Đoạt cháu dâu chương 30 | Người yêu của Thành Phát
Tôi đã cố gắng kìm lại cảm xúc, nhưng khi nghe lời từ chối ấy, tôi không thể phớt lờ như không có gì xảy ra. Tôi đứng lại và nhìn anh ta.
– Anh cần nói chuyện khó nghe vậy à? Với người như anh, tôi không cần phải giải thích gì cả, vì nó chỉ là lãng phí thời gian.
Anh ta cười mỉa mai.
– Giờ em khác có vẻ mạnh mồm quá. Nhưng em đừng tỏ ra quá ưu tú sớm, vì tương lai không ai biết trước được chuyện gì. Đừng nghĩ rằng nếu quyến rũ được chú thì có thể nắm trong tay cả Cao Gia. Anh sẽ khiến em hối hận vì từ chối đề nghị bên cạnh anh.
– Tôi không hiểu anh đầu óc chứa đựng gì mà có thể nói những điều như vậy. Không phải ai cũng như anh đâu, đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Còn về mối quan hệ, tôi đã nói rất rõ từ đầu rồi.
Nói xong, tôi quay người và rời đi lên phòng mình. Anh ta vẫn đứng đó, khuôn mặt toan tính với nụ cười nửa miệng.
Theo thói quen, tôi mở cửa và bước vào phòng mình. Bên trong, không gian trống trải, đồ đạc của tôi đã được dọn sang phòng của cậu. Tôi nhớ lời của bà ngoại Cao, bà đã nhờ dì Mạnh dọn hết đồ của tôi sang phòng của cậu cả.
Tôi xoay người để rời phòng, đi đến phòng của cậu đối diện và mở cửa. Bước vào, tôi ngạc nhiên trước sự trang trí màu xám của căn phòng, phản ánh tính cách của cậu. Đây là lần đầu tiên tôi chạm chân vào phòng của cậu, có chút bỡ ngỡ và lạ lẫm. Tôi nhẹ nhàng bước vào và quan sát từng góc, mọi thứ ngăn nắp và sạch sẽ. Ở giữa là chiếc giường lớn, bên cạnh là chiếc bàn trang điểm mới toanh, có vẻ như được mua mới. Tôi tiếp tục đến tủ gỗ lớn bóng loáng sát với bức tường. Tôi mở cửa ra, bên trong là quần áo của cậu, từ quần âu, áo sơ mi đến bộ vest sang trọng, tất cả đều là hàng cao cấp. Mở sang phía cửa còn lại, đó là quần áo của tôi và dưới đó là túi xách và giày dép, đều là những thương hiệu nổi tiếng. Tôi nghĩ có vẻ như tất cả đã được cậu chuẩn bị. Trái tim tôi tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Tôi không thể tin mình bây giờ chính thức là vợ của cậu, không còn phải giấu giếm hay sợ sệt. Tôi đặt tay lên bụng, nơi tiểu thiên thần của tôi và cậu đang ẩn náu. Hạnh phúc gấp đôi khi có cậu ở bên cạnh, không sợ bị ai phát hiện. Tôi không thể tin được rằng mình sẽ có cuộc sống hạnh phúc như thế này.
Sau khi đi một vòng và xem xét kỹ phòng, tôi rời khỏi phòng cậu. Tiếp theo, tôi đến chiếc giường trải drap trắng mềm mịn. Vì cảm giác mệt mỏi, tôi ngã người xuống giường. Hương thơm của cậu vẫn còn đọng lại, tôi thỏa thích nằm và đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc. Mọi thứ đến với tôi như một bất ngờ lớn, cười lớn một mình. Dần dần, tôi chìm vào giấc ngủ không biết khi nào tỉnh dậy.
Không biết đã ngủ bao lâu, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa bên ngoài.
– Cốc… cốc… cốc…
Tôi giật mình tỉnh giấc, vẫn mơ màng do chưa hoàn toàn tỉnh táo. Tôi đưa tay dụi dụi lên mắt, nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời đã bắt đầu tối. Tôi ngó lên chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ đã điểm sáu. Ngoài kia, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục. Tôi bước xuống giường và mở cửa. Đó là dì Mạnh.
– Dì ơi!
Dì Mạnh cười và nói:
– Đến giờ ăn cơm rồi con, xuống ăn đi. Bạn của cậu Phát cũng đến rồi, đang ở dưới đấy.
Nhớ đến lời của bà ngoại Cao, tôi nhận ra đã quên.
