Đoạt cháu dâu chương 35 | Em đi đi
Cả đêm Tuấn Vỹ không thể nào chợp mắt. Anh biết cách anh đối xử với Uyên Lam sẽ khiến cô buồn. Nhìn thấy cô như vậy, anh cũng đau lòng, nhưng lòng tự trọng người đàn ông đã bắt anh phải giữ thái độ đó. Trước khi rời khỏi công ty, anh nhận được một phong bì lạ không ghi tên người gửi. Trợ lý Chu chỉ nói có người đeo khẩu trang gửi cho anh và nói rằng nó rất quan trọng.
Anh cầm tờ giấy kỳ lạ và cảm thấy khó chịu. Anh mở ra và phát hiện một bức ảnh mà trong đó Uyên Lam thân mật với một người đàn ông. Người đó có vẻ đồng niên với anh. Anh cảm thấy tức giận và đau lòng khi thấy cảm giác hạnh phúc và niềm vui trên khuôn mặt của cô. Anh nắm chặt tay và nhìn hình ảnh đến mức ảnh hưởng đến tấm ảnh. Anh bỏ nó khỏi công ty.
Anh phải đấu tranh nhiều trước khi quyết định. Khi về nhà, anh phải đối mặt với tình hình khó khăn. Anh đã hút thuốc nhiều đến mức không biết bao nhiêu điếu. Cuối cùng, anh đưa ra quyết định. Anh muốn nghe lời giải thích từ Uyên Lam, nhưng khi bước chân vào phòng, anh chứng kiến mẹ mình bất tỉnh rơi xuống cầu thang, còn Uyên Lam thì đứng bất động. Trong khoảnh khắc đó, anh không thể giữ được bình tĩnh để đối mặt với cô nữa. Anh muốn ôm cô, an ủi cô, nhưng tự trọng và tức giận đã khiến anh lùi lại.
Mỗi giờ ở bệnh viện, anh nhớ về Uyên Lam. Anh không biết cô đang ngủ, cô có đang khóc hay không, nhưng anh không dám gọi. Anh chỉ đứng ở cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm. Như Quỳnh cố gắng thuyết phục anh nghỉ ngơi, nhưng anh lạnh lùng từ chối. Cô bảo anh về, nhưng anh không quan tâm.
Sau đó, Như Quỳnh ngủ trên sofa và đến sáng mới tỉnh dậy. Anh vẫn đứng đó, và cô mỉm cười hạnh phúc. Nhưng khi tay người lạ chạm vào anh từ phía sau, anh quay lại và nói lạnh lùng:
– Cô làm gì thế? Đừng cố ý vượt qua giới hạn của tôi.
Anh xoay người đi, Như Quỳnh nhìn theo với ánh mắt tức giận.
Tôi chạy dọc theo hành lang, đến khi rời khỏi cửa bệnh viện, tôi va phải một người. Do đang khóc, tôi không để ý.
– Uyên Lam! Con sao thế?
Nghe giọng ba, tôi ngước lên, tay mặt đã nhòa đi vì nước mắt. Tôi ôm chặt ông và khóc nức nở. Ông lo lắng hỏi:
– Con sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Ai làm tổn thương con gái của ba vậy?
Tôi lặng lẽ trong vòng tay của ông, tiếp tục khóc. Sau một hồi, tôi bình tĩnh lại và rời khỏi ông nói:
– Con không sao. Bây giờ con cần yên tĩnh. Con muốn rời khỏi đây.
Ông lau đi nước mắt trên khuôn mặt tôi.
– Được rồi, ba sẽ đưa con về.
Sau đó, tôi theo ông ra xe. Tôi buồn và không muốn nói gì. Khi đến chỗ đậu xe, tôi gặp Tú Chi. Vừa thấy tôi, nó đã gọi:
– Uyên Lam! Mày đến thăm bà Cao à? Mày và chủ tịch thế nào rồi? Đã làm hòa chưa?
Lúc này, Tú Chi thấy ba tôi và hỏi:
– Còn ông là ai vậy?
– Đây là ba tao.
Tú Chi như không tin vào tai mình và nói:
– Mày tìm ra gia đình rồi à? Sao mày không bảo tao?
