ngồi dậy ngồi lại lên góc giường im lặng. Lúc tôi ra khỏi cửa, nghe thấy tiếng khóc thút thít, rồi cuối cùng em bật khóc nức nở. Tim tôi đau, đau như có ai đó bóp chặt lấy lồng ngực mình mà không rõ vì sao. Em khóc rất lâu, tôi chỉ biết lặng yên đứng đó nghe những tiếng nấc lên của em, liệu có phải em đang khổ sở không? Có phải em đau lòng không? Ngay cả lần đầu của em cũng là bán thân cho một người xa lạ như tôi. Lẽ ra, em phải như các cô gái khác, có một tình yêu đẹp đẽ, dành trọn vẹn thanh xuân cho tình yêu đó chứ không phải dùng tấm thân này để đổi lấy tiền chữa bệnh cho mẹ. Tôi thương em!
Đêm thứ hai, tôi đến, em bớt run sợ hơn, tôi cảm thấy thoải mái hơn, vui vẻ hơn. Đến ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm và cuối cùng là ngày thứ bảy, tôi và em ở cạnh nhau như vậy. Sau khi làm tình, tôi không vội về, mà nằm xuống cạnh em. Chưa bao giờ tôi cảm thấy thời gian trôi nhanh đến vậy, bỗng dưng tôi lại luyến tiếc, lại cảm thấy không chấp nhận được khi phải xa em. Đôi khi tôi ước lần này em đừng có bầu ngay, để tháng sau, tháng sau nữa, rồi những tháng tiếp theo, tôi có thể hằng đêm đến với em. Mặc dù tôi hiểu điều này có vẻ vô lý và tồi tệ đối với em, nhưng thực sự, tôi rất ích kỉ và muốn giữ lấy em chỉ cho riêng mình. Tôi quên mất rằng mình đã có gia đình, và quên hết mọi thứ để nhìn nhận mối quan hệ của tôi và em chỉ là về thể xác và tiền bạc. Đêm đó, em cởi mở hơn và kể về việc bố em mất khi em mười tuổi, tên em là Bông vì em trắng như bông. Khi nghe em kể, một mảng kí ức hiện về, và khi em đọc tên “Nguyễn Thu Uyên”, tôi sững sờ. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ gặp lại em trong tình huống trớ trêu như vậy, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng em phải trải qua nhiều bất hạnh như vậy. Cô gái nhỏ của tôi không có cuộc sống an yên, mất cha từ thời thơ ấu và bán thân để chữa bệnh cho mẹ từ khi mười tám tuổi. Khi em ngủ, tôi quay lại, nhìn thấy em ngủ ngon lành. Dưới ánh đèn điện thoại, gương mặt xinh đẹp của em vẫn rạng rỡ. Tôi thực sự thích em từ buổi đêm đầu tiên, thích em đến tận bây giờ khi trái tim tôi cảm thấy rung động. Đáng tiếc là tôi không còn là người của những năm tháng trẻ trung, không còn độc thân, không còn tự do. Tôi chỉ có thể chôn sâu kí ức về em ở một góc nhỏ của trái tim.
Nhiều năm sau, sau lần cuối cùng ở bên nhau, em hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Mẹ tôi mang về một đứa bé trai kháu khỉnh, gương mặt giống tôi, nhưng đôi mắt nâu trầm buồn nhớ lại em. Mỗi lần thấy con tôi, tôi lại nhớ về em. Tôi đặt tên con là Bom, để vần với biệt danh của em. Bố mẹ tôi yêu thương cháu, Loan cũng nâng niu Bom. Nhưng mãi sau này, tôi phát hiện ra một bí mật động trời. Loan là một con ác quỷ! Cô ta là người đã hại Phương, dẫn đến sẩy thai và tự vẫn. Hơn nữa, cô ta vì phá thai con của mình mà không thể sinh con nữa. Đứa bé đó là con của cô ta và người yêu cũ, nhưng để bước vào nhà tôi, cô ta đã tước đoạt sinh mệnh của nó và giả mạo màng trinh! Người yêu cũ, vì hận Loan, đã tiết lộ những sự thật kinh hoàng về người vợ giả mạo của tôi. Có vấn đề là vì chưa có bằng chứng xác thực, gia đình tôi lại rất yêu quý Loan, và điều này khiến tôi chưa thể tìm cách giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này. Đến lúc đó, tôi lại gặp lại em. Lúc ấy tôi biết rằng trước đây em mang thai đôi, nhưng khi sinh, em chỉ giữ lại một đứa và đưa cho gia đình tôi một đứa khác. Một bác sĩ đã bán đứng em và nhận tiền từ mẹ tôi. Vì gia đình tôi còn khó khăn, và gia đình Hà không thể nuôi em, dưới sức ép của mẹ tôi, tôi đã tìm đến em.
