Con chung chương 26 | Chuyện tình Vũ và Quyên
Cả đêm đó, chúng tôi trải qua những khoảnh khắc đầy đau thương và nhớ nhung, nhưng mỗi lần là như lần đầu gặp gỡ. Cảm giác cuối cùng sau hàng ngàn giông tố, chúng tôi vẫn nắm chặt tay nhau đến bình yên.
Nằm lên bờ vai anh, vòng tay ôm trọn lấy tôi, Thành đưa ra câu chuyện của anh về những tháng ngày qua. Trong đêm êm đềm, đám mây lướt nhẹ qua cửa sổ, tôi ngước mắt nhìn Thành và hỏi:
– Anh làm gì suốt sáu tháng qua? Anh có gặp khó khăn không?
– Không vất vả, chỉ có một điều khiến anh khổ sở.
– Là gì vậy?
– Nhớ em.
Lời nói của anh khiến tim tôi nhói lên. Tôi hiểu rằng sáu tháng đó, anh đã đối mặt với nhiều áp lực vì tôi.
– Xin lỗi anh.
– Đồ hấp. Em đừng xin lỗi. Anh không cần nghĩ ngợi linh tinh. Em ở đây cũng đã phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn anh nhiều.
Thay vì trả lời, tôi nhìn anh cười và chuyển sang đề cập đến vấn đề khác:
– Anh ơi, về chuyện em bị gài bẫy, tại sao anh lại quyết định tìm hiểu lại? Anh tin em à?
– Anh không bao giờ không tin em đâu. Lúc đó chỉ là chưa đủ tỉnh táo để xác minh mọi thứ.
– Anh có tìm ra người đứng sau không?
– Hãy đoán xem. Đương nhiên không phải là mẹ anh.
Tôi tự nhiên nảy đến ý đoán:
– Chị Loan phải không anh?
– Còn một người nữa.
– Một người nữa?
Tôi chưa kịp suy nghĩ, Thành tiếp tục:
– Đó là Chi! Cô ta không tham gia sâu vào, nhưng đã thông đồng cùng Loan. Tâm chỉ là con tốt thí. Chi khai nhận sau áp lực lớn, và còn nói rằng nó làm vì ghen tị, sân si với em.
Tôi bất ngờ hỏi:
– Ghen tị? Vì sao?
– Vì vé viên chức, và… vì Chi cảm thấy ghen tị, sân si với em. Mẹ anh đồng ý không ép anh cưới Chi vì sợ cô ta sẽ tiếp tục làm hỏng hôn nhân của anh, giống như Loan đã làm trước đây.
Khi Thành nhắc đến tên Chi, tôi cảm nhận ngay rằng có lẽ cô ta đã có tình cảm với Thành, và vì vậy đã hành động như vậy đối với tôi. Thành chia sẻ với tôi về video anh gửi cho cảnh sát, kết quả là Tâm bị đuổi khỏi trường và có án treo, chị Loan bị nghiệp quật và nhập viện tâm thần, còn Chi sau khi xin lỗi gia đình Thành, tự làm thủ tục để đi nước ngoài.
Trước đây, tôi căm ghét những người khiến tôi phải trải qua những bi kịch này. Tuy nhiên, khi nằm bên cạnh Thành và nghe anh kể, tôi không còn cảm thấy hận thù nữa. Những người gây ra mọi rắc rối đều đang phải trả giá, và tôi không muốn quan tâm thêm.
Thành hôn lên trán tôi và nói:
– Từ nay, anh sẽ không để ai bắt nạt em thêm lần nào nữa.
Tôi chỉ gật đầu và ngủ một giấc yên bình, hạnh phúc sau những đêm mất ngủ. Tôi tin rằng chỉ cần có Thành và tin tưởng vào anh, bất kỳ cơn bão nào cũng sẽ qua đi.
Sáng hôm sau, khi bà Hoài đến, chúng tôi mới dậy và chuẩn bị đi ăn sáng. Thời tiết Hà Giang mát mẻ, và bà Hoài tạo nên không khí vui tươi với tâm trạng của tôi. Bà cảm thấy ngạc nhiên khi thấy đôi giày sạch sẽ, nhớ rằng Thành đã mang ra giúp tôi.