– Mới tìm được đây, mày đến sớm vậy?
– Ừ, tao cũng vui cho mày. Tao đến thăm anh Khôi. Chào bác, con là bạn của Uyên Lam, con tên là Tú Chi.
Nó nhìn qua ba tôi và nói, ông cười và gật đầu.
– Cảm ơn con đã ở bên Uyên Lam suốt thời gian qua.
– Dạ, không có gì, bác. Chúng tôi là bạn của nhau mà. Mày ở đây rồi, chủ tịch ở đâu?
Tú Chi nhắc đến cậu không được chủ động, tôi lại rơi nước mắt. Lúc này, tôi không muốn nói gì nữa, chỉ kéo tay ba tôi và nói:
– Mày vào thăm Trọng Khôi đi, tao phải đi rồi.
– Mày đi đâu? Mày không vào luôn à?
– Lúc khác tao sẽ đến thăm bà sau.
Nói xong, tôi theo ông vào xe, bỏ Tú Chi đứng nhìn theo mà ngơ ngác. Tôi biết nó đang nghĩ gì, nhưng bây giờ tôi thật sự không có tâm trí để nói rõ mọi chuyện với nó. Lòng tôi rối bời, nó đang đau đớn và tôi cần một nơi để trấn an tâm hồn.
Tuấn Vỹ rời khỏi phòng bệnh sau khi suy nghĩ và quyết định phải nghe lời giải thích từ Uyên Lam. Anh tức giận vì sự phiền toái của Như Quỳnh, và khi anh đứng ở cửa sổ, anh bất ngờ chứng kiến Uyên Lam ôm một người đàn ông. Thấy tất cả bằng mắt thường, đau lòng và tức giận, anh đập mạnh vào cửa sổ và rời đi.
Tôi đến nhà ba tôi, ông không hỏi gì cả, chỉ ngồi im bên cạnh tôi. Sau một thời gian, ông mới hỏi:
– Có chuyện gì với con đúng không?
Lời ông nói chạm đến tâm thươnɠ sâu thẳm trong lòng tôi, tôi cố gắng kiềm chế để không khóc. Nỗi đau trong tâm trí dường như trở nên không chịu nổi, và tôi không thể ngừng rơi nước mắt. Ông lo lắng bước đến và nói:
– Con cứ nói đi, đừng giữ trong lòng mình nhiều quá. Ba là ba của con, không phải người lạ.
Tôi ngước nhìn ông, ông thực sự là người thân duy nhất của tôi, và lúc này, mọi đau đớn trong tâm hồn tôi cần có một bờ vai để chia sẻ. Tôi nói:
– Ba ơi! Con không làm gì sai cả, không phải con làm bà ngoại Cao ngất, tại sao cậu không tin con, tại sao lại đối xử với con như vậy?
– Cậu ta đã làm gì với con?
Tôi nói giữa nước mắt:
– Cậu ta lạnh lùng và xa cách với con, và hơn nữa, cậu ta tay trong tay với người khác. Con đau lắm, thật sự rất đau, ba ạ.
Tôi đặt tay vỗ nhẹ lên trái ɱ.á.τ mình, nỗi đau nó như dao nhọn cắt vào trái tim tôi làm tôi không thể chịu đựng nổi, và tôi đang tự trấn an lòng mình trong cảm giác nổi loạn. Ông ôm tôi vào lòng, sưởi ấm tâm hồn của tôi bằng tình thân.
– Nếu cậu ta không sáng suốt và làm việc có lỗi với con như vậy, ba sẽ không để con phải chịu khổ. Ba dư sức lo cho con và cháu ngoại của ba, tạo một cuộc sống sung túc cho chúng mày.
Tôi ngước nhìn ông, cảm thấy khó hiểu.
– Là sao ạ?
– Con hãy theo ba về Trung Quốc đi. Đó là quê hương và nhà của con. Ba đến đây để tìm con, và giờ đã gặp con rồi. Nếu nơi này mang lại cho con đau khổ, ba sẽ đưa con rời khỏi đây.
Tôi cảm thấy đau lòng, nhưng đồng thời không muốn rời khỏi nơi này. Tại đây có Tú Chi, người bạn thân của tôi, và còn có Cao Gia – gia đình tôi, người thân của tôi. Hơn nữa, có cả người đàn ông mà tôi yêu thương và cũng là ba của đứa con trong bụng tôi. Tôi không thể bỏ lại tất cả để rời đi.
