Đọc truyện Vượt sóng ngầm chương 1 của tác giả Nguyễn Hiền
Cơn mưa rả rích suốt đêm khiến bà Sáu Lành không thể ngủ, đột nhiên tiếng ầm ầm như tiếng sấm vang vọng trong đêm khiến bà cảm thấy lo lắng. Điều này khiến bà bất an, bởi vì thời tiết không thường có sấm ở mùa này và âm thanh giống như động đất khiến bà lo sợ. Bởi làng quê này nằm trên sườn đồi, nếu mưa lũ đổ về thì sẽ là một tình huống khó khăn cho cả làng.
Nhớ lại đêm đó, vào cuối tháng 8, khi cơn bão kéo tới, mưa suốt mấy ngày liên tục không ngớt, làm cho bầu trời trở nên trắng xóa với nước mưa. Gần sáng, bà nghe tiếng ầm ầm giống tiếng sấm nên báo cho con trai:
Chính ơi, dậy xem thế nào, trời mưa gió lớn quá…
Anh Chính và vợ là chị Ngà đặt em trai mới 7 tháng tuổi của họ xuống giường và vội vàng trang bị áo mưa. Chị Ngà nói với chồng:
Gió lớn quá, cây bạch đàn sau nhà bị gió thổi quật cành lá vào mái tôn, nghe đáng lo lắm…
Nhìn sang bà Sáu đang nằm bên giường, chị Ngà nhắc nhở:
Mà nhớ trông con nhỏ giúp tớ, nếu có gì thì thông báo cho anh Chính nhé…
Ồ, tụi bây cẩn thận đấy nhé…
Hai vợ chồng mặc áo mưa và mở cửa ra ngoài. Mặc dù mưa không lớn nhưng gió thổi mạnh, làm cho cây xà cừ cảm giác như đang chiến đấu với cơn gió. Cành cây và thậm chí cả cây bị quật đổ lên mái nhà, phát ra tiếng ầm giống như tiếng bom nổ. Anh Chính nói với vợ:
Em vào bếp lấy con dao cho anh, anh sẽ trèo lên chặt bớt những cành cây xà cừ, không nó sẽ đổ gãy làm sập nhà mất…
Chị Ngà không đáp lại ngay mà đi vào bếp lấy con dao lớn. Nhưng khi chị mang dao ra, anh Chính đã trèo lên cây. Chị tiến gần cây để đưa dao cho chồng, bỗng một cơn lốc xoáy đã quật đổ cây xuống đất, phát ra tiếng ầm như bom nổ. Cả gốc cây bật lên và đè lên chị Ngà còn anh Chính đang ở trên cây cũng bị quật xuống.
Trong nhà, bà Sáu Lành nghe tiếng ầm đình trên ngoài và biết rằng đã xảy ra chuyện không may. Bà chạy ra và thấy cảnh tượng đáng sợ, không thấy con trai hay con dâu đâu mà chỉ thấy cây xà cừ to lớn đổ ập xuống. Nếu lệch một chút thì mọi người trong nhà sẽ không thoát khỏi. Bà gào lên trong sự bất lực:
Chính ơi, Ngà ơi, tụi bây đâu rồi? Trời ơi…
Không có tiếng đáp lại. Bà gào lên kêu cứu:
Bà con ơi, cứu… cứu…
Nghe tiếng gào thất thanh của bà Sáu phối hợp với tiếng gầm rú của gió bão, mọi người trong xóm vội chạy ra. Họ hợp sức kéo cây ra để giải cứu vợ chồng anh Chính chị Ngà. Sau khi đưa hai vợ chồng vào nhà, chị Ngà kịp ngước mắt nhìn bầy con 6 đứa nhỏ và rồi tắt thở.
Má ơi… Má ơi đừng đi, đừng bỏ con. Má ơi…
Tiếng gào khóc của bầy con trẻ nghe thật đau lòng và không ai có thể kiềm được nước mắt. Bà Sáu Lành cầm chai dầu xoa khắp người cho con trai cô. Anh Chính cố gắng ngước mắt nhìn thằng em trai mới 7 tháng tuổi, đang oặt ẹo trên tay chị nó nhưng không thể. Cột sống của anh đã bị cây đè gãy, hai dòng nước mắt tràn ra, đầy tức tưởi và rồi anh trút hơi thở cuối cùng trên tay mẹ già. Bà không biết con mình đã qua đời vì mắt đã kém, tiếp tục xoa dầu và nói như tâm sự.
