Cưới chạy bầu Chương 34 | Quyết định của Duyên
Khi tôi còn nhỏ, tưởng rằng vết thương đau nhất là khi chảy máu, nhưng giờ đây, tôi mới thực sự cảm nhận được một loại đau không phải vì máu chảy nhưng đau đến tận cùng của trái tim. Tôi nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay, nó là biểu tượng của tình yêu giữa tôi và anh, một điều mà mọi cô gái trên thế giới này đều mong muốn – đeo lên một lần và mãi mãi không bao giờ phải rời đi. Nhưng hôm nay… tôi phải trả nó về nơi nó bắt đầu. Giờ đây, tôi hiểu rằng trong tình yêu, đau đớn nhất là khi phải buông tay một người mình đã từng yêu thương, đau đến nỗi muốn mở trái tim ra để xem nó bên trong có gì mà khiến tôi đau đớn như thế!!!
Nghĩ đến việc anh đang hạnh phúc bên Linh, lòng tôi đau nhói. Càng nghĩ, tôi càng không thể chấp nhận sự thật. Liệu rằng có phải tất cả đàn ông đều thay đổi? Đêm qua, tôi thức trắng cả đêm, và khi bước xuống giường, Trang bảo:
– Hôm qua tao nhìn thấy Lâm đứng trước cổng chung cư đó.
– Mày nhất định nhìn nhầm rồi, không lẽ ông ấy lại quay lại đây.
– Không, tao nhìn rõ, đúng là ông ấy. Đứng dưới gốc cây kia, ngắm lên phòng mày.
Qua cả đêm suy nghĩ, tôi quyết định buông tay và về quê một thời gian. Nhưng khi Trang nói như vậy, một tia hy vọng hiện lên trong lòng tôi, nhưng tôi cố dập tắt nó nhanh chóng:
– Chắc là mày nhìn nhầm. Chúng tôi đã quyết định ly hôn.
– Ly hôn?
– Đúng, hôm qua anh ấy bảo tôi viết đơn, và tôi đã làm.
– Tại sao lại vội vàng vậy, Duyên? Biết đâu Lâm có lý do khó nói?
– Có lẽ nhưng sự thật đôi khi khắc nghiệt hơn chúng ta tưởng. Giữ một người không còn yêu mình bên cạnh là đau lòng. Và cuộc hôn nhân đó, như một nấm mồ.
Trang im lặng một chút trước khi nói:
– Vậy giờ mày sẽ làm gì?
– Tôi sẽ về quê và tìm một công việc mới. Chiều nay, tôi sẽ mang đơn ly hôn và đơn xin nghỉ việc. Phải về nhà dọn đồ.
– Mày chắc chưa suy nghĩ kỹ?
– Tôi đang rất bình tĩnh, chưa bao giờ bình tĩnh như thế này.
– Thật không?
– Thật.
Chiều hôm đó, mặc dù không muốn đối mặt, nhưng tôi vẫn phải thức dậy thay đồ. Có mấy ngày thôi mà nhìn vào gương, tôi cảm thấy như mình vừa từ địa ngục trở về. Mắt thâm, da mặt xanh xao, đúng là cảm giác thất tình đáng sợ. Tôi thoa son, dặm phấn và kiểm tra lại bản thân trong gương. Khi thấy ổn, tôi lấy túi xách và đi tới công ty bằng taxi.
Khi tôi đến, thư ký nói rằng anh vừa ra ngoài. Tôi cười nhẹ về bản thân mình, có lẽ là kết thúc rồi!
Tôi vừa định bước vào phòng làm việc để lấy đồ quan trọng thì một giọng nói vang lên:
– Có chuyện gì vậy?
Mấy ngày không gặp anh, tôi đã nghĩ rằng chúng tôi đã xa nhau. Tôi dừng lại, ánh mắt không thể rời khỏi anh. Sự xa cách trong ánh mắt làm tôi đau lòng. Tôi lắp bắp:
– Chúng ta nên vào phòng nói chuyện.
Lâm gật đầu và bước đi trước. Tôi hít một hơi sâu và theo sau. Tôi không muốn trông thấy mình như một người yếu đuối khi đối diện với anh. Tôi cố gắng mỉm cười:
– Tôi đã ký đơn ly hôn… và đây là đơn xin nghỉ việc.