– Dạ, dì xuống ăn trước đi, con xuống sau. Cậu Phát đã về chưa, dì?
– Cậu chủ chưa thấy về.
– Dạ.
Sau khi dì Mạnh đi, tôi quay lại phòng để chuẩn bị tắm rửa. Khoảng 10 phút sau, tôi xuất hiện với chiếc đầm thoải mái ở nhà. Tôi lấy điện thoại và gọi cho cậu Phát. Sau một khoảng đổ chuông, cậu nhấc máy.
– Có chuyện gì vậy?
– Cậu sắp về chưa?
– Tôi còn tí nữa mới xong, em cứ dùng cơm với mẹ trước đi.
– Dạ, vậy thôi, để em xuống ăn không để bà đợi lâu.
– Tại sao lại để bà đợi?
Bị nhắc nhở, tôi nhận ra sự quên lẫn. Đã quen với cách gọi cũ, tôi cười ngượng nói:
– Em quên rồi.
– Hãy tập đi cho quen, nếu không mẹ nghe là mẹ sẽ không vui đâu.
– Em biết rồi, thôi em cúp máy đây.
Tôi định tắt máy, nhưng cậu Phát lại nói:
– Em thấy trong người sao? Có vẻ không ổn không?
Tôi mỉm cười vì sự quan tâm của cậu.
– Em khỏe, mới thức giấc đây.
– Ngoan. Thôi, em xuống ăn đi, tôi về sau.
– Dạ, cậu.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, tôi sửa soạn để đi xuống. Tôi không muốn để bà ngoại Cao chờ lâu. Tôi cũng muốn biết bạn của Thành Phát là ai và cách cậu ta giới thiệu.
Tôi đến bậc thang, đã nghe thấy tiếng cười và nói chuyện của người con gái. Giọng nói quen thuộc. Bước xuống nhà, thấy bà ngoại Cao ngồi trên ghế, cười rất vui. Bên cạnh là Thành Phát và người phụ nữ ngồi cạnh anh ta, đang quay lưng về phía tôi.
– Bà… mẹ.
Tôi hầu như quên gọi bà, nhưng may mắn đã kịp giữa chừng. Bà ngoại Cao thấy tôi mỉm cười rộng hơn, vết nếp nhăn trên khuôn mặt nhìu lên nhiều hơn. Bà nhấc tay và nói:
– Con xuống rồi à? Đến đây ngồi đi, sẵn Thành Phát giới thiệu bạn gái nó luôn.
Tôi gật đầu và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Lúc này tôi cảm nhận được gương mặt của Như Quỳnh, có chút bất ngờ và sửng sốt. Con Quỳnh giả vờ bình thường, nhìn tôi với nụ cười nhỏ và nói:
– Đây chắc là thím út rồi hả bà?
– Ừm, đúng rồi. Đây là vợ của chú út Thành Phát. Theo vai vế, thì hai đứa gọi là thím là đúng.
Con Quỳnh gật đầu rồi nhìn tôi.
– Con chào thím ạ.
Tôi nhìn nó giả vờ và muốn nôn mửa. Tôi không ngờ người mà Thành Phát nói lại là nó. Không biết đây là sự tình cờ hay có tính toán từ trước. Tôi chỉ mỉm cười theo phép lịch sự.
– Thím xinh đẹp thật đấy, hợp với chú mình lắm.
Như Quỳnh khen ngợi nhưng tôi hiểu đó không chỉ đơn thuần là lời khen.
– Đúng thế đấy. Nếu thím không xinh đẹp, sao cháu dâu lại có thể trở thành vợ chú?
Thành Phát cũng không im lặng nhưng anh ấy nói thẳng, không giấu ý như Như Quỳnh. Tôi sắp nói lại thì bà ngoại Cao lên tiếng trước, bà có vẻ không hài lòng và mặt nghiêm nghị.
– Thành Phát, con ăn nói cho lịch sự. Dù sao Uyên Lam cũng là thím của con mà.
Thành Phát nghe bà nói như vậy liền dè dặt.
– Con biết rồi.
– Tuấn Vỹ chắc về muộn, thôi mọi người vào dùng cơm trước đi.
Bà nói xong đứng dậy. Tôi thấy vậy nên đi đỡ bà rồi cùng đi vào phòng ăn. Như Quỳnh và Thành Phát nhanh chóng nắm tay nhau đi vào.