Trong lúc ăn sáng, bà Hoài tỏ ra mở lòng hơn và thậm chí thắc mắc về công việc dạy học của tôi cho học sinh đồng bào dân tộc. Thành chỉ là cười và thỉnh thoảng bày tỏ sự mãn nguyện. Họ rủ nhau đi xem công trình xây dựng, chỉ còn tôi và bà Hoài chơi với Bin Bom. Bà Hoài trao cho tôi một ít thuốc thang từ Hà Nội và nói:
– Công trình này mất hai ba năm, chắc cô và thằng Thành sẽ ở đây lâu dài. Tôi sẽ đưa Bin và Bom về Hà Nội để học. Bố chúng nó sẽ quản lý công ty ở Hà Nội, và tôi sẽ ở nhà chăm sóc hai đứa. Mỗi cuối tuần, tôi sẽ đưa chúng nó lên hoặc cô và Thành về. Sau ba năm, chúng nó sẽ quay về Hà Nội. Cô thấy kế hoạch này có vẻ hợp lý không?
Lần đầu nghe bà Hoài hỏi ý kiến, lòng tôi rất vui. Thật ra, tôi cũng muốn giữ Bin và Bom ở Hà Nội để dễ dàng hơn khi gặp nhau cuối tuần. Tôi đồng ý với ý kiến của bà Hoài và gật đầu.
Chúng tôi ở lại khách sạn đến trưa, sau đó xuống sảnh để ăn cơm cùng trường. Cái Cúc, một người bạn của tôi, thường xuyên bấu bấu vào tôi và đùa:
– Bà chị số hưởng quá, làm bọn em cũng có ít lợi ích. Khi về, đừng quên mời chị em một bữa nhé.
– Rồi, khổ lắm đấy.
Cái Cúc thấy tôi nói như vậy, lại bật cười mặt hạnh phúc. Trong lúc ăn, anh Toàn thông báo về giáo viên mới từ Hà Nội và có ý mời cô ấy tham gia. Bà Hoài vui vẻ đồng ý, và Quyên, cô giáo mới, bước vào phòng ăn.
Khi nhìn thấy Quyên, tôi suýt chút nữa làm đổ cốc nước. Cô ấy nhìn tôi, với vẻ mặt bình thản và ánh mắt lanh lợi. Cả người cô ấy lấm lem từ đầu đến chân, chiếc quần bò màu xanh đậm bám đầy đất đỏ. Sau khi rửa mặt, cô ấy ngồi vào bàn. Bà Hoài nhìn thấy và hỏi:
– Em không phải là em gái của Uyên sao?
Quyên nhìn bà Hoài và trả lời:
– Dạ vâng ạ. Cháu chào cô.
– Cháu cũng lên đấy dạy học à? Cô tưởng…
Bà Hoài chưa kịp nói tiếp, mọi người đồng nghiệp tôi đã hỏi xô nhau:
– Em là em của Uyên phải không? Sao hai chị em giống nhau thế. Bay giờ cùng theo nghề giáo viên, giáo viên khó khăn lương thấp lắm chị ạ.
– Hihi, dạ vâng chị ơi. Lương thấp nhưng đam mê cao ngút mà chị.
– Ghê chị mày, hồi xưa cũng hết mình như mày giờ đây. Những lúc nản cũng nhiều lắm, đấy là nghề khó khăn.
Anh Toàn nói lên:
– Đừng có doạ em nó như vậy. Nản nhưng vẫn yêu nghề đấy thôi.
– Thì em có nói gì đâu, đôi khi nản chút thôi, nhưng tình yêu nghề vẫn ngập tràn anh ạ.
Tôi nghe mọi người trò chuyện vui vẻ lên, và tôi tự nhủ rằng con bé này thật đáng chết khi không thông báo cho tôi trước khi đến. Suốt bữa cơm, mọi người quan tâm và hỏi về Quyên, nhưng tôi và nó chẳng nói chuyện nhiều với nhau. Sau khi ăn xong và mọi người về trường, tôi giữ lại Quyên.
Nhân lúc trưa, khi Bin và Bom được đưa sang phòng tôi, tôi có cơ hội trò chuyện với Quyên. Trước khi tôi kịp hỏi, nó nói:
– Định báo trước cho chị nhưng thôi, để chị bất ngờ.
– Con bé này, bất ngờ cái gì vậy? Báo chị mới biết chuẩn bị đi.