Chính ơi, đừng để ông Hai Bính ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, đừng nghe theo anh ấy. Ông ta chỉ nói linh tinh thôi mà. Mẹ đã mồ côi cả đời, từ khi con sinh ra mẹ không biết cha con là ai. Con có để lại cho 6 đứa con của mình cũng phải mồ côi như mẹ sao? Con phải cố gắng lên, đừng được buông xuôi…
Tiếng nói của bà lặp đi lặp lại, vì bàn tay của anh đang dần lạnh đi, bà phải xoa dầu cho anh để làm ấm. Con không thể bỏ mẹ mà đi, Chính ơi…
Nước mắt đã chảy tràn xuống, thằng Sứ bỗng tỉnh giấc, đôi mắt tròn nhìn bà mà vẫn không hiểu được nỗi đau khi mất cả cha lẫn mẹ. Lúc này, bà Sáu Lành trở thành người mạnh mẽ nhất trong gia đình, với 6 đứa cháu nhỏ bé, bà không biết phải làm sao khi tuổi đã ngoài sáu mươi. Con Lan, người lớn nhất, gần 14 tuổi, từ khi cha mẹ qua đời, trở nên trầm lặng, không nói nhiều. Một hôm, khi bà thấy nó quỳ trước bàn thờ của cha mẹ, bà thấy đau lòng. Bàn thờ đó chỉ là một cái bàn cũ kỹ với hai bát nhang, nhưng với bà, nó đầy ý nghĩa. Nói:
Nội, con xin nghỉ học đi làm mướn, nuôi mình và các em…
Bà Sáu Lành nghẹn ngào:
Con nói gì vậy? Nếu con muốn nghỉ học, con phải giữ dao đâm chết nội trước đã. Chỉ khi nội chết đi, con mới tự do làm theo ý mình. Cho đến khi nội còn sống, con phải nghe lời nội, hiểu chưa?
Nhưng con thương nội…
Không chờ nó nói xong, bà Sáu Lành quay đi, cố kìm nước mắt. Dường như nó hiểu cảm xúc của bà, nó ôm bà và khóc:
Nội ơi, đừng buồn nữa. Con xin lỗi, con sẽ không nghỉ học nữa…
Hai bà cháu ôm nhau khóc, lúc này, bà Sáu Lành nói với nó:
Con là người lớn nhất trong nhà, con phải học tốt để dạy dỗ các em. Chỉ có vậy, nội mới yên tâm đi mần cỏ được…
Mỗi ngày về, con sẽ đi kiếm thêm thức ăn để nuôi mọi người…
Ôm chặt đứa cháu gái, bà gật đầu. Thằng Sứ khóc nức nở vì nhớ mẹ, còn thằng Đại, mới hơn 11 tuổi, cũng trở nên im lặng. Còn con Huệ và thằng Tý thì cứ hỏi mãi về cha mẹ, khiến bà Sáu lại khóc. Con Lan làm rất tốt, hàng ngày ngoài việc học, nó còn đi kiếm thêm thức ăn. Thầy cô trong trường đã biết về hoàn cảnh của mấy bà cháu, và đã giúp đỡ.
Bà cháu sống qua những khó khăn như vậy cho đến một ngày, khi bà đang mần cỏ thuê, con Cúc chạy ra:
Nội ơi…
Sao mầy lại ra đây chứ? Mẹ em đâu mà không chăm sóc em ở nhà?
Nội về nhanh, có người đến đón em Sứ…
Gì đấy?
Bà không kịp nói gì thêm, vội vã chạy về, thấy hai người một đàn ông và một phụ nữ ăn mặc lịch sự đang đứng trước căn nhà nghèo của mấy bà cháu. Bà nhận ra họ từ xa. Người đàn ông lễ phép:
Dì, con chào dì…
Nhìn thấy người phụ nữ ôm thằng Sứ, bà Sáu lao đến và vùng vẫy để lấy thằng bé khỏi tay cô ta, cười lớn:
Các người muốn làm gì với đứa trẻ này à? Có ý định bắt cóc hả?