Ở phòng ăn, bà ngồi đầu bàn, nơi bà thường ngồi. Đó cũng là vị trí dành cho người có vị thế cao nhất ở Cao Gia. Tôi ngồi bên cạnh, hai người kia ngồi phía đối diện. Cơm canh dì Mạnh đã dọn sẵn. Như Quỳnh đứng lên và đưa tay cầm chén của bà ngoại Cao mà nói:
– Để con múc cơm cho bà.
Tôi thấy thái độ ngoan hiền của cô ta hình như bà ngoại Cao rất hài lòng, nhưng tôi biết đó chỉ là giả tạo.
– Dạ, con mời bà dùng cơm ạ.
Bà gật đầu cười nhẹ rồi nhận chén cơm từ tay Như Quỳnh. Lúc này, nó lại nhìn về phía tôi.
– Thím đưa chén đây, con bới cơm cho.
Tôi nhìn nó nói:
– Tôi làm phiền rồi.
Nó tươi cười không có vẻ gì, nói:
– Thím đừng cần khách sáo. Dù sao con cũng là vai con cháu, thím là người lớn nên con phải biết lễ nghĩa khi đối đáp.
– Vậy à?
Như Quỳnh đưa chén cơm về phía tôi. Khi tôi vươn tay, đột nhiên nó nới lỏng và chén rơi xuống bàn với tiếng “choang” lớn. Chén vỡ tan, cơm trắng đổ ra bàn. Cô ta vội vã làm vẻ mặt có lỗi và xin lỗi:
– Con xin lỗi, con bất cẩn quá.
Tôi nhận ra cô ta cố ý nhưng với mặt bà ngoại Cao im lặng, không nói gì.
– Thôi đừng quấy rối. Dì Mạnh lên dẹp, đưa chén khác cho Uyên Lam.
Dì Mạnh từ bếp chạy ra dọn mảnh vỡ và cơm, sau đó Như Quỳnh định lấy chén mới. Tôi đã nhanh hơn giữ lại và nói:
– Được rồi, tôi tự làm.
Cô ta ngồi lại ghế, có vẻ buồn bã.
– Thím đang trách con về chuyện lúc nãy sao?
– Uyên Lam không hẹp hòi vậy, đừng nghĩ thế.
Bà nói để làm dịu tình hình. Như Quỳnh im lặng và bắt đầu ăn. Cô ta gắp thức ăn cho bà ngoại Cao và Thành Phát. Tôi tự gấp, và tình cờ nhìn thấy ánh mắt ghê rợn của Thành Phát. Tôi cảm thấy lo sợ. Như Quỳnh nói với anh ta:
– Thím xinh đẹp quá, ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ.
Giọng nói đầy ghen tức rõ ràng. Như Quỳnh nói xong vỗ vào tay Thành Phát:
– Anh thấy có đúng không?
Thành Phát giật mình hỏi:
– Em nói cái gì?
Vẻ mặt của con Quỳnh trở nên khó coi hơn vì câu nói của Thành Phát, cô ta mỉa mai nói:
– Hồn anh đang ở đâu mà không nghe em nói vậy hả? Hay ở đây có gì đó thu hút anh?
– Em nói bậy bạ gì đó.
Thành Phát chột dạ và tiếp tục ăn. Tôi khi đối diện với họ thì thực sự không có tâm trạng ăn, nhưng tôi phải giữ lễ nghĩa ngồi lại vì bà ngoại Cao ở đây.
– Chờ Tuấn Vỹ cùng ba con về, ba sẽ bàn tính chuyện đám cưới của hai đứa.
Tôi bất ngờ khi nghe bà nói về đám cưới, và hỏi:
– Đám cưới sao bà? Sao lại nhanh thế?
– Thím nói nhanh là sao? Bộ thím muốn chờ con to bụng mới tính chuyện đám cưới à?
Như Quỳnh nói, nói đến việc to bụng, tôi nghĩ liệu có thai không, nhưng với tình hình mới quen nhau thế này, trước đây nó còn bám riết lấy Trọng Khôi. Thế mà giờ lại chuyển hướng sang Thành Phát nhanh như vậy.
– Như Quỳnh nói đúng đó. Bây giờ lỡ có thai rồi thì chuyện đám cưới phải gấp rút tiến hành, không thì cả Cao Gia và bên nhà gái sẽ mất mặt.
– Con cảm ơn bà ạ. Nhưng bà ơi, hiện tại sớm muộn con cũng là cháu dâu của Cao Gia, nên con xin bà cho con đến đây ở để tập quen dần, với con cũng không muốn xa anh Phát, cả con của con cũng cần gần gũi ba để thêm tình cảm ạ.