Quyên nhìn tôi và cười hì hì, tôi thở dài và tiếp tục:
– Vũ có biết em lên đây không?
Con bé hạ giọng và trả lời:
– Không ạ. Em tự đi mà không nói gì cả.
– Mẹ anh ta áp đặt đến thế à? Sao em không nói với Vũ rồi cùng nhau thuyết phục bà ấy?
– Khó lắm chị ạ. Bà ấy muốn Vũ lấy người khác. Bà ấy biết nếu không lấy chị ra để gây áp lực, lại lấy mấy đứa bạn thân của em ra làm áp lực. Hôm trước cái Miên bị đám người lạ tạt sơn khắp người, em nghĩ cũng do bà ấy. Em không muốn liên lụy đến mọi người nên chỉ có cách là rời đi thôi. Cùng lắm sau này em yêu người khác, anh ấy yêu người khác thì coi như hết duyên. Nhưng giờ em không muốn để bạn bè và người thân vì em mà sống không yên. Với lại đợt trước thằng Tuấn định cưỡng hiếp em, không hiểu bà ấy lấy đâu mà có đoạn video, nó cởi hết quần áo em ra gây áp lực, nói em không xứng với Vũ. Dù thật lòng từ hồi yêu thằng Tuấn đến giờ, em vẫn giữ được sự thuần khiết. Chỉ sau khi yêu Vũ em mới…
Quyên dừng lại, và tôi nhìn nó thở dài, cảm giác yêu một người mà bị ngăn cản, tôi đã trải qua và hiểu rõ nó. Có lẽ nó cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài cách rời đi như vậy. Tôi cố gắng an ủi nó một số từ, nhưng trong lòng nó vẫn đau đớn. Không biết bà Hoài có đoán được chuyện của Quyên không, nhưng buổi chiều, bà rủ tôi và Quyên đưa Bin và Bom đi mua sắm, chơi đến tối mới về. Lâu lắm rồi, cả hai chị em tôi và Bin, Bom mới đoàn tụ, tạo nên niềm vui lớn. Cả hai chị em đều che giấu đi nỗi buồn, vui vẻ chơi với hai đứa nhỏ. Đêm đó, Quyên ngủ cùng bà Hoài và Bin, Bom; tôi và Thành ngủ ở phòng bên cạnh. Sau khi làm tình, có lẽ Thành quá mệt nên thiếp đi ngủ, chỉ có tôi không thể ngủ được. Nghĩ đến ánh mắt buồn rầu của Quyên buổi trưa, lòng tôi như có ai đó cứa vào.
Chủ nhật, bà Hoài đưa Bin, Bom về Hà Nội và hẹn cuối tuần Thành sẽ đưa tôi về nhà bà để thăm hai đứa. Sau một thời gian dài ở Hà Giang, khi tôi ôm hôn hai đứa và dặn dò chúng ngoan, tôi hứa sẽ sắp xếp thời gian để thường xuyên về thăm họ. Hai đứa con của tôi, quấn bà nội, không khóc lóc khi bà trở về. Thành không thể ở lại vì bận công trình, và tôi cũng không muốn đòi hỏi nhiều để anh có thể tập trung vào công việc.
Ở đây, mọi người thường đi ngủ rất sớm, vì không có sóng điện thoại và không có tivi. Giữa đêm, khi tôi đang chập chờn trong giấc ngủ, tôi thức dậy và thấy Quyên ngồi bó gối trên giường. Không biết nó có đang khóc hay không, nhưng tôi cảm nhận được đau đớn qua độ rung của vai nó. Nhìn Quyên như vậy, tôi cảm thấy mũi cay cay. Tôi muốn sang an ủi nó, nhưng sợ rằng sẽ làm tổn thương nó thêm nên tôi chẳng thể nào nói lên lời. Quyên ngồi như vậy lâu rồi mới nằm xuống, và đôi khi thở dài vọng ra. Em gái tôi không phải là người đẹp xuất sắc, học giỏi nhưng liệu đó có phải là yếu tố quyết định sự lựa chọn trong tình yêu? Nghèo đâu có phải là lỗi của chị em tôi? Trong tình yêu, nếu phân biệt giàu nghèo, liệu đó có thể coi là tình yêu không?