Sau nhiều năm, gặp lại em, em đã trở nên xinh đẹp và mặn mà hơn. Nét ngây thơ của tuổi 18 đã được thay thế bằng sự sắc sảo. Khoảng thời gian khi tôi đến để ép em giao lại Bin cũng là khoảng thời gian đau khổ đối với cả tôi và em. Mặc dù biết em đã sai khi giữ lại Bin, nhưng lòng tôi không thể chấp nhận sự chia cắt với đứa con này. Tôi đã phải đấu tranh nhiều, sử dụng lí trí để áp đảo trái tim, để có thể tàn nhẫn đưa Bin rời khỏi vòng tay của em. Mỗi ngày, khi thấy em ôm Bin không muốn buông ra, tôi tự trách mình làm sao có thể lạnh lùng, tàn nhẫn đến vậy. Nhưng Uyên, tôi thật sự không còn cách nào khác. Con trai của tôi không chỉ là của riêng tôi mà còn là của một dòng tộc phía sau. Lúc đón Bin đi, em chạy trần chân trên đường, chân em rớm máu, ngã quỵ và xin ôm con thêm một lần. Em có biết không? Khi thấy em ôm chặt Bin và khóc nức nở, tôi phải quay mặt đi để che giấu cảm xúc. Tôi thương em đến đau lòng. Tôi đã suy nghĩ, có thể là bỏ mặc tất cả, tôi sẽ ly hôn, tôi sẽ đón em và Bin về sống chung để có một gia đình hạnh phúc. Nhưng tôi hiểu rằng đây không phải là thời điểm thích hợp, và tôi lo sợ rằng sẽ làm đau lòng như bi kịch của Phương. Cuối cùng, tôi chọn lời lí trí, dù đau khổ đối với em.
Một buổi tối, khi tôi trở về nhà trong cơn mưa to, tôi nhận ra từ xa em đang ngồi dưới góc tường nhà tôi. Không cần phải giải thích, tôi hiểu rằng em đã đến vì nghĩ về con. Dưới cơn mưa, em ướt sũng, những giọt mưa lạnh lẽo rơi lên mái tóc và gương mặt xinh đẹp nhưng đầy khổ đau của em. Ngồi trong chiếc xe, tôi nhìn thấy hình ảnh của em, cảm thấy muốn ôm em vào lòng để thay em chịu đựng mọi khó khăn. Trong nhà, tiếng la hét của Loan làm em sợ hãi, em chạy nép vào gốc cây. Đứng đó, em toàn thân rùng lên từ lạnh và sợ hãi. Sao em lại đáng thương như vậy? Sao mỗi lần nhìn thấy em, trái tim tôi như bị xát muối. Em có biết mỗi khi em khóc, tôi đau đớn thế nào không? Em có biết tôi thương em như thế nào không? Em có biết chỉ cần nhìn thấy gương mặt của em, tôi đã cảm thấy xót xa thế nào không? Nhưng tôi lại bất lực, không biết phải làm gì, chỉ có thể cố gắng bảo vệ em hết mình.