Thấy tôi im lặng, ông nói tiếp:
– Con không nỡ phải không?
– Dạ, dù sao đây cũng là nơi con sống và lớn lên, nên không thể nói là sẽ đi được. Con xin lỗi.
Ông đưa tay lên và nhẹ nhàng vuốt má tôi, bày tỏ sự yêu thương:
– Được rồi, ba không ép con. Nhưng con hãy suy nghĩ. Mọi lúc nếu con muốn đi, chỉ cần nói với ba. Con là con gái duy nhất của ba, và ba muốn con luôn vui vẻ và hạnh phúc.
– Dạ, con cảm ơn ba.
Sau đó, tôi ở lại nhà ba. Đến tối, tôi muốn về Cao Gia để kiểm tra xem cậu ấy có về không. Tài xế riêng của ba đưa tôi về. Khi đến cổng Cao Gia, dì Mạnh ra mở cửa:
– Con không khỏe à? Sắc mặt con kém quá.
Tôi giải thích:
– Không có gì dì ạ.
– Con vào nhà đi. Muốn ăn gì dì làm cho.
– Được rồi dì, con ăn ở ngoài rồi. Cậu có về nhà không dì?
– Không con, cả cô Quỳnh cũng chẳng thấy về. Chỉ có cậu Thành soạn đồ rồi đi vào bệnh viện. Bây giờ chỉ còn mình dì với cô Lệ, cùng cậu Gia Khiêm thôi. Những ngày này, cậu Gia Khiêm thường nhắc đến con, nhưng cả bà chủ nữa, dì nói rằng hai người bận nên cậu mới chịu im lặng mà không hỏi nữa.
Những sự kiện gần đây đã khiến tôi không muốn gặp cậu ấy. Nghe dì kể, tôi thấy thương cảm với cậu ấy, nhưng hiện tại tâm trạng của tôi đang rối bời, nên tôi sẽ gặp anh sau khi mọi thứ ổn định hơn.
Vào nhà, tôi đi lên phòng. Mọi thứ vẫn giống như trước đây, nhưng giờ đây cảm giác lạnh lẽo tràn ngập. Nó khiến cho mọi thứ trở nên xa lạ, lạc lõng. Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng trời vô tận. Nó giống như cuộc sống hiện tại của tôi, một màu xám xịt. Tôi không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này. Cách đây không lâu, tôi và cậu ấy vẫn hạnh phúc. Bà ngoại Cao vẫn khỏe mạnh, nhưng bây giờ, mọi thứ đột ngột thay đổi. Bất ngờ, tôi đặt tay lên bụng mình và thầm bẩm:
“Con yêu à! Ba đang giận mẹ, nhưng ba sẽ không bỏ mặc con. Con là người quan trọng nhất mà ba và mẹ yêu thương.”
Cửa phòng bất ngờ mở ra, và khi tôi nhìn thấy, tôi phát hiện cậu ấy đã trở về. Bước chân không chắc chắn, cậu ấy có vẻ như đang đuối sức. Tôi nhanh chóng đi đến để giúp cậu và hỏi:
– Cậu có say không? Tại sao cậu lại uống nhiều như vậy?
Cậu ấy đẩy tay tôi ra, ánh mắt lạnh lùng. Có vẻ như tôi là cái gì đó rất bẩn thỉu và gớm ghê, cậu ấy lạnh lùng nói:
– Đừng để bàn tay của cô chạm vào tôi. Cô có biết tôi ghê tởm cô đến mức nào không? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã yêu cô đến như thế mà, tại sao lại như thế với tôi?
Tôi rơi vào sự ngơ ngác, không hiểu lý do cậu nói những điều này. Tại sao cậu lại sử dụng những từ ngữ tàn nhẫn như vậy, làm tôi đau lòng và nước mắt tuôn rơi mà không biết phải làm sao.
– Đừng hở ra với vẻ mặt trái tim tự hủy đó để thu hút sự thương hại của tôi. Cô biết tôi chán cô rồi đấy chứ? Tại sao tôi phải chịu đựng điều này? Tại sao cô lại thay đổi như vậy với tôi?