Sáng hôm sau, khi tôi dậy thì thấy mắt Quyên đã sưng. Nhìn nó, tôi nói:
– Quyên, em hãy nói với Vũ đi.
– Không, em không thể. Nếu em nói với anh ấy, mẹ anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho bọn Miên. Em… em không muốn ích kỉ như thế. Chị yên tâm, em mạnh mẽ mà, từ từ sẽ quên được anh ấy thôi.
Tôi chỉ có thể thở dài và đề nghị nó đi học. Có lẽ tôi chỉ hy vọng thời gian sẽ giúp nó quên đi nỗi đau này.
Những ngày tiếp theo, hai chị em tôi bắt đầu quay lại với cuộc sống hàng ngày. Thành đôi khi vẫn ghé thăm, nhưng công việc bận rộn. Cuối tuần, tôi xin nghỉ sớm để cùng Thành về Hà Nội. Sau hơn sáu tháng ở xa nơi này, bỗng dưng, Hà Nội lại trở nên xa lạ. Có lẽ do thời gian dài ở rừng núi hoang vu, giờ tôi cảm thấy thành phố này hơi ồn ào. Khi về nhà, bà Hoài đã chuẩn bị sẵn bữa ăn linh đình. Bin, Bom nô nức chạy đến để khoe điểm số của mình. Bom trước đây giữ khoảng cách với tôi, giờ đây đã trở nên thân thuộc, thậm chí còn bám theo tôi hơn là Thành. Khi cùng nhau ăn cơm, ông Công nhìn tôi cười và nói:
– Hôm nay biết con dâu về, nên mẹ chồng đã bắt mấy cô giúp việc chuẩn bị từ sáng sớm rồi đấy.
Tôi bỗng cảm thấy xúc động khi nghe ông Công gọi tôi là “con dâu”. Bà Hoài đùa:
– Dâu và rể đâu mà chưa cưới mà đã gọi nhau vậy?
– Thì đúng rồi, cưới đi, con dâu cứ gọi bố trước đi, bà ấy kệ.
Tôi trả lời ngượng ngùng:
– Dạ, con sẽ mời bố ạ.
– Nghe thế tình cảm hơn chú chú bao nhiêu. Bà cũng sớm bảo nó gọi mẹ đi.
Bà Hoài xì một tiếng không trả lời. Lần này, tôi cảm thấy một sự thân quen khó diễn đạt khi ở đây. Mặc dù bà Hoài chưa chấp nhận tôi làm mẹ chồng, nhưng thái độ của bà khiến tôi cảm động. Trong bữa cơm, bà quay sang hỏi tôi:
– Quyên và Vũ chia tay rồi hả? Mẹ cậu ta vẫn chưa chấp nhận à?
– Dạ vâng ạ.
– Mẹ nó thì có gì mà không chấp nhận? Cô đẻ thuê lấy tiền, nhưng giữ lại Bin, nên ban đầu tôi nghĩ cô ta hám tiền, nhưng giờ tôi chấp nhận Quyên, cô bé sạch sẽ, ngoan ngoãn, học giỏi, lại khó khăn như vậy.
Tôi chỉ còn biết thở dài và thương Quyên. Bà Hoài cũng không nói thêm gì, chỉ gắp thêm thịt cho tôi rồi hỏi về công việc của Thành. Hai ngày ở Hà Nội trôi nhanh, đến chủ nhật, tôi và Thành lại lên Hà Giang. Khi đưa tôi vào bản, Thành nói:
– Có một chuyện, anh nghĩ em nên biết, còn em có muốn nói với Quyên hay không thì em tự quyết định.
– Chuyện gì vậy anh?
– Hôm trước, khi anh nói anh sẽ đi ra ngoài, thực ra là Vũ đến nhà hỏi xem anh biết Quyên ở đâu không?
Tôi nghe xong kinh ngạc hỏi lại:
– Anh có nói gì không?
– Không… nhưng…
– Nhưng sao hả anh?
– Nhìn cậu ta đáng thương quá, có vẻ như cậu ta đã lật tung cả Hà Nội để tìm Quyên. Anh thấy cậu ta gầy đi, mắt đỏ rực, nhìn y chang anh lúc em đi.