Tôi vẫn nhớ rõ khi em bị Loan thuê người đánh ở trường, bị ném quả trứng thối. Cơ thể mảnh mai của em nằm dưới đất lạnh. Bộ quần áo rách bươm, đầy vết máu. Em có lẽ không biết làm thế nào tôi đã giữ được bình tĩnh, toàn bộ cơ thể tôi run lên vì tức giận và xót thương. Cảm giác đau đớn nặng nề trong tim. Người con gái tôi yêu, tại sao em phải chịu đựng những khổ đau này? Em xứng đáng có hạnh phúc và cuộc sống an nhàn. Những trận đánh và những lời nói ác độc từ những người không hiểu biết đối với em. Sao tôi không biết được áp lực em phải trải qua? Lúc này, tôi mới nhận ra mình đã yêu em, yêu em trong cảm giác đau đớn và xót xa cùng cực. Tôi yêu em trong sự bất lực của bản thân, yêu em trong vô số cảm xúc xót thương. Tôi từng nghĩ rằng tôi nên lạnh lùng với em, không nên gặp em để em không phải chịu đựng nhiều đau khổ. Nhưng mỗi ngày, tôi không kiểm soát được trái tim mình. Tôi đã nói đừng gặp em, nhưng niềm nhớ và khao khát khiến tôi muốn ở bên cạnh em.
Trước đây, có quá nhiều vấn đề khiến tôi không thể ly hôn với Loan, nhưng đêm đánh ghen đó đã là điểm dứt cho cuộc hôn nhân này. Có lẽ do tôi quá thương em, thương đến mức không thể tiếp tục cuộc sống hôn nhân này. Tôi đã tìm ra những bằng chứng về việc Loan phá thai, phá hủy đứa con của cô ta với người yêu cũ, hồ sơ bệnh án, đoạn ghi âm Phương để lại trong mail, cũng như đoạn camera ghi lại cảnh Loan lăng mạ Bom. Mẹ tôi lần đầu tiên cảm thấy sốc đến vậy, và một cuộc cãi vã lớn với em đã diễn ra trong đêm đó. Dù Loan đã rời đi, mẹ tôi vẫn bắt tôi phải chọn giữa em và mẹ. Cuối cùng, tôi chọn em và rời khỏi nhà.
Không biết từ khi nào, tôi và em đã chính thức yêu nhau. Chẳng ai nói lên điều đó, nhưng hằng ngày, tôi thích nhất là được ở bên cạnh em và hai đứa trẻ. Đó là cảm giác gia đình trọn vẹn và tuyệt vời nhất tôi từng trải qua. Khi về nhà sau những ngày làm việc mệt mỏi, cùng em và hai đứa con ngồi bên bữa cơm, mọi lo lắng đều tan biến. Cảm giác ấm áp hơn bất cứ thứ gì. Tôi thích nhìn em tỉ mẩn lựa chọn quần áo cho bố con tôi. Đó mới là ngôi nhà và gia đình mà tôi từng mơ ước. Tôi thích cả những lúc em say, lúc đó em hoàn toàn khác với vẻ ngoài nghiêm túc hàng ngày. Em trút bỏ bộ mặt nghiêm túc, vẫn trưng ra sự quậy phá, thậm chí dám gạ tình tôi, đòi tôi cho em đẻ hết trứng. Không ngờ cô giáo Uyên lại có thể trở nên thú vị và đáng yêu như vậy.
Tôi hiểu em đã phải chịu đựng nhiều khó khăn và áp lực không chỉ từ gia đình mà còn từ xã hội, và có những kẻ xấu xa luôn chờ đợi cơ hội để hành động tàn nhẫn xung quanh em. Khi chúng ta yêu nhau, tôi đã nghĩ rằng chỉ cần cùng nhau nỗ lực, chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn. Nhưng không ngờ rằng tình yêu của chúng ta lại đối mặt với nhiều thách thức và cơn bão đến như vậy.