Bà ngoại Cao nhìn con Quỳnh suy xét, sau đó hỏi Thành Phát.
– Ý con thế nào?
– Con thấy Như Quỳnh nói đúng ạ. Tại dù gì cô ấy cũng sắp là vợ con rồi.
– Nếu con đã nói vậy thì thôi, coi như thu xếp để Như Quỳnh đến đây ở.
Mắt con Quỳnh lóa sáng, vui vẻ nói:
– Dạ, đồ của con cũng không nhiều. Lúc nãy đến đây con có mang theo rồi ạ.
Tôi không ngờ cô ta đã chuẩn bị từ trước như vậy. Như Quỳnh có vẻ như đã định đến đây không chỉ để dùng cơm mà còn để ở lại.
Suốt bữa ăn tôi không dám đụng đũa, phần không muốn ăn thêm không có cậu, nên tôi thấy buồn, đặc biệt là chuyện con Quỳnh nói về việc mang thai và dọn đến đây ở, tôi thấy có gì đó lo lắng.
Lúc này ở phòng khách, tôi cùng bà ngoại Cao và cả con Quỳnh cùng Thành Phát đang dùng trái cây thì cậu cùng ông Thành về. Ông Thành bây giờ nhìn già hơn, có vài sợi tóc bạc, chắc là do chuyện của bà Ngọc Hoa đã làm ông phần nào suy sụp. Còn cậu thì vẫn lịch lãm mặc dù có vẻ mệt mỏi, cậu đi đến và ngồi xuống cạnh tôi ân cần hỏi:
– Em ăn cơm chưa?
Tôi nhìn cậu mỉm cười.
– Em đã ăn rồi, nhưng không có anh nên ăn không ngon lắm.
– Vậy em ăn cùng anh nhé.
Tôi gật đầu vui vẻ.
– Dạ.
– Thím với chú tình cảm quá, làm con cũng phải ghen tỵ.
Như Quỳnh ngồi đối diện và nói châm biếm, cậu nhìn về phía cô ta và hỏi:
– Ai đây?
Thành Phát trả lời:
– Đây là Như Quỳnh, vợ sắp cưới của con.
Cậu hờ hững nói:
– Vậy à?
– Dạ, em nhanh chào chú út đi, còn đây là ba anh.
Như Quỳnh lên tiếng nói:
– Con chào chú ạ.
Cậu không nói gì chỉ nhìn tôi, đưa tay vén vài sợi tóc của tôi. Bà ngoại Cao lúc này lên tiếng.
– Hai đứa về rồi thì mẹ cũng nói luôn, về chuyện đám cưới của Thành Phát và Như Quỳnh, hai đứa có ý kiến gì không?
Ông Thành, mặc dù là ba nhưng không tỏ ra quan tâm nhiều, chỉ nói bình thản:
– Tất cả nghe theo mẹ đi, con hơi mệt nên lên phòng đây.
Sau khi nói, ông bỏ đi lên lầu. Bà ngoại Cao nhìn theo và thở dài. Sau đó, bà nhìn về phía cậu hỏi:
– Còn con thì sao?
– Con nghĩ chờ đám cưới rồi tính sau, dù sao con và Uyên Lam cũng chưa làm đám cưới.
Tôi thấy con Quỳnh huých lấy tay Thành Phát, đưa mắt như ám hiệu. Anh ta liền lên tiếng:
– Nhưng cô ấy đang mang thai, không thể để thiệt thòi.
– Uyên Lam thì sao?
Cậu lạnh lùng hỏi, anh ta im bặt. Bà ngoại Cao nói:
– Thôi, nếu vậy thì Như Quỳnh cứ đến đây ở. Hai đứa có thể đăng ký kết hôn trước, chuyện lễ cưới để sau.
– Nhưng…
Như Quỳnh muốn nói gì đó, Thành Phát đã ngăn lại.
– Thôi, anh đưa em lên phòng. Anh cần tắm rửa.
Bà ngoại Cao vẫn ngồi, tôi thấy không phải phép nên đi không nói gì. Đang đứng do dự, bất ngờ cảm thấy bị nhấc bổng lên. Khi tôi phản ứng, cậu đã bồng tôi lên và đi lên lầu. Tôi ngần ngừ và xấu hổ vì trước mặt nhiều người, nhưng tôi không kịp phản ứng cậu đã giữ chặt.
– Có sao đâu? Em là vợ tôi, nên bồng em là điều tất nhiên. Em ngoan ngoãn đừng ngại nữa.