Tôi cho rằng cậu đang ở trong tình trạng say nên tôi không quá chú ý. Tôi cố gắng lau mặt cho cậu, nhưng cậu lại đẩy tay tôi ra mạnh, làm tôi té ngã. Tôi may mắn không chạm vào sàn nhà bằng bụng mà chỉ là lưng.
– Tôi đã nói rồi đấy, đừng chạm vào tôi! Cô điếc à? Hay cô giả vờ? – Cậu nói như đang châm chọc tôi, cười khẩy như đang trêu ghẹo.
– Cậu say rồi, để tớ lau mặt cho cậu. – Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và đưa tay cầm khăn về phía cậu.
Cậu lại hất mạnh tay tôi, khiến tôi té ngã. Dường như cậu đang trải qua một trạng thái tinh thần kỳ lạ.
– Tôi đã bảo đừng chạm vào tôi, cô điếc à? Hay cô giả vờ?
Cậu cười, ánh mắt lạnh lùng như muốn xua đuổi tôi, như một thứ gì đó đáng ghê tởm.
– Cô có tư cách hỏi vậy sao? Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Cô cút khỏi đây, biết chưa? Tôi nhìn thấy cô là muốn nôn mệt rồi đấy. Tôi không hiểu tại sao trước kia tôi lại chọn yêu một người như cô.
– Cậu im đi.
Tôi không thể chịu đựng được những lời nói đó. Chúng như những chiếc dao sắc sảo đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi đứng dậy, đôi mắt rơi nước mắt không kiểm soát được.
– Tôi nói đúng đấy, đừng nói gì cả. – Cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
Tôi nhìn cậu, dòng nước mắt không ngừng rơi. Tình yêu của tôi trở nên mong manh, và tôi cảm thấy nó giống như là vết thương, mỗi lần nói đau lòng tôi thêm một ít.
– Tôi không muốn thấy mặt cô nữa. Cô cút đi!
Tôi đưa tay gạt đi nước mắt. Có lẽ nơi này không còn là nơi thuộc về tôi nữa. Tôi không còn gì để giữ lại, chỉ còn lại bức ảnh của cậu, đồ duy nhất tôi muốn giữ. Quay lưng, tôi hôn lên trán cậu:
– Em sẽ rời đi để cậu được tự do. Em yêu cậu nhiều lắm, và con của chúng ta sẽ được nuôi dưỡng thật tốt.
Tôi nói xong và quay lưng để bước ra khỏi căn phòng, nước mắt tuôn trào. Tôi gọi điện cho ba tôi, người đã đến đón tôi với sự lo lắng. Lúc này, tại nhà ba, ông chỉ im lặng nhìn tôi:
– Con muốn rời đi, càng sớm càng tốt. Ba giúp con.
– Ông có vẻ ngạc nhiên với quyết định của tôi. Chưa đầy mấy tiếng trước, tôi từ chối ông, nhưng giờ đây lại thay đổi quyết định.
– Con đã chắc chưa?
Tôi gật đầu:
– Nơi đây không còn gì để con phải nuối tiếc nữa.
– Được rồi, nếu con không hạnh phúc ở đây, ba sẽ đưa con đi. Ba sẽ sắp xếp vé máy bay nhanh nhất, có lẽ chúng ta sẽ đi ngay mai vì công việc của ba cũng đã xong ở đây.
Tôi muốn thăm bà ngoại Cao cuối cùng trước khi rời đi. Dù sao, bà đã chăm sóc tôi nhiều năm qua.
– Trước khi đi, ba cho con ghé bệnh viện thăm bà ngoại Cao nhé.
– Ừ, thôi giờ con nghỉ đi. Thức khuya không tốt cho em bé trong bụng con đâu.
Tôi không muốn ông lo nên nghe lời ông và đi vào phòng, nằm xuống giường. Ông đắp chăn cho tôi và rời khỏi phòng. Khi ông đi, tôi mở mắt, nhớ đến cậu và những lời cậu nói, nước mắt tuôn trào.