Khi tập đoàn tôi bị rút vốn đầu tư, đúng vào thời điểm chúng ta đang yêu nhau, đó là giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Mỗi ngày, cổ phiếu giảm giá, và có những lúc tôi nghĩ rằng mình sẽ không vượt qua được, có thể chỉ cần một ngày nữa tôi và bố phải đối mặt với việc tuyên bố tập đoàn phá sản. Mẹ tôi lo lắng rằng tôi không thể đứng vững, nên đã đề xuất tôi kết hôn với con gái của chủ tịch một tập đoàn lớn để có được nguồn vốn lớn. Nhưng làm sao tôi có thể làm điều đó khi tôi đang yêu em? Dù mẹ đã ép buộc và thậm chí sử dụng bạo lực, tôi vẫn kiên quyết từ chối. Để có thể kết hôn với em một cách đường hoàng, tôi phải nỗ lực để tập đoàn đứng vững. Chỉ như vậy, mẹ mới tin rằng tôi có thể tự mình giúp tập đoàn hồi phục, chứng minh rằng em là lựa chọn đúng đắn nhất của cuộc đời tôi. Tôi dành mọi ngày lao mình vào công việc, không biết bao nhiêu lần uống rượu, gặp bao nhiêu đối tác, thức trắng bao nhiêu đêm để nghiên cứu những phương án mới cho công ty. Trong thời gian đó, tôi hầu như không còn thời gian cho em, chỉ có thể ghé thăm em khi tôi rảnh rỗi. Tôi rất nhớ em, nhớ đến mức phát điên, nhưng tôi phải tự nhủ rằng sau giai đoạn khó khăn này, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn, và có thể tạo nên một gia đình đúng nghĩa cho mẹ và con em.
Nhưng…
Ngay khi tập đoàn chúng ta đối mặt với tình huống khó khăn nhất, một buổi sáng sớm, khi đang ở công trường, tôi nhận được một cuộc điện thoại thông báo rằng em đang ngủ cùng một người đàn ông khác ở một nhà nghỉ gần đó! Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi thấy mình mất bình tĩnh đến vậy, không quan tâm đến những gai đinh xiên vào người, tôi lao thẳng đến địa chỉ trong tin nhắn. Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một trò đùa của ai đó, nhưng khi đến và chứng kiến em trần truồng nằm trên giường cùng với người đồng nghiệp, tôi cảm thấy mình như rơi vào vực sâu thăm thẳm. Tôi đứng nhìn em, đau đến nỗi tôi không thể thở được. Em đang làm gì? Em đang làm gì trong khi tôi cố gắng mỗi ngày để chúng ta có cuộc sống tốt đẹp hơn. Em nhìn tôi, đôi mắt ngơ ngác, bàng hoàng. Chưa bao giờ tôi mất kiểm soát như vậy, tôi muốn lao vào và đánh gục người đàn ông đó. Nhưng khi thấy em trần truồng ở đó, tôi kiềm chế được chút lý trí để em có thể mặc lại quần áo. Tôi không muốn thấy tấm thân của em trần truồng thêm một giây nào nữa, không thể chịu đựng được. Khi em đã mặc lại đồ, tôi như một con điên lao vào và trút giận lên người người đó. Nỗi bất lực không thể thoát ra, chỉ còn cách duy nhất là sử dụng bạo lực để giải quyết. Tôi đánh, đánh cho đến khi em lao vào và giữ tay tôi. Em vừa khóc vừa van xin tôi dừng lại. Giọt nước mắt rơi trên gương mặt em làm cho trái tim tôi như bị cứa.