Tôi đặt hai tờ đơn xuống bàn, trước mặt anh. Anh nhìn hai tờ đơn, suy nghĩ một lúc, rồi ánh mắt anh đỏ hoe như sắp khóc. Anh không dám nhìn tôi, ánh mắt liền rời đi:
– Anh nghĩ kỹ chưa?
– Tôi đã nghĩ kỹ rồi.
– Sau khi chia tay, chúng ta vẫn có thể làm việc chung. Mỗi ngày…
Anh khựng lại, rồi cười nhạt:
– Bởi vì em có năng lực tốt. Tôi không muốn công ty mất một người như em. Nếu em không muốn gặp tôi, tôi có thể sắp xếp cho em làm việc ở tầng khác.
Tôi cảm thấy đắng lòng. Chia tay rồi mỗi ngày phải đối diện nhau để làm việc, liệu vết thương này có thể lành sâu? Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc:
– Không, tôi đã có kế hoạch cho tương lai của mình. Anh yên tâm đi, tương lai đó không có anh.
Khi tôi nói, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của Lâm có chút đau lòng, nhưng rồi anh gật đầu:
– Vậy à? Chúc mừng em đã tìm được hướng đi mới.
– Tôi cũng chúc mừng anh tìm được hạnh phúc mới. Thôi, mọi thứ đã kết thúc, nói thêm cũng chẳng thay đổi được gì nữa. Tôi xin phép về nhà dọn đồ. Chào anh!
Tôi bước đi vài bước thì Lâm gọi lại:
– Duyên!
– Anh còn gì muốn nói không?
– Hãy cẩn thận.
– Cảm ơn.
Không mất nhiều thời gian, tôi nhanh chóng rời khỏi công ty. Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, tôi nói lời tạm biệt với Trang, dù đã là tám giờ tối. Dù cô ấy cố gắng ngăn cản, nhưng tôi vẫn quyết định lấy taxi về quê. Lúc đó, tôi cảm thấy như mình đã mất hết lý trí, chỉ muốn càng xa anh càng tốt, cách đó sẽ làm giảm đi sự đau đớn trong lòng. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra rằng dù có cách xa đến đâu, nỗi đau vẫn còn đó, đang cháy trong tâm can.
Trên đường về, tôi khóc như thể ngày mai là ngày tận thế. Cảm giác bất lực nhất là khi muốn khóc mà không thể, chỉ có thể im lặng và cắn chặt môi.
Màn đêm buông xuống, tôi kéo chiếc vali dọc con đường nhỏ. Ở quê, mọi người đã đi ngủ hết rồi, tiếng kéo vali của tôi làm cho mấy con chó sủa liên tục, như thể tôi là kẻ thất bại và cả thế giới đều chống lại tôi. Đừng cười, khi thất tình, ai cũng không bình thường.
Về đến nhà, tôi gọi lớn trước cổng:
– Bố mẹ ơi!!!
– Ai đấy?
– Đây là con Duyên!
Tôi muốn khóc lớn nhưng không dám, giữa đêm, con gái về nhà với vali, bố mẹ cũng hiểu lý do. Nhưng họ không hỏi ngay, chỉ nói:
– Con về tối thế. Mau vào nhà ngủ đi.
– Ông nội đã ngủ chưa ạ?
– Ông ngủ rồi. Ai đưa con về?
– Con tự đi taxi về.
Đêm hôm đó, tôi ôm chặt mẹ, nhớ lại những kỷ niệm khi còn nhỏ. Bây giờ, dù đau đớn, tôi vẫn không dám nói, vì sợ mẹ buồn. Nhưng mẹ vẫn hiểu tôi, vẫn ôm dỗ tôi như thường lệ:
– Con có điều gì muốn nói với mẹ không?
– Mẹ ơi, con muốn ở lại với mẹ.
– Nhà luôn mở cửa đón chờ con. Nhưng con nói mẹ biết lý do sao?
Tôi không dám nói sự thật với mẹ, bởi trong mắt bố mẹ, Lâm là một người tuyệt vời. Tôi chọn một lý do khác:
– Chúng tôi không hợp nhau nữa, mẹ ạ.
