Vượt sóng ngầm chương 18 | Chỗ hổng
Mặc dù không có ai nói chuyện với ai, nhưng Lan không thể tập trung vào công việc, vì bên cạnh Hoàng Vũ cứ nhìn cô và mỉm cười, dường như anh cũng đang bị phân tán. Nhưng cô không thể rời đi được, bởi từ đầu cô đã chọn vị trí này và giờ bị anh ngồi chắn, chỉ còn cách chịu đựng không biết làm gì hơn.
“Em đẹp lắm,” Hoàng Vũ nói thật khẽ và gần, khiến Lan đỏ mặt, cảm giác hơi thở ấm áp của anh làm cô đỏ mặt. Cô không dám quay sang vì chỉ cần vậy thôi là hai khuôn mặt sẽ sát vào nhau. Sợ người khác trong phòng nhìn thấy và nghĩ xấu, cô đành viết trên một tờ giấy: “Đề nghị anh ngồi nghiêm túc,” rồi đẩy trước mặt anh. Hoàng Vũ trả lời trêu ghẹo: “Thưa cô, em không thể tiếp thu được vì em quá đẹp…”
Với sự lầy lội của Hoàng Vũ, Lan không biết phải làm gì nữa. Nhưng cả Lan và Hoàng Vũ không ngờ rằng Trần Dương cũng có mặt trong phòng. Do bận rộn, cô ngồi phía sau nên Lan không nhìn thấy. Khi Trần Dương nhìn thấy Lan và Hoàng Vũ, cô vui mừng và ngạc nhiên. Cô vui vì Hoàng Vũ đã bình tĩnh và bản lĩnh quay lại trường đua, còn ngạc nhiên vì Lan đã thay đổi và có những bí mật không nói với cô. Trước đó, khi có việc gì, Lan thường tìm Trần Dương để tâm sự. Cô hy vọng cho sự hạnh phúc của họ.
Mải mê suy nghĩ, Lan không biết Hoàng Vũ và cô đã rời đi từ khi nào. Cô nhắn tin cho bạn, chúc mừng và thông báo về Lan và Hoàng Vũ. Nhưng cô không nhận được câu trả lời vì quên mang điện thoại. Việt Hùng cũng lo lắng, gọi điện nhưng thấy không nghe máy. Anh nghĩ rằng cô đã quên mang điện thoại.
Sau đó, Hoàng Vũ và Lan ghé vào một quán café yên tĩnh. Hoàng Vũ kéo ghế cho Lan ngồi và chọn một vị trí đối diện. Anh xem Menu và đặt hai ly nước ép dưa hấu mật ong, món mà cô thích.
Lan cảm động khi thấy Hoàng Vũ vẫn nhớ sở thích của cô. Khi nhân viên mang nước ra, cô hỏi:
“Trước đây anh không thích uống nước ép dưa hấu mà sao giờ lại…”
“Những ngày không có em, anh thường uống. Rồi cũng đâm ra ghiền…”
Câu nói khiến cô cảm thấy phức tạp hơn. Lan nhấp một ngụm nước, Hoàng Vũ nhìn cô và hỏi:
“Em ổn chứ?”
“Em muốn hỏi câu này mới đúng. Còn anh thì sao? Tại sao lại đột ngột đi ra nước ngoài?”
“Chuyện đó em tự hiểu, mình không cần phải nói lại chuyện cũ,” Hoàng Vũ nói, “anh chỉ muốn nói rằng anh đang ổn và đang cố gắng vượt qua. Tất cả những khó khăn chỉ là thử thách trước mắt, miễn là mỗi người cố gắng và quyết tâm thì sẽ thành công. Anh không cần biết em đã vượt qua khó khăn như thế nào, chỉ cần biết rằng em đã cố gắng. Nhưng chỉ cố gắng không đủ, em phải tin rằng mình sẽ làm được…”
“Em cảm ơn anh, nhất định em sẽ cố gắng,” Lan đáp.
“Anh không muốn nghe em nói ‘cố gắng,’ mà anh muốn nghe em nói rằng ‘nhất định em sẽ làm được.'”