Tôi nhìn em, đã từng ngàn vạn lần tôi cầu xin đây chỉ là một kịch bản do ai đó sắp đặt. Đêm qua không có chuyện gì xảy ra, em không thể phản bội tôi được. Nhưng khi nghe ba chữ “em xin lỗi” từ miệng em, tôi gần như chết lặng. Nỗi tuyệt vọng như một nhát dao xiên vào tim tôi, đau đớn vô cùng. Em có biết tàn nhẫn nhất là gì không? Là khi tôi nghĩ mình có hy vọng xây dựng một gia đình cuối cùng với em nhưng lại bị em phá hủy. Em có biết đau thương nhất là gì không? Là khi tôi vẽ ra một tương lai tươi sáng, nhưng em lại xé nát nó. Em có biết thống khổ nhất là gì không? Là sự hy vọng, động lực của tôi nằm trong em nhưng lại bị em dập tắt mỗi ngày. Tôi đã cố gắng không khóc nhưng đôi mắt tôi cay xè. Sao em có thể đối xử với tôi như vậy? Sao em không để tôi nghe một lời giải thích nào cả? Tương lai giống như một lâu đài sụp đổ ngay trước mắt mà tôi không thể cứu vãn được. Chỉ còn vài ngày nữa là sinh nhật em. Tôi đã sơn xong ngôi nhà nhỏ mua lại từ mụ An để tặng em. Chiếc váy đính hôn tôi cũng đã giặt, chiếc nhẫn em thích tôi cũng đã chuẩn bị sẵn. Cả Bin và Bom cũng đã đồng ý giúp đỡ. Nhưng sao em lại khiến mọi chuyện trở nên khó khăn như vậy? Không phải em muốn ở bên tôi và các con sao? Không phải ngôi nhà mới là nơi mà em mong đợi trở về nhiều nhất sao? Sao mọi thứ lại trở nên như vậy? Tại sao em lại tàn nhẫn với tôi như thế? Tại sao em để tôi đau đớn khi tôi cần em nhất? Tôi mệt mỏi thật sự, chỉ còn em là đứa có thể dựa dẫm lúc này, sao em lại đâm tôi một cách tàn nhẫn như vậy? Tôi đã làm gì sai với em chứ? Tôi đã tự hỏi rất nhiều câu nhưng không tìm thấy câu trả lời nào cho chính mình.
Khi bước chân tôi rời khỏi căn phòng, tôi đã khóc. Bên trong, em cũng ngồi dưới nền nhà lạnh lẽo và nức nở. Tôi đi và để nước mắt tự do chảy. Lần đầu tiên tôi khóc vì em, lần đầu tiên tôi cảm nhận được trái tim mình như có ngàn mũi kim đâm. Những ngày sau đó, tôi giam mình trong bốn bức tường, mỗi ngày nhìn chiếc váy mà tôi mua nhớ về em. Nhớ về em mỗi khi em cười, nhớ về em mỗi khi em khóc, nhớ về em đến mức tâm can như phế liệt. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình yếu đuối như vậy. Yêu một người thật sự đau đến thế à? Tại sao em không chờ đợi tôi? Tôi đã cố gắng nhiều để hy vọng rằng ngôi nhà nhỏ sẽ chờ tôi về mỗi đêm. Nhưng cuối cùng, giấc mộng đẹp cũng vỡ tan.
Mỗi khi thấy Bin và Bom, tôi lại nhớ em phát điên. Tôi thương các con, nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của chúng khi hỏi về em, lòng tôi như có tảng đá đè nặng. Mỗi ngày xa em, tôi cảm thấy như mình không thể sống tốt nổi. Đôi khi, tôi còn nghĩ về việc bỏ qua tất cả, quay lại với em. Phản bội cũng được, miễn là em ở bên tôi. Bởi vì tôi gần như không thể chịu đựng nổi nữa. Có những đêm, khi về từ công trường, tôi thường tự đưa mình đến nơi em ở. Nhưng khi mới đến đầu ngõ, tôi nhận ra rằng chúng ta không còn là chúng ta như trước. Tôi ngồi trong xe, nhìn về con ngõ nhỏ quen thuộc, muốn buông tay tất cả để chạy vào ôm em. Uyên, tôi thật sự kiệt sức, chỉ muốn em ôm tôi như những lần trước. Nhưng bước chân tôi chỉ đi được một đoạn cuối cùng rồi lại phải dừng lại. Cảm giác muốn lại gần nhưng không thể gần, muốn đi xa hẳn nhưng không thể xa. Tôi chỉ biết ôm những kí ức, những hoài niệm về tôi và em để an ủi chính mình. Tôi điên rồi! Yêu em đến phát điên, không thể ngừng lại được, yêu đến mức thậm chí thấy em trên giường với người khác tôi vẫn không thể căm ghét em được một giây phút nào.