Sáng hôm sau, ba tôi nói mọi thứ đã được sắp xếp. Sau khi ăn sáng, ông sẽ đưa tôi đến bệnh viện rồi đi sân bay luôn. Tôi không có tâm trạng để ăn, nhưng ông cứ nhìn tôi, nên tôi cố gắng húp vài muỗng cháo. Thấy tôi như vậy, ông thở dài và nói:
– Con phải ăn để tốt cho em bé chứ?
– Dạ, con biết rồi.
Tôi cố lắm mới ăn hết chén cháo. Sau đó, tôi và ba tôi đi đến bệnh viện. Tôi không có nhiều đồ đạc, vì ông đã nói rằng sẽ mua mới ở đó.
Tôi biết lúc này, có lẽ cậu vẫn đang ngủ. Nhưng đó cũng là điều tốt, vì nếu gặp tôi, cậu chỉ thêm chán ghét mà thôi. Khi đến cổng bệnh viện, tôi bảo ông đợi ngoài, nhưng ông nói ông cũng muốn thăm bà ngoại Cao, vì bà đã chăm sóc tôi suốt nhiều năm.
Tôi và ông đến phòng bà. Lúc này, không có ai trong phòng. Nhìn bà nằm như đang ngủ say, tôi cầm lấy tay bà và thì thầm.
– Bà ơi, bà phải nhanh khỏe nhé. Con có lỗi vì phải rời đi, không ở bên cạnh chăm sóc bà được nữa. Nhưng ở nơi xa, con sẽ luôn nhớ và cầu mong cho bà mạnh khỏe.
Tôi nói giọng khóc, ba tôi đứng bên cạnh vỗ nhẹ lưng tôi và nói:
– Tôi cảm ơn bà đã chăm sóc nuôi dạy Uyên Lam đến ngày hôm nay, để con tôi có thể nhìn nhận nhau. Tôi sẽ đưa nó đến nơi nó cần đến, để nó có cuộc sống hạnh phúc. Tôi không muốn nó phải đau khổ. Tôi cũng mong bà sẽ sớm khỏe mạnh.
Ông nhìn tôi và nói:
– Bà ấy sẽ khỏe, đừng lo. Tôi đã hỏi thăm, tình hình của bà đã ổn. Bây giờ chúng ta phải đi, không thì sẽ trễ giờ.
Tôi luyến tiếc nhìn bà.
– Bây giờ con phải đi rồi, bà phải khỏe nhé bà.
Sau đó, chúng tôi rời đi. Khi ra khỏi phòng bệnh, tôi va phải Tú Chi và Trọng Khôi. Thấy tôi, Tú Chi ngay lập tức nói:
– Bác trai, hai người đến thăm bà cụ Cao à?
Tôi gật đầu:
– Ừ.
– Vậy mà giờ mày định đi đâu vậy?
Tôi cần phải nói với Tú Chi trước khi rời đi, vì cô ấy là bạn thân của tôi.
– Tao phải theo ba tao đi rồi. Mày phải giữ gìn sức khỏe, tao chúc mày hạnh phúc. Chắc đám cưới của hai người tao không thể tham gia được rồi.
– Mày nói gì vậy Uyên Lam? Sao tao không hiểu gì hết vậy?
– Em cùng Tuấn Vỹ có chuyện gì? Không lẽ cậu ấy vẫn giận em à?
Trọng Khôi lên tiếng nói, Tú Chi nghe vậy liền hỏi:
– Anh ta làm gì mày buồn đúng không? Để tao đi nói chuyện với anh ta.
– Thôi đi, không có gì đâu. Chỉ là có người chán ghét không muốn nhìn thấy tao nữa thôi. Tao cũng đâu thể mặt dày mà đeo bám chứ?
– Tóm lại là có gì?
– Trễ rồi mình phải đi thôi con.
Ba tôi lên tiếng nói, không muốn ʋòпg vo nên tôi nói:
– Thôi, tao đi đây. Anh phải nhớ yêu thương và chăm sóc Tú Chi thật tốt đó nhé. Em giao con bạn thân nhất của em cho anh đấy.
– Anh biết rồi. Nhưng Tuấn Vỹ có biết việc em đi không?