Tôi cảm thấy tim mình như có ai đó đâm vào. Khi vào bản, Thành hôn tôi rồi mới trở lại công trường. Tôi vào phòng và thấy Quyên nằm trên giường, nhìn ra cửa sổ. Tôi ngồi lặng lẽ rất lâu, cuối cùng tôi quyết định kể với Quyên về chuyện Vũ đến hỏi Thành. Khi tôi kể xong, hai hàng nước mắt của Quyên rơi xuống gối, và nó lặng im không nói gì. Mấy ngày sau, dù đã giả vờ cười, Quyên nói với tôi:
– Chị đừng nói gì với anh ấy, chị yên tâm, em sẽ quên được thôi. Nhất định đấy.
Tôi gật đầu, vỗ nhẹ lên vai của Quyên và nằm xuống giường. Tôi mong rằng Quyên sẽ mạnh mẽ, bởi chỉ có sức mạnh đó mới làm tôi cảm thấy an lòng.
Cuối tuần tiếp theo, Thành bận rộn nên tôi và anh không thể về Hà Nội. Sáng chủ nhật, khi tôi và Cúc đang chuẩn bị bữa sáng, tiếng nôn oẹ từ phía sau nhà vang lên. Tôi chạy ra và hỏi Quyên:
– Sao thế? Ăn phải cái gì vậy?
Cúc ở bếp vọng ra nói:
– Chắc là dạ dày, tối qua tôi thấy nôn giống như vậy. Có thể nên đưa Quyên đi khám.
Quyên vẫn lên tiếng:
– Không sao đâu chị, em ổn mà.
– Ổn gì? Chị thấy mày xanh lá cây, lại nôn oẹ. Dạ dày cậu nó đánh mất cân bằng rồi, cẩn thận loét dạ dày đấy.
Nhìn Quyên, tôi thấy con bé thực sự rất xanh xao và giảm cân. Trước đây, dạ dày của Quyên luôn khỏe mạnh, vậy mà bây giờ sao lại như vậy? Quyên nôn thêm vài lần, sau đó nói:
– Không sao đâu chị, chắc do chưa quen ở đây thôi. Mà chị nấu ăn mùi khó chịu thế…
Quyên chưa kịp nói hết, lại nôn một lần nữa. Tôi bỗng cảm thấy toàn bộ cơ thể tôi đều lạnh đi. Tôi chạy ra phía sau nhà để nhìn Quyên và hỏi:
– Quyên, chị hỏi thật, em thấy người có muốn ăn gì không?
– Em không muốn gì cả, chỉ thích ăn dâu da thôi.
– Trễ kinh không?
– Em trễ ba ngày rồi, có lẽ là rối loạn kinh nguyệt.
Nghe Quyên nói vậy, tôi đưa nó vào phòng tập thể và nói:
– Ngồi yên đây chờ chị.
– Chị đi đâu?
– Ngồi yên đó.
Tôi phi xe đạp đến hiệu thuốc trong bản để mua bốn que thử thai. Khi trở về, tôi ném chúng lên giường và hối thúc:
– Em đi thử đi.
– Chị…
– Thử xem sao. Nếu có quan hệ không an toàn thì thử ngay. Còn không thì chị đưa đi khám xem có vấn đề gì với dạ dày không.
Quyên nhìn tôi run run, cầm que thử và chạy vào nhà vệ sinh. Một thời gian sau, nó mới ra mặt đỏ hoe. Tôi nhìn nó với ánh mắt lo lắng và hỏi:
– Sao rồi?
– Em… em có thai rồi.
Lần này, tôi như bị mất hồn và chỉ nói:
– Em nên nói cho Vũ biết.
– Không chị ơi, đừng nói cho anh ấy biết.
– Vậy em định làm sao? Em đang mang một sinh linh, đấy là một quyết định lớn.
– Em sẽ nuôi, em sẽ tự nuôi con, em xin chị đừng nói cho anh Vũ biết. Đừng nói chị ơi.
Quyên nói đến đâu là nói khóc đến đó. Tôi không kiềm được nữa, ôm Quyên vào lòng và cả hai đều đỏ nước mắt. Lúc này, tôi không biết phải làm gì ngoài việc tôn trọng quyết định của Quyên. Cả ngày đó, Quyên nằm im trên giường và không muốn ra khỏi phòng. May mắn là mọi người trong phòng đều thông cảm và giúp Quyên những công việc nặng.