Lúc ấy, vì lòng đau đớn quá mức, tôi không thể tỉnh táo nhìn nhận sự thật. Ban đầu, tôi nghĩ rằng có lẽ em hận tôi vì tôi đã đoạt Bin và Bom, dẫn đến việc em muốn trả thù tôi. Nhưng sau đó, tôi đã từ bỏ suy nghĩ đó vì tôi tin tưởng vào em, tin vào trực giác của mình. Cuối cùng, sau một lần điều tra lại mọi chuyện, tôi phát hiện ra rằng em đã rơi vào một chiếc bẫy. Em bị người đồng nghiệp thân thiết dùng thuốc để đưa lên giường. Nhưng khi biết được sự thật, em cũng phải rời đi. Tôi hiểu mẹ tôi đã tìm đến em và ép em rời xa tôi, và em, vì lòng tự ti và mặc cảm, đã chấp nhận. Tôi biết, biết tất cả, nhưng tôi không giữ em lại vì tôi hiểu rằng giữ em lại cũng chẳng bao giờ đủ can đảm. Em tự đau đớn, tự trách mình nên mới chọn cách xa rời tôi và thành phố xa hoa này. Nhưng có lẽ đó là quyết định đúng đắn, để em có thời gian lặng lẽ và tôi, em, cũng như mẹ tôi, có cơ hội thấu hiểu nhau hơn! Ở đây, tôi còn nhiều vấn đề chưa giải quyết. Hãy chờ tôi vực dậy công ty, thu thập đủ bằng chứng để giải cứu em khỏi những thủ đoạn đen tối, rồi tôi sẽ có thể bước tiếp vào đoạn đường còn lại cùng em.
Ngày em rời đi, ba giờ sáng, tôi đánh xe đến. Không biết em đang ngủ hay thức, tôi chỉ có thể đứng nhìn qua khe cửa sổ nhỏ. Dù trời mưa phùn, tôi chấp nhận để nhìn thấy em mặc cho cơ thể tôi ướt sũng.
Đến chiều, cơn mưa trở nên lớn, tôi đứng dưới gốc cây ở đầu ngõ nhà em. Tôi muốn tiễn em thêm một đoạn đường, chia lìa lần này có lẽ sẽ mất một thời gian trước khi chúng ta gặp lại, có lẽ em đã nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong đời. Em xách vali, đặt lên xe, đôi mắt đỏ hoe, chỉ vài ngày ngắn ngủi, em đã trở nên ốm hơn. Các xương quai xanh trên cổ em trở nên rõ ràng, tôi nhìn em với trái tim đầy thương xót. Khi em lên xe, ánh mắt em chạm nhẹ vào tôi. Qua cửa sổ, tôi thấy em đột ngột ôm mặt khóc nức nở, những giọt nước mắt rơi trên đôi má gầy gò. Tôi phải gồng mình để không chạy tới và ôm em. Cảm giác yêu nhau mà lại không thể đến nơi nói lời chia biệt, đau đớn và bi ai đến mức khó tả. Xin lỗi em, xin lỗi phải để em chịu đựng nỗi đau này. Người con gái tôi yêu, xin chào em, chỉ có lẽ đến một đoạn đường mới, tôi mới có thể tìm đến em để cùng nhau bước tiếp đoạn đường còn lại.
Sáu tháng xa em, tôi hết lòng tập trung vào công việc. Dự án mới của tôi đang tiến triển, và nhờ vào mối quan hệ, tôi và bố đã tìm được nguồn đầu tư mới. Tôi mang Bin, Bom trở về nhà của bố mẹ tôi. Hàng ngày, ngoài công việc tập trung vào tập đoàn, tôi luôn nhắc nhở Bin, Bom về em, nói về sự nhớ nhung và yêu thương em. Mẹ tôi ban đầu phản đối, nhưng khi chứng kiến cảnh Bin và Bom thiếu sự quan tâm của Chi đối với họ, mẹ dần cảm nhận được nỗi khắc khoải, nhớ thương mà hai đứa dành cho em. Sau sáu tháng, tập đoàn đã hoàn toàn hồi phục, thậm chí cổ phiếu còn tăng cao. Mẹ tôi, sau khi xem đoạn video về em và cảm nhận áp lực từ bố cùng tôi, cuối cùng cũng đồng ý chấp nhận em.
