Đọc truyện Ba lần lỡ nhịp tác giả An Yên chương 1
– Vương Lệ Thủy! Em dừng lại cho anh một chút!
– Em thách anh đuổi kịp em đấy!
Bức tranh về đôi trai gái vui đùa trên cánh đồng cỏ lau cùng tiếng cười tươi tắn của cô gái tạo nên hình ảnh đẹp như một bức tranh tình yêu. Cô là Vương Lệ Thủy, một cô gái mới chỉ mười bảy tuổi, tuổi thanh xuân rực rỡ và đầy ước mơ. Là đứa con gái đầu trong gia đình, cô có hai em gái và một em trai nhỏ. Mẹ là giáo viên cấp hai, bố là chủ một xưởng mộc. Ngược lại, anh chàng là Doãn Tuấn Khang, là bạn kinh doanh của bố cô. Anh ta lớn hơn cô tới mười hai tuổi. Một điều đặc biệt là họ sinh cùng ngày và tháng, chỉ chênh nhau mười hai năm. Tuấn Khang là con trai trưởng trong một gia đình giàu có, bố mẹ anh là doanh nhân nổi tiếng trong vùng và anh còn có một em gái.
Họ gặp nhau khi Lệ Thủy mới mười hai tuổi. Anh chàng này đến xưởng gỗ với bố cô để đặt đồ nội thất cho công ty. Cô bé với mái tóc hai bím dày, làn da trắng hồng, và đôi môi chúm chím dễ thương. Anh đã ngạc nhiên trước nụ cười trong trẻo của cô, thậm chí còn giật mình khi nghe tiếng “chào chú” của Lệ Thủy. Từ ngày đó, anh không hiểu tại sao một chàng trai mới tốt nghiệp đại học và chuẩn bị tiếp quản công ty gia đình lại có sự quan tâm đặc biệt đến xưởng mộc. Anh thỉnh thoảng ghé thăm để kiểm tra tiến độ công việc, nhưng thực sự, anh chỉ muốn gặp cô bé dễ thương ấy. Khi bàn ghế được giao cho công ty, anh cảm thấy tiếc nuối khi không thể gặp Lệ Thủy nữa và cũng không biết phải làm sao để tiếp tục đến xưởng mộc. Sau nhiều đêm thức trắng, anh đã lôi thôi nói chuyện với bố cô về “sở thích nghề mộc” của mình. Cô bé đi học, anh đành đứng đợi trước cổng trường và tạo ra những cuộc gặp ngẫu nhiên mỗi khi tan học. Đến khi Lệ Thủy bước vào lớp mười, tuổi mười lăm, vẻ đẹp của cô thêm phần tỏa sáng. Anh vui vẻ hòa mình vào tiếng cười tươi tắn của cô. Trong ngày sinh nhật thứ mười lăm của cô, cũng là sinh nhật thứ hai mươi ba của anh, Tuấn Khang trao cho cô một bó hồng nhung đỏ thắm và nói nhẹ nhàng:
– Lệ Thủy, anh yêu em!
Cô mở to mắt ngạc nhiên:
– Ơ, chú… chú… nói gì ạ?
Anh cười nhẹ:
– Em… không thích cách gọi đó à?
Lệ Thủy vẫn ngây ngô đáp:
– Nhưng… chú… là bạn của bố em mà!
Tuấn Khang nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô:
– Chỉ là kinh doanh thôi mà! Và cảm xúc không bao giờ có tuổi đấy!
Lệ Thủy, dù là con cả, nhưng từ nhỏ đã sống trong sự yêu thương và chiều chuộng, khiến cô chưa hiểu rõ về tình yêu. Những lá thư tỏ tình từ các bạn nam trong trường thường xuyên đến, nhưng cô chỉ đọc và giấu đi mà không trả lời. Nhưng với “chú Tuấn Khang,” mọi thứ lại khác biệt. Cô thích nhìn vào ánh mắt đặc biệt của anh, yêu thích nụ cười hiền lành của anh. Đẹp trai và trưởng thành, Tuấn Khang khiến trái tim Lệ Thủy đập mạnh. Vì vậy, tình yêu đầu đời của cô thuộc về “chú” ấy. Cô chỉ cảm nhận được rằng, khi gặp “chú,” mình sẽ cảm thấy nóng bỏng, trái tim đập nhanh hơn và đôi khi cả tay chân trở nên luống cuống. Đó là những cảm xúc mà khi ở bên các bạn trai khác, Lệ Thủy không cảm nhận được.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, họ đã yêu nhau suốt hai năm. Đó là một tình yêu trong sáng của tuổi học trò. Mỗi ngày, chiếc xe đạp điện của cô nữ sinh Lệ Thủy luôn bị đè bởi chiếc Air Blade phong trần, lịch lãm của Tuấn Khang, với đôi mắt ấm áp và đôi môi mỏng đủ để đốn ngã bất kỳ cô gái nào. Anh luôn tôn trọng cô, không đi bên cạnh để cô thoải mái nói chuyện với bạn bè. Anh đi sau cô như một người bảo vệ âm thầm, luôn chở che cho cô. Bởi vì bố mẹ cô khá nghiêm túc, họ không công khai tình yêu này. Tuy nhiên, tình cảm của họ vẫn đầy nồng nàn và không kém phần mãnh liệt so với các cặp đôi khác. Những buổi chiều sau giờ học, họ thường lang thang khắp những con đường quê. Cánh đồng cỏ lau là điểm hẹn lý tưởng, và sau mỗi buổi chiều, họ đều cảm thấy lưu luyến khi phải chia tay nhau.