Cái Quyên đang có triệu chứng nghén nặng, mỗi khi ngửi mùi thức ăn là lại nôn. Con bé vẫn đang tiếp tục học tập, nhưng sau mỗi tiết học lại phải ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh để giảm cơn nôn. Có một lần cuối tuần, khi bà Hoài đưa Bin và Bom lên thăm, thấy Quyên nghén quá mức, bà đã gửi vitamin và các loại thuốc bổ lên để con bé sử dụng, giúp giảm cơn nôn và cải thiện tình trạng sức khỏe. Quyên đã có sự cải thiện, không chỉ giảm cơn nôn mà còn trở nên khoẻ mạnh hơn.
Khi Quyên mang thai được khoảng hai tháng, tôi và các chị em đã đưa cô ấy xuống thị trấn để khám thai. Ban đầu, Quyên muốn tự đi nhưng do đường đi chưa phẳng lịch sự nên Thành đã làm đường mới. Mọi người đã sử dụng cáng phiên nhau để kéo Quyên qua những cung đường khó khăn. Khi đến thị trấn, mọi người đưa Quyên vào bệnh viện để thực hiện siêu âm. Khi nhìn thấy hình ảnh thai nhi trên màn hình, Quyên không kìm được nước mắt và bắt đầu khóc lên, tôi và các chị em cũng đều rơi nước mắt. Khi trở về trường, Quyên không ngừng nhìn lại tờ siêu âm như muốn giữ lại khoảnh khắc đó.
Buổi tối đó, khi tôi đang ngủ, thì nghe tiếng dép nhẹ nhàng trên nền đất. Tôi mở mắt và phát hiện Quyên đã rời đi. Sau một thời gian, không thấy nó trở lại, tôi đã nhanh chóng tìm kiếm và phát hiện Quyên ngồi ngoài một mảnh đá bắt sóng. Con bé ngồi đó, gối đầu bên đùi, mắt nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại. Tôi đứng dưới gốc cây, nhận ra rằng Quyên đang khóc. Hai hàng nước mắt chảy dài, ánh trăng làm rõ gương mặt cô bé đầy những giọt nước. Cả cơ thể nó run lên, tiếng nấc nghẹn khó chịu vang lên, mặc dù đứng từ xa nhưng tôi vẫn nghe thấu tiếng nói đau đớn từ trái tim. Tôi không thể nổi nữa, định chạy lại ôm nó thì lại có ai đó giữ tôi lại. Khi ngước mắt lên, tôi mới nhận ra đó là Vũ. Nhìn thấy anh ta, tôi hầu như không tin vào mắt mình và sững sờ cả lại. Anh ta nhìn tôi và nói:
– Cô về đi, để tôi ở lại với cô ấy.
Rồi anh ta đi thẳng về phía Quyên. Tôi còn nhiều điều chưa kịp nói, định chạy vào hỏi nhưng lại có ai đó kéo tay tôi và nói:
– Đi về thôi, đồ vô duyên!
Lúc này tôi mới nhận ra Thành, thấy tôi không đáp, anh liền cúi xuống bế tôi lên và gằn giọng:
– Người ta mãi mới có cơ hội gặp nhau, em định phá đám à? Định không để cho cháu em có bố à?
– Xì, anh dẫn anh ta lên đúng không?
– Không! Anh ta tự tìm được. Chắc mẹ anh tiết lộ, nghe Vũ nói mẹ anh còn tìm gặp mẹ anh ta nói chuyện nữa cơ. Em yên tâm, nhà giàu lại neo người, đợt này cái Quyên có thai, mẹ anh ta không thể không chấp nhận được. Đi về thôi.
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì, để Quyên tự giải quyết chuyện của nó đi. Anh mua que thử thai cho em đây, mai nhớ thử.
Mấy hôm nay tôi mệt mệt, lại trễ kinh ba bốn ngày rồi, tôi cứ nghĩ tôi bị stress nên thế hôm qua có khoe với Thành như vậy. Thế mà hôm nay anh vác cho tôi cả chục cái que thử thế này. Tôi bật cười tóm lấy vai anh rồi nói:
– Giờ em mà có thai thì sao?
– Thì cưới chứ sao? Anh chịu trách nhiệm.
– Sặc! Em không có thì không cưới à?
– Không có cũng cưới, có cũng cưới.