Mẹ vuốt nhẹ tóc tôi, sau một hồi im lặng, mẹ kể cho tôi nghe một câu chuyện của bản thân:
– Lúc bố mẹ lấy nhau, hai gia đình đều nghèo. Mẹ sinh con sau hai năm chạy đuổi. Lúc đó, mẹ lấy bố con vì áp lực từ gia đình, vì lẽ đó con trai ít hơn bây giờ, và mọi người lo sợ con gái 20 tuổi chưa lấy chồng sẽ ế. Ban đầu, bố mẹ không có tình cảm, sống với nhau vất vả, nhưng qua thời gian, họ hiểu nhau hơn và tìm được tiếng nói chung. Bởi vậy, không ai sinh ra đã hợp nhau cả, hai người phải trải qua nhiều thăng trầm mới hiểu nhau hơn. Vậy nên, đừng vội vàng quyết định.
– Vâng, nhưng con quyết rồi, mẹ ạ. Con mong mẹ ủng hộ quyết định của con.
Trong đêm đó, tôi và mẹ đã trò chuyện rất nhiều, nhưng tôi vẫn không dám tiết lộ sự thật về lý do chia tay cho mẹ. Dù mẹ cố gắng khuyên bảo nhưng mẹ không thể hiểu được rằng cuộc hôn nhân này đã không còn cách nào cứu vãn được nữa.
Trong những ngày tiếp theo, với sự động viên từ bố mẹ và cô Trang, tôi cảm thấy có thêm động lực, suy nghĩ cũng lạc quan hơn. Tất cả mọi việc trên thế giới này đều tuân theo quy luật, và tình yêu cũng vậy. Tôi cố gắng đứng dậy và đi làm. Sáng hôm đó, khi tôi chuẩn bị bắt taxi lên Hà Nội, tôi nhận được cuộc gọi của cô Trang:
– Ê, mày ơi, tao tìm được việc làm mới cho mày rồi đó. Ngon lắm.
– Ở đâu vậy?
– Công ty của anh họ tao. Anh ấy đang tuyển luật sư đấy. Một chi nhánh ở Sài Gòn, một chi nhánh ở Hàn Quốc. Đúng lúc này, mày có vẻ hợp lý để đi nước ngoài luôn đấy. Mà sang Hàn thì có nhiều idol của tao đấy.
– Để tao suy nghĩ xem đã.
– Ừ, có gì báo tao sớm nhé.
– Tao đang trên đường đi Hà Nội, có nhà không?
– Có, hôm nay công ty nghỉ mà.
Sau đó, tôi lên taxi tiếp tục hành trình lên Hà Nội. Hai tháng đã trôi qua, nhưng nỗi đau vẫn như mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Vẫn là thành phố với những ngày mưa nhẹ nhàng, nhưng anh bây giờ không còn là của tôi nữa. Đôi khi… chỉ là khoảng trống của một người đã ra đi. Dù có cả thế giới này, nhưng vẫn không thể lấp đầy!
Sau ba ngày suy nghĩ, tôi quyết định xin vào công ty của anh họ cô Trang. Tôi được thử việc trong ba tháng tại Hà Nội. Kể từ khi tôi và Lâm quyết định ly hôn, cô Trang không dám đề cập đến anh, vì cô ấy sợ tôi buồn. Nhưng một ngày, cô Trang bất ngờ nói:
– Dạo này chủ tịch trực tiếp điều hành công ty. Không biết sếp Lâm đi đâu rồi.
Khi nghe tên anh, tôi cảm thấy rụt rè, trái tim như bị bóp nghẹn. Tôi cười nhẹ và trả lời:
– Thế à? Không sao, tôi cũng không quan tâm nữa.
Mặc dù nói là không quan tâm nhưng đêm đó, tôi tự nhiên tò mò lên Facebook của anh. Trên Facebook, anh đã lâu không hoạt động, trang cá nhân cũng không có bất kỳ bài viết nào.
Thời gian trôi qua, đến khi tôi sắp hết thời gian thử việc để vào Sài Gòn công tác, tôi phát hiện ra rằng mấy tháng nay tôi đã không đến ngày. Tưởng tượng điều đó, tôi giật mình tỉnh giấc. Lúc này, cô Trang bên cạnh tôi cũng bất ngờ nói:
– Má ơi, mày giật cả mình kìa. Mày bị sao vậy?
– Ê Trang ơi, tôi đã điên đến mức không để ý đến ngày được mấy tháng rồi.
– Không để ý đến ngày thì sao…?
Nói đến đây, cô Trang tròn xoe mắt nhìn tôi, mắt tròn miệng hình chữ O bảo:
– Lẽ nào mày đang mang bầu?
– Tôi không biết nữa.
– Dậy đi mua que thử thai ngay đi. À, thôi để tao chạy đi mua.