Tuấn Khang đuổi kịp Lệ Thủy, nắm chặt tay cô và đưa cô ngồi xuống một mô đất nhỏ giữa cánh đồng cỏ lau. Anh lau mồ hôi trên trán cô:
– Em chạy như vậy mà không mệt à?
Lệ Thủy cười:
– Xiii, anh già mới mệt đấy!
Tuấn Khang cười to:
– Chắc phải cưới vợ thôi, không tóc bạc mà đi họp phụ huynh nhỉ?
Lệ Thủy nháy mắt:
– Khi nào anh cưới ạ?
Tuấn Khang nhìn cô bằng ánh mắt thật sâu, sâu như không có đáy:
– Khi em đủ lớn…
Rồi anh nhẹ nhàng đặt đôi môi của mình lên làn môi đỏ thắm của cô. Một tay anh giữ lấy gáy cô, một tay luồn vào mái tóc của người con gái anh yêu. Lưỡi anh thăm dò trong khoang miệng cô, mút mát rồi cuốn lấy lưỡi cô. Trời đất như chao đảo, Lệ Thủy khép đôi mắt, ôm lấy cổ Tuấn Khang nghênh đón nụ hôn nồng nàn ấy. Họ hôn nhau say đắm, mãnh liệt, không quan tâm đến gió rì rào, mây khúc khích hay mặt trời đỏ rực chuẩn bị khuất mình cuối chân trời. Đến khi Lệ Thủy cảm thấy hơi thở trở nên khó khăn hơn, Tuấn Khang mới rời đôi môi người yêu. Anh nhẹ nhàng tranh nhủ nhá nhẹ má cô rồi mới thì thầm:
– Anh đợi em trở thành vợ anh!
Lệ Thủy nhẹ nhàng đỏ mặt:
– Anh đợi lâu vậy không chán sao?
Tuấn Khang ôm cô, áp mặt cô vào ngực mình:
– Anh chỉ sợ em chán lão già này thôi!
Lệ Thủy nở một nụ cười giòn:
– Vậy chúng ta ngoéo tay nhé, sẽ mãi bên nhau!
Tuấn Khang bật cười trước cử chỉ dễ thương của cô. Anh giơ ngón tay, kết nối chặt vào tay cô, một tay kéo cô gần và thơm nhẹ lên trán cô trước khi nói:
– Anh sẽ không bao giờ rời xa em, không bao giờ!
Lệ Thủy ôm chặt lấy anh:
– Bố em kể rằng vì mẹ em yêu thích nghệ sĩ cải lương Lệ Thủy nên đặt tên em là Lệ Thủy. Nhiều người nói rằng tên em buồn và sẽ khiến người ta đổ lệ, nhưng em không thấy như vậy. Lúc bé em được bố mẹ yêu thương, lớn lên được anh yêu thương, vậy là em cảm thấy hạnh phúc rồi.
Tuấn Khang xúc động trước suy nghĩ chân thành của Lệ Thủy. Anh nhẹ nhàng nói:
– Lệ Thủy, cuộc đời còn rất dài, ngày tháng còn rất nhiều, nhưng có một điều sẽ không bao giờ thay đổi, đó là anh sẽ yêu em đến hơi thở cuối cùng.
Lệ Thủy nhìn thẳng vào mắt anh và cảm nhận được sự si mê, đắm chìm trong đôi mắt ấy. Cô thổn thức:
– Nhưng… em muốn thi đại học. Em muốn trở thành giáo viên như mẹ… anh có được không ạ?
Tuấn Khang nhẹ nhàng đặt trán vào trán cô:
– Được! Tất nhiên là được. Anh luôn ủng hộ mọi sự lựa chọn của em. Miễn là em hãy nhớ rằng đằng sau mỗi bước em đi, luôn có anh ở đó.
Lệ Thủy cảm thấy mình thật may mắn. Là một cô gái mới lớn, cô không nghĩ mình sẽ có một tình yêu chân thành và trọn vẹn đến thế. Cô đã từng xem phim, đọc truyện và thấy tình yêu đầu thường bồng bột và dễ đổ vỡ. Nhưng với Tuấn Khang, cô có niềm tin mạnh mẽ. Cô yêu anh bằng tất cả sự vụng trộm và đam mê của tuổi thanh xuân đẹp đẽ. Anh lại luôn trân trọng, bảo vệ cô như một bông hoa thuần khiết, trắng trong. Mặt trời sắp lặn, Tuấn Khang lại lưu luyến:
– Sắp tối rồi, để anh đưa em về…
Lệ Thủy bất ngờ nhìn anh, rụt rè:
– Anh Tuấn Khang, còn một tháng nữa là tới sinh nhật thứ mười bảy của em, cũng là sinh nhật lần thứ hai mươi chín của anh, em sẽ tặng anh… một món quà đặc biệt…
Tuấn Khang vuốt nhẹ mái tóc của cô, dắt nhẹ những sợi tóc bồng bềnh vào vành tai cô và nói rất khẽ:
– Anh đợi em!
Bóng anh và cô in đậm trong ánh chiều chạng vạng, mặt trời đỏ rực như máu nhuộm đỏ cả một vùng chân trời.