Khi về đến trường, tôi với Thành ngồi dưới mái hiên nói chuyện đến tận khuya vẫn chưa thấy Quyên và Vũ trở về. Cuối cùng tôi mệt quá ngủ gục trên vai Thành đến gần sáng mới nghe tiếng bước chân lao xao. Khi vừa mở mắt tôi phát hiện Thành vẫn giữ nguyên tư thế như hôm qua cho tôi dựa trong lòng, chợt áy náy hỏi:
– Anh có mỏi không?
– Không sao.
Lúc này tôi mới tỉnh táo hẳn và thấy Quyên với Vũ đã về. Quyên nhìn tôi rồi nói:
– Chị, em viết đơn chị gửi anh Toàn giúp em, em xin nghỉ vài ngày về Hà Nội nhé.
– Về trong hôm nay sao?
Con bé gật đầu, quay sang Vũ đáp lại:
– Vâng, mẹ anh Vũ muốn gặp em.
– Được rồi vậy em viết đi, chị thu xếp quần áo cho.
– Vâng ạ.
Tám giờ sáng Quyên với Vũ từ trường đi ra thị trấn. Lúc con bé đi, Vũ với Thành cũng dùng cáng để đưa nó qua mấy đoạn đường xóc. Trước khi đi, Quyên nước mắt lưng tròng nhìn chị Trang, chị Linh với Cúc nghẹn ngào nói:
– Em cảm ơn các chị rất nhiều, cảm ơn các chị chăm sóc mẹ con em những ngày qua.
Tôi nghe Vũ nói mẹ anh ta đồng ý chấp nhận Quyên rồi, vì thời gian gấp gáp nên tôi chưa hỏi được nhiều nhưng nghe vậy cũng yên tâm rồi. Có lẽ lần này mang thai nên Quyên chưa chắc đã trở lại đây dạy học được nữa, hoặc có thì cũng phải đợi thai lớn ổn định hơn nên chị Trang cũng cứ sụt sùi mãi còn gói cả xôi vì sợ nó đi đường đói. Khi Quyên vừa đi ra khỏi trường, tôi mới sực nhớ ra que thử thai Thành mua liền vội chạy vào nhà vệ sinh để thử. Ban đầu nghĩ thử cho vui, chắc gì đã có vì hồi ở Hà Nội tôi với Thành thả mãi cũng không dính. Thế nhưng khi que thử hiện lên hai vạch tôi suýt chút nữa cũng khóc. Dù có Bin, Bom rồi nhưng cảm giác thiêng liêng làm mẹ lần này rất khác. Không phải đẻ thuê, không phải giấu giếm mà là kết tinh tình yêu của tôi và Thành. Tôi cầm que thử nhìn một lúc rồi chạy ra đầu con dốc.
Thành, Vũ, Quyên còn chưa rời khỏi đoạn đường, vẫn ở trên đoạn đường bằng chưa cần cáng, tôi liền đứng trên dốc và gọi lớn:
– Thành ơi! Em có thai rồi. Em có thai rồi, anh ơi!
Thành nghe vậy liền ngước nhìn tôi, từ xa tôi cũng thấy anh khựng người lại, đôi mắt đỏ lên ướt đẫm, rồi anh nói vọng lại:
– Anh yêu em! Anh yêu vợ! Anh yêu mẹ con em, chờ anh nhé. Sáng mai anh lại lên với em.
Cái Cúc đứng ở góc trường nhìn chị Trang mỉa mai:
– Kinh! Hai ông bà này sến thế nhở? Ông Nghĩa em mà báo có bầu chắc mặt thộn ra rồi bảo để anh báo cáo chỉ huy, báo cáo bố mẹ là hết! Haiz bộ đội khô như ngói.
– Mày đòi hỏi ít thôi, mày xem có thằng nào hơn thằng Nghĩa không? Khô khan nhưng nó thật thà, gi gỉ gì gi cái gì cũng làm cho mày. Tự hài lòng đi, tao mà bảo con Liên nó tán thằng Nghĩa lúc đấy lại khóc.
– Con Liên mà tán anh Nghĩa em móc mắt.
– Sợ mất người ta thì đừng than vãn nữa.
– Thì em than tí thôi mà.
Tôi bật cười, đi vào ôm lấy Cúc và nói:
– Này, cuối tuần mời anh Nghĩa sang ăn cơm, vợ chồng chị mời.