Người đàn ông gần lại, nhẹ nhàng nói:
Dì ơi, hãy bình tĩnh lắng nghe tôi nói…
Bà Sáu trở nên tức giận:
Các người đi đi, tôi không muốn nghe gì hết đâu…
Dì hãy bình tĩnh nghe tôi nói…
Nhưng bà Sáu vẫn không chịu, đẩy họ ra ngoài. Khi họ đã ra đi, bà Sáu nắm tay con Cúc và ôm chặt thằng Sứ, tự nói với bản thân:
Dù có phải đánh đổi cả cuộc đời, tôi cũng sẽ không để ai bắt đứa trẻ đi, dù đó là ai…
Từ ngày đó, bất kể đi đâu hay làm gì, bà luôn đưa hai đứa trẻ theo, các đứa lớn đi học và con Cúc cùng thằng Sứ còn nhỏ, khi bà đi làm cày ruộng, bà luôn trải chiếu để con gái chăm sóc thằng em. Khi phải làm việc xa, bà thường cột hai đứa vào gốc cây để chúng không chạy ra đâu.
May mắn thay, mọi người trong nhà ít khi bị ốm đau, khi thằng Sứ 4 tuổi, con Lan đã tốt nghiệp lớp 12. Không chịu học lên nữa, nó làm công nhân cắt may, dù lương ít nhưng ở gần nhà nên bà đã đồng ý. Nhờ lương của con Lan, bữa cơm của mọi người có thêm đồ ăn. Bà Sáu cũng ngày càng yếu, bị đau lưng và đau khớp gối, đi lại khó khăn, vì vậy, con Lan yêu cầu bà ở nhà trông hai đứa nhỏ để cô yên tâm đi làm.
Và hiển nhiên, lúc này con Lan trở thành chủ nhân của nhà mặc dù mới hơn 16 tuổi, khi hết giờ làm ở xưởng, nó ở ruộng để bắt tôm cá mang về cho bà nấu ăn. Nhìn con bé trở nên trưởng thành, nhưng vẫn đầy vẻ ngây thơ, bị đầy bùn đất khi làm việc, làm bà Sáu không nhịn được nước mắt. Dù vậy, mỗi khi có thức ăn ngon, nó lại dành cho em và bà…
Cuộc sống dù khó khăn nhưng vẫn êm đềm, cho đến một ngày, có người đến khu này mua đất, người ta nói sẽ xây trang trại nuôi heo, bò, hy vọng sẽ có việc làm cho bà con. Nhưng có điều mọi người lo lắng vì các thanh niên xăm trổ, còn người nói tiếng Trung Quốc. Tiếng máy xúc, máy ủi hoạt động suốt đêm làm xóm nghèo bỗng trở nên ồn ào…
Trưa nay, thằng Đại vừa đi học về, nói với bà:
Bà ơi, bảo con nghỉ học đi mà đi làm kiếm tiền, giống chị Hai ấy bà…
Bà Sáu sửng sốt, thằng Đại mới hơn 13 tuổi và đang học lớp 9, chỉ vì thấy chị Hai vất vả mà nó cũng muốn nghỉ học. Nhưng bà Sáu cứng rắn:
Không, bà đã hứa với cha mẹ các con rằng sẽ nuôi dạy các con học hành đàng hoàng. Bây giờ đã lớn, các con phải cố gắng học để cha mẹ các con yên lòng nơi chín suối…
Bà ơi, con chán học rồi, cho con đi làm nha bà…
Khi đó, chị Hai về, ống quần buộc chặt, một số cá trong tà áo. Thấy vậy, thằng Đại im lặng bước vào nhà. Sau khi con gái tắm rửa xong, bà Sáu gọi con Lan:
Nghỉ ngơi và ăn cơm đi con, cuộc sống của các con quá khổ đau…
Chân Nội khỏe không? Ngày mai con sẽ về sớm mang thuốc cho Chân Nội…
Sau khi nói xong, con trai không ngồi xuống bàn ăn mà đi vào phòng trong, vừa đi vừa bảo:
Các em lấy sách vở ra làm bài tập, sau đó chị kiểm tra…
Bà Lành nhìn về phía thằng Đại đang ngồi học, quyển vở và cây bút được để trước mặt, nhưng ánh mắt của nó trống trải nhìn đi nơi khác. Bà biết rằng trong tâm trí non nớt của nó, đã nảy sinh ý định muốn giúp đỡ chị Hai vì thấy chị quá làm việc vất vả, nhưng nó chưa hiểu rằng bên ngoài có nhiều nguy hiểm, và ở tuổi của nó, nó chưa đủ trí khôn để nhận biết và tránh xa những hiểm nguy. Khi các cháu còn nhỏ, mặc dù cuộc sống của mấy bà cháu cũng không dễ dàng, nhưng bà không lo lắng như bây giờ, bà không biết phải làm gì để giúp các cháu? Nếu không khéo léo, chúng có thể phản kháng lại, đặc biệt là khi gặp phải những kẻ xấu xí cố tình gây rối. Bà chỉ biết thở dài…