Nói rồi, cô Trang phi như bay xuống giường, như lần đầu tiên. Sau đó, cô ấy mang về mấy que thử thai và đưa cho tôi, giọng nói gấp gáp:
– Thử ngay đi.
Khi tôi cầm chiếc que thử thai với 2 vạch đỏ trên tay, một cảm giác lạ lùng tràn về. Mặc dù mối quan hệ giữa tôi và anh đã kết thúc, nhưng bây giờ tôi mang trong mình dòng máu của anh. Cảm xúc trong tôi như một mớ bòng bong, đau lòng, vui vẻ, chua xót và hạnh phúc. Những ngày trước kia, cả hai chúng tôi đều mong con, nhưng giờ đây khi con đã có, chúng tôi không còn bên nhau nữa. Ông trời thật trêu đùa. Tôi bật khóc, không phải vì không muốn có con, mà là vì thương con và vui mừng vì sắp trở thành mẹ. Tôi quyết định sống một cuộc sống không liên quan đến anh, nhưng ông trời đã ban tặng cho tôi đứa bé này, tôi sẽ trân trọng. Tôi lau nước mắt, cầm que thử thai, bước ra khỏi nhà vệ sinh và nói với cô Trang.
– Tôi đã mang thai thật rồi.
– Vậy sao mày tính?
– Đứa con này là của tôi, tôi sẽ nuôi nó.
– Ừ, nhớ đấy, không cần đàn ông, mình là mẹ đơn thân hạnh phúc.
– Vâng.
Đêm đó, tôi suy nghĩ mãi, chỉ mong đến khi sáng để đi siêu âm xem em bé của mình. Khi đến phòng khám, bác sĩ cười và nói:
– Thai 16 tuần rồi, bé là trai, hiện tại mọi thứ đều bình thường.
Bác sĩ giải thích thêm về các bộ phận của con, lúc ấy tôi không còn suy nghĩ gì nữa, hạnh phúc vì con mình đang khỏe mạnh giúp tôi quên đi nỗi đau. Bác sĩ kê thuốc bổ cho tôi, trên đường về, tôi nhìn ảnh siêu âm với nụ cười hạnh phúc.
Cô Trang hỏi tôi:
– Vậy có đi Sài Gòn không?
Tôi thực sự muốn rời Hà Nội để tìm một cuộc sống mới, một cách để quên đi quá khứ đau buồn, và sinh đứa con này ra, hai mẹ con có thể dựa nhau sống. Vì suy nghĩ đó, tôi quyết định:
– Tôi sẽ sang Hàn.
– Hả? Mày đã suy nghĩ kỹ chưa? Đang mang thai mà đi xa thế này, không an toàn đâu. Ít nữa sinh con một mình khó lắm.
– Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn tìm một cuộc sống mới cho hai mẹ con. Dù khó khăn nhưng tôi sẽ vượt qua.
– Duyên… dù sao ở đây còn có bố mẹ mày và tao. Mày đang mang thai thế này, tao không yên tâm đâu.
– Không sao cả. Có thể tôi sẽ về sau hơn một năm thôi.
Vậy là tôi vẫn quyết định sẽ sang Hàn, sau đó tôi cũng thông báo với bố mẹ và ông nội ở quê. Ban đầu cả nhà đều cản, nhưng không thể ngăn cản được nên đành phải đồng ý. Tôi không dám nói với gia đình rằng tôi mang bầu, tôi quyết định sẽ thông báo sau khi đã ổn định ở đó, để khi đó cả nhà không lo lắng quá nhiều.
Cả gia đình đã đưa tôi ra sân bay, cô Trang hiểu rõ tình hình của tôi nên cứ khóc suốt. Dù lòng đau nhưng tôi cố gắng không khóc. Nhưng khi máy bay chuẩn bị cất cánh và thông báo, tôi không thể kiềm chế được nữa và đã khóc to. Tôi ôm bố mẹ, hai đứa em và cô Trang, dặn dò mọi người đủ điều trước khi cầm vali nhìn vào bên trong. Tôi không hy vọng sẽ gặp lại anh, nhưng trước khi bước đi, tôi vẫn quay đầu nhìn xung quanh một lượt. Có lẽ từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tôi vừa bước qua cửa an ninh thì điện thoại của tôi rung lên, nhìn vào dãy số trên màn hình, tôi bỗng chết lặng… Mọi thứ là ngẫu nhiên hay định mệnh đã sắp đặt từ trước?