– Được rồi, vậy đi. Mà vợ chồng rồi cơ à?
– Ha ha, gọi cho quen đi chứ. Mày cũng thế đi, con Liên đang tăm tia anh Nghĩa đấy, giữ chặt vào cưới luôn đi.
– Xì tôi biết rồi.
Bên ngoài có mấy tia nắng chiếu vào, hôm nay là chủ nhật và cả đêm qua không ngủ, tôi với hội chị Trang lại vào đánh chén một giấc nữa.
Thông tin về việc tôi mang thai đã nhanh chóng lan đến Hà Nội. Cuối tuần, bà Hoài đã vội vàng lên cùng đống thuốc bổ. Khi đưa cho tôi, bà nói:
– Ngày cưới đang định chọn nhưng bầu thế này, sao về Hà Nội cưới xin được. Giờ thai còn nhỏ, hạn chế đi lại thôi. Tôi nghĩ đợi thai được bốn năm tháng, tôi sẽ tổ chức đám cưới ở thị trấn này, rồi mời bạn bè lên như đi nghỉ dưỡng. Cô ở đây, bạn bè đồng nghiệp đến dự cũng dễ. Trên này thiếu thốn, cô ăn uống cho tử tế, vào đó biết chưa?
Cả đêm qua bà Hoài đi xe lên đây. Vừa vào đã trèo đường mang thuốc bổ cho tôi, tự dưng tôi không kìm được bật khóc. Mất mẹ đã lâu, sống với người dì ác đây là lần đầu tiên được người khác quan tâm như vậy. Hôm qua, Quyên gọi từ Hà Nội thông báo cho tôi biết, sang tháng sẽ làm đám cưới, mẹ Vũ hoàn toàn chấp nhận nó rồi. Nghe nói kể, bà ấy đồng ý ngoài việc Quyên có bầu và Vũ gây áp lực, một phần cũng nhờ bà Hoài tác động. Bà Hoài thấy tôi khóc, liền vội vã hỏi:
– Sao mà khóc? Tôi nói gì sai à?
Tôi nhìn bà Hoài buột miệng nói:
– Mẹ ơi.
Bà Hoài nghe tôi nói cũng chợt khựng lại, tôi để nước mắt chảy ra nói tiếp:
– Con cảm ơn mẹ. Hãy để con gọi mẹ là mẹ nhé.
– Ôi giời ơi, tôi tưởng cô bị sao…
– Mẹ đừng xưng hô cô tôi nữa, cháu mẹ trong bụng nghe được buồn ý.
Bà Hoài đột nhiên bật cười đáp:
– Còn biết lấy nó ra doạ cơ à. Ừ thì mẹ… thế đám cưới như vậy cô… à con xem được không? Còn đám cưới của Quyên, mẹ đồng ý với mẹ thằng Vũ đến dự với tư cách là phụ huynh của Quyên rồi. Nhà thằng Vũ tập đoàn cũng lớn, mẹ nó muốn nhà mình liên kết phát triển một số mảng nữa.
– Dạ được, được mẹ ơi. Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ, thật sự… con… con mồ côi bố mẹ từ lâu, lâu lắm rồi trừ anh Thành mới có người quan tâm chị em con như vậy. Con thật sự biết ơn mẹ…
Nói đến đây, giọng tôi cũng nghẹn lại. Bà Hoài đột nhiên kéo tôi lại, vỗ vỗ vai rồi nói:
– Rồi rồi, đừng khóc, bầu bí phải vui vẻ lên chứ.
– Con khóc vì vui và hạnh phúc mà.
– Chị thì kiểu gì cũng nói được. Thôi! Nín đi. Sắt đây, acid folic đây, DHA đây, nhớ uống theo đơn đừng có mà uống vớ va vớ vẩn. Mang cốt nhục nhà họ Hà đấy, giữ gìn vào biết chưa?
Tôi bật cười không kìm được nữa, ôm chặt lấy người mẹ Hoài. Lúc này tôi chỉ muốn được ôm bà, giống như người mẹ ruột thịt của mình. Dưới đầu đường, Thành cũng đang dắt Bin, Bom lên. Bên ngoài, mấy bông hoa đào rung rinh trước gió, trong lòng tôi cũng hạnh phúc ngập tràn. Cảm ơn anh, cảm ơn mẹ, cảm ơn các con của tôi!!!