Tôi lạc quan phớt lờ câu hỏi của anh ta. Cậu ta chắc chắn sẽ vui mừng vì không phải thấy tôi để chán ghét nữa. Tôi kéo tay ba tôi và rời đi. Nơi đây từng có nhiều niềm vui và hạnh phúc, nhưng cũng đầy chuyện đau buồn. Tất cả, tôi sẽ không bao giờ quên.
Tú Chi lúc này mới nói với Trọng Khôi:
– Anh gọi cho bạn anh đi. Không biết anh ta đã làm gì mà Uyên Lam phải bỏ đi như vậy nữa.
– Để anh gọi.
Trọng Khôi lấy điện thoại ra và Tú Chi cũng thấy Tuấn Vỹ đang đi đến, cô liền nói:
– Khỏi gọi đi, anh ta tới rồi kìa.
Tuấn Vỹ vừa đến thì hỏi:
– Mày đến khám cho mẹ tao à?
Trọng Khôi không đếm xỉa câu hỏi của anh ta mà hỏi ngược lại:
– Mày đến đây có gặp Uyên Lam không?
Tuấn Vỹ nghe nhắc đến cô thì nhớ lại. Khi tỉnh dậy, anh ta thấy phòng vắng lạnh. Do uống quá nhiều hôm qua, đầu anh có chút đau. Đưa tay lên xoa thái dương đầu, anh ta nhớ lại chút hình ảnh về tối đêm qua và những lời nói thô tục. Do tức giận không kiềm chế, anh ta buông lời không hay. Chắc cô giận anh ta lắm. Tuấn Vỹ nghĩ sẽ tìm cô để xin lỗi và giải thích mọi chuyện. Tuy nhiên, trong nhà không thấy cô đâu. Anh ta nghĩ cô có thể đến bệnh viện, nên anh ta tức tốc đến đây sớm. Nghe Trọng Khôi hỏi vậy, anh liền hỏi:
– Cô ấy có đến đây à? Mà mày nói cô ấy đi là đi đâu?
– Anh còn hỏi hả? Anh đã làm gì đến mức Uyên Lam phải bỏ đi như vậy hả? Anh không nghe nó nói, và cũng không để cơ hội để nó biện minh. Vốn dĩ chuyện bà cụ Cao không phải là lỗi của nó. Anh có biết xém chút, bà cụ Cao đã bị Thành Phát Ϧóþ cổ ૮.ɦ.ế.ƭ không? Nếu Uyên Lam không kịp thời phát hiện và cứu bà thì bà đã ૮.ɦ.ế.ƭ trong tay tên lòng lang dạ sói mất hết tính người. Mà anh có biết lúc anh đi Hà Nội, Uyên Lam bị Thành Phát xém cư.ỡng hi.ếp không hả? Mới đây nó mới biết chắc chắn là anh ta. Lúc đó nó đã không nói cho ai biết, kể cả tôi. Còn anh thì càng không vì nó biết anh phải lo công việc. Nó đã chịu đựng một mình, anh có biết không? Vậy mà anh nỡ không hiểu nó đi đối xử với nó như vậy. Mà sáng hôm qua tôi thấy nó cầm đồ ăn rời khỏi đây. Tôi cứ tưởng hai người đã hòa rồi chứ ai ngờ…
Tú Chi bất bình vì Uyên Lam mà nói một tràng. Tuấn Vỹ nghe xong toàn thân kích động mạnh. Vậy là đêm đó cô khóc là gặp chuyện đó sao. Cô thật ngốc không nói với anh mà đi chịu một mình. Cùng lúc đó, đáy mặt anh hiện lên tia ɱ.á.-ύ cứ như muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người khi nghe Thành Phát ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς cô. Hôm qua cô có đến sau, không lẽ cô đã thấy Như Quỳnh ôm anh sao. Nhưng mà cô cũng đâu cần ôm người đàn ông khác.
– Giữa hai người có chuyện gì à? Mà chuyện bác Cao mày phải sáng suốt chứ?
Trọng Khôi lên tiếng nói, Tuấn Vỹ lấy tấm ảnh nhàu nát trong túi ra nói:
– Không phải hoàn toàn do việc đó, mày ʇ⚡︎ự xem đi.
Trọng Khôi cầm ảnh lên xem thì kinh ngạc nói:
– Đây là người đi cùng Uyên Lam lúc nảy đây mà. Mà em gọi là bác trai đúng không?