Tôi ngượng ngùng và nói:
– Cậu làm gì vậy? Thả em xuống đi, đây có người mà.
Tôi cố gắng rụt khỏi cậu, nhưng anh giữ chặt hơn và nói:
– Có gì đâu? Em là vợ tôi nên tôi bồng là điều đương nhiên. Em ngoan ngoãn đừng cọ nguậy nữa.
Tôi ngoái đầu và thấy bà ngoại Cao cười. Như Quỳnh và Thành Phát nhìn theo với biểu cảm khác nhau, có sự căm ghét và ganh tị, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nói với bà:
– Thôi, con lên phòng nha, mẹ.
Bà ngoại Cao cười gật đầu:
– Ừm, vợ chồng son đúng là có khác.
Tôi xấu hổ quá, chỉ biết gục vào lòng cậu. Mặc cậu bồng tôi lên phòng, tôi nghe tiếng cười của bà ngoại Cao. Tôi cảm thấy xấu hổ và ngần ngại vì tôi bị nhấc lên trước mặt mọi người. Tôi nói với bà:
– Thôi, con lên phòng nha, mẹ.
Bà ngoại Cao cười và gật đầu:
– Ừm, vợ chồng son đúng là có khác.
Tôi xấu hổ quá mức, chỉ biết gục vào lòng cậu mà mỉm cười hạnh phúc. Cậu tiếp tục đi nhưng tôi nghe được tiếng cười nhỏ và câu nói:
– Ngoan như thế phải dễ thương hơn không?
Tôi muốn im lặng, nhưng cậu lại thích trêu tôi, nên tôi đưa tay đập nhẹ vào vai cậu.
– Em không yên được à?
Tôi nói:
– Cậu còn nói, cậu làm em mắc cỡ gần người à?
Cậu tiếp tục đi và cười nói:
– Có gì mà em phải ngại, tôi là chồng em nên bồng em là điều tất nhiên.
Tôi nói:
– Nhưng trước mặt mẹ và còn người khác nữa.
Cậu không để tâm và đáp:
– Kệ họ, tôi không quan tâm, người tôi để vào mắt chỉ có mỗi em.
Khi nghe lời nói có phần báo đạo nhưng rất ngọt ngào của cậu, tôi không còn gì để nói nữa. Tôi đưa tay vòng lên cổ cậu rồi rút sát vào lưng ấm áp mà mỉm cười hạnh phúc. Cậu vẫn tiếp tục đi, nhưng tôi nghe được tiếng cười nhỏ và câu nói:
– Ngoan như thế phải dễ thương hơn không?
Tôi muốn im lặng, nhưng cậu lại thích trêu tôi, nên tôi đưa tay đập nhẹ vào vai cậu.
– Em không yên được à?
Tôi nói:
– Cậu còn nói, cậu làm em mắc cỡ gần người à?
Cậu tiếp tục đi và cười nói:
– Có gì mà em phải ngại, tôi là chồng em nên bồng em là điều tất nhiên.
Tôi nói:
– Nhưng trước mặt mẹ và còn người khác nữa.
Cậu không để tâm và đáp:
– Kệ họ, tôi không quan tâm, người tôi để vào mắt chỉ có mỗi em.
Khi nghe lời nói có phần báo đạo nhưng rất ngọt ngào của cậu, tôi không còn gì để nói nữa. Tôi đưa tay vòng lên cổ cậu rồi rút sát vào lưng ấm áp mà mỉm cười hạnh phúc. Cậu vẫn tiếp tục đi, nhưng tôi nghe được tiếng cười nhỏ và câu nói:
– Ngoan như thế phải dễ thương hơn không?
Đang muốn im mà cậu lại cứ muốn trêu tôi, cứ thích chọc tôi phùng mang thì mới chịu hay sao á.
– Bộ trước giờ em không ngoan không dễ thương à?
– Không phải
– Thế sao cậu vừa nói đó?
– Thì ý tôi là bây giờ em dễ thương hơn, có phần đáng yêu nữa.
– Cậu lươn lẹo quá
Cậu bật cười lớn rồi nói:
– Được khen mà em không thích sao?
– Không
– Em đó đã thích mà còn ngại
Tôi đưa tay đập nhẹ vào vai cậu vì cậu cứ hay thích trêu tôi, mặc tôi đập nhẹ nhàng nhưng cậu cười thật to làm tôi tức đi thôi. Cứ như vậy mà cậu bồng tôi lên đến phòng, không biết cậu có nhìn ra không mà lại bật cười.