Ngay sau đó, tôi và bố đã khởi đầu một dự án ở Hà Giang. Khi dự án bắt đầu, tôi đã xin một khoản đầu tư để xây dựng trường học tại nơi em đang giảng dạy. Một đêm, tôi vượt qua đèo và suối để đến bản. Em biết không? Để gặp em, tôi đã bắt thư kí xách theo một chiếc vali to để chứa chỉ một bộ quần áo và một đôi giày, đảm bảo chúng không nhăn nheo bẩn thỉu. Dù tôi đã hy vọng sẽ nhìn thấy em, nhưng thật thất vọng khi em không đến. Tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi gặp gỡ để tìm kiếm em. Tôi không biết tìm em ở đâu, chỉ đi lang thang cuối cùng tôi thấy em ngồi trên một tảng đá. Em đang khóc giữa không gian vắng vẻ, ôm lấy bản thân mong manh và khóc nức nở. Những giọt nước mắt rơi lặng lẽ rồi rơi xuống đất. Sáu tháng qua, tôi mới có cơ hội gặp lại em, nhưng không ngờ lại phải chứng kiến em đau đớn như vậy. Gió thổi tung mái tóc của em, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Em có biết không? Khi em khóc, tôi đau lắm. Đau đến nỗi nghẹt thở! Thế nhưng, khi em khóc một mình ở một nơi xa lạ, không có tôi, đau đớn của tôi gấp trăm lần. Tôi xin em, xin em đừng khóc một mình, vì như vậy, tôi đau lắm. Cả lõi tim tôi đều đau như bị ai xé nát ra trăm mảnh. Em có thể khóc, nhưng xin em, nếu có khóc, hãy khóc trên vai tôi, để tôi có thể lau nước mắt cho em, để tôi có thể đối mặt với đau đớn mà em đang phải trải qua, chứ đừng khóc một mình.
Chắc em đã ngạc nhiên khi thấy tôi, có thể đã nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng tôi không muốn để em đi nữa. Chia cách nhau đủ rồi, tôi không thể nào chịu đựng thêm một giây phút nào xa em. Suốt sáu tháng qua, tôi thực sự cảm thấy khó khăn khi phải sống xa em. Đừng chạy trốn nữa, hãy ở bên tôi thôi!
Uyên ơi! Tình yêu của tôi dành cho em là không giới hạn. Sau những rắc rối và thử thách, tôi không thể yêu ai khác ngoài em. Em là người con gái duy nhất làm tan chảy trái tim lạnh giá của tôi. Tôi và em đã trải qua nhiều khó khăn để đến với hôm nay. Đó không chỉ là tình yêu đơn thuần, mà giờ đây, chúng ta như hợp nhất với nhau, không thể tách rời được. Những thời kỳ khó khăn đã qua, và tôi không muốn để em rời xa tôi thêm một phút, một giây nào nữa. Em mang thai với đứa con của chúng ta, không phải là một mối quan hệ đẻ thuê, mà là của những người yêu nhau chân thành. Điều này liệu có phải là điều tuyệt vời nhất và trọn vẹn nhất không? Thực sự, trọn vẹn nhất không phải là tình yêu không có khuyết điểm, mà là khi chúng ta vượt qua mọi khó khăn để ở bên nhau. Cuộc sống có thể ngắn ngủi, nhưng tôi chỉ mong muốn được nắm tay em đi tiếp, bước qua mọi khó khăn, đến khi chúng ta già dặn, bạc đầu, và vẫn bên nhau.
Uyên ơi! Tôi yêu em! Yêu em hơn tất cả trên thế giới này!