Trọng Khôi nhìn Tú Chi hỏi, cô liền giật tấm ảnh và hỏi:
– Thì ra anh vì tấm ảnh này mà hiểu lầm Uyên Lam à?
– Hôm qua tôi cũng thấy cô ấy ôm ông ta dưới Ьệпh viện.
– Vậy anh có biết ông ta là ai không hả? Đó là ba của Uyên Lam đó, nó mới nhìn lại ba nó mới đây thôi, tôi cũng mới biết vào hôm qua thôi.
Tuấn Vỹ sửng sốt. Hóa ra anh đã hiểu lầm cô. Lúc này khi mọi chuyện rõ ràng rồi, anh rất hối hận. Từng lời nói và hành động của anh đối với cô nó như bị Ϧóþ lấy tιм, bây giờ anh phải tìm cô mới được.
– Giờ cô ấy đang ở đâu?
– Sân bay, không biết còn kịp không?
Tuấn Vỹ nghe xong tức tốc quay người chạy đi. Anh mong cô vẫn chưa đi. Thật sự anh đã hối hận vì phút ghen tuông mù quáng mà lạc mất cô. Anh nhất định phải tìm lại em.
– Mong là cậu ta sẽ đến kịp.
– Em thì không mong, em muốn anh ta phải chịu hình phạt vì nghĩ oan cho bạn em.
– Em có hơi ác không vậy?
– Còn anh nữa, rút kinh nghiệm từ bạn anh đi nha, anh mà vậy đừng mong tìm được em.
Trọng Khôi ôm lấy Tú Chi vào lòng cưng chiều nói:
– Anh nào dám.
– Anh thử dám xem.
– Thôi, anh đưa em đi ăn sáng, chuyện vợ chồng họ để họ giải quyết đi.
Lúc này tại sân bay tấp nập người, có kẻ buồn bã tiễn người đi cũng có người vui mừng khi chờ đón người thân về. Nơi mà cảm xúc xen lẫn bao trùm không gian đông đúc chật hẹp đó bóng dáng cao lớn cùng ngoại hình nổi bậc nhưng ánh mắt lại quá đỗi lạnh khiến người nhìn phải dè chừng. Tuấn Vỹ đang đứng nhìn dáo dác xung quanh mong nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, nhưng anh hoàn toàn không hề thấy được cô. Anh gào lớn.
– Uyên Lam! Em quay về với tôi đi được không? Tôi xin lỗi vì đã làm em tổn thương. Tôi xin em đừng đi, đừng bỏ tôi một mình. Tôi yêu em.
Anh thống khổ mà kêu gào. Mọi người có mặt đều nhìn về phía anh, họ xì xào bàn tán. Có người ghen tỵ với cô gái được anh gọi tên, cũng có người chỉ chỏ bảo là chắc anh đã làm gì nên cô gái đó bỏ đi, cũng có người thầm trầm trồ hâm mộ vì anh là quá đẹp. Tất cả tạo nên một bầu không khí ồn ào nhưng hết thảy anh điều không quan tâm tới. Điều anh cần là muốn nhìn thấy cô mà thôi. Thời gian cứ dần trôi, số người đứng xem cũng đã giải tán đi hết. Kẻ đi người về luân phiên thay đổi, chỉ có anh là duy nhất vẫn đứng đó, ánh mắt xa xăm vô vọng nhìn về phía xa, nơi những chiếc máy bay cất cάпh, mang cô đi và mang cả tình yêu sự sống của anh.
Bây giờ anh mới thực sự hiểu được nỗi đau mà cô trải qua khi anh lạnh lùng và xa cách. Cảm giác nhìn người mình yêu rời bỏ mình là một trải nghiệm khủng khiếp. Tất cả điều này là do anh, và giờ đây, anh phải chấp nhận việc mất đi cô. Anh hối hận sâu sắc, nhưng liệu đã quá muộn để sửa chữa?
– Uyên Lam! Anh hứa sẽ tìm em, dù có phải đi đến chân trời cuối cùng, anh cũng sẽ kiên trì tìm em để xin lỗi và hy vọng được em tha thứ. Hãy chờ đợi anh, nhé.