Gần như suốt buổi, hai người chỉ nói về công việc, không nhắc đến chuyện tình cảm hay mảnh đất mà anh đã tặng cô. Có lúc Lan muốn nói, nhưng anh cứ lảng tránh bằng cách đặt câu hỏi khác.
Không khí dường như dễ chịu hơn khi họ chỉ nói về công việc. Lan cười nhiều hơn, và Hoàng Vũ cũng thế. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, trong mỗi câu nói của anh, có điều gì đó buồn và nặng nề. Anh không muốn nhắc lại quá khứ hoặc suy đoán về tương lai, chỉ tập trung vào hiện tại.
Bỗng điện thoại của Hoàng Vũ đổ chuông. Anh nói với Lan trước khi nghe: “Dì Lan Anh gọi, em có muốn gặp dì không?” Sau khi nói chuyện với bà Lan Anh xong, anh tiếp tục: “Có một người muốn gặp dì…”
Lan gật đầu. Anh đưa điện thoại cho cô và nói: “Em nói chuyện với dì đi…”
Lan cầm điện thoại, cảm thấy xúc động. Từ khi biết Dì Lan Anh giúp về kế hoạch mua đất và xưởng may, cô đã muốn gặp dì. Nhưng cô không thể, ngay cả khi biết hợp đồng thất bại. Bây giờ qua Hoàng Vũ, cô mới được nói chuyện với dì. Anh nắm tay cô và nói nhỏ: “Mạnh mẽ lên, dì Lan Anh đang chờ em đó…”
Lan lúc này mới nhận ra bà Lan Anh đã biết mọi thứ mà không cần cô nói. Cô cảm thấy vô tình và có lỗi với Dì Lan Anh và Hoàng Vũ. Nhưng trước khi cô kịp nghĩ nhiều, bà Lan Anh đã nói: “Lan phải không? Con vẫn khỏe và công việc ổn như vậy là được rồi…”
Lan giật mình. Tại sao cô chưa nói gì mà bà Lan Anh đã biết hết? Thậm chí còn biết về sức khỏe và công việc của cô. Cô cảm thấy bà vẫn luôn bảo vệ cô. Trong khi đó, công ty gặp nhiều vấn đề. Cô cảm thấy xúc động và Hoàng Vũ nói: “Sắp lụt rồi Dì ơi, Lan sẽ gặp dì sau ạ…”
“Anh vừa nói gì vậy?” Lan hỏi, đỏ mặt.
“Anh chẳng nói gì cả,” Hoàng Vũ trả lời, cười.
“Anh vừa trêu em với dì mà!”
“Hihi, anh nói sao mà em lại giận thế?”
Hai người cười, nhưng Lan nhớ ra sáng nay quên điện thoại ở nhà, khiến cô phải về sớm để tránh Nội lo lắng.
“Hihi, em quên điện thoại ở nhà rồi, có lẽ em phải về kẻo Nội lo,” cô nói.
Hoàng Vũ định đưa Lan về và ghé thăm bà nội và các em, nhưng rồi anh thay đổi ý:
“Anh có việc phải đi, mai anh sẽ ghé thăm Nội.”
Lan cười:
“Dạ, em về trước nhé…”
Hoàng Vũ sắp nói thêm gì đó nhưng rồi dừng lại, chỉ gật đầu. Khi Lan đi xa, anh vẫn nhìn theo. Bỗng sau lưng, tiếng của một cô gái làm anh giật mình:
“Anh dạo này khỏe không?”
Quay lại, Hoàng Vũ nhận ra là Minh Nguyệt, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
“Tôi ổn, cô thấy tôi khỏe chứ?”
Nguyệt không vui khi bị gọi là “cô,” nhưng lúc này không phải là lúc để tranh luận. Cô quan tâm đến tình hình kinh tế của Hoàng Vũ sau hợp đồng thất bại.
“Thương bác gái quá, em khuyên mà không nghe, nói làm nốt hợp đồng này rồi chờ anh về là bàn giao công ty cho con trai. Vậy mà…”
Hoàng Vũ im lặng, không nhìn cô, chỉ nhìn về hướng Lan đã đi. Minh Nguyệt không chịu đựng nữa:
“Anh có phải là người không?”
Anh giật mình:
“Cô… cô vừa nói gì? Nói lại coi!”
Thấy Hoàng Vũ tức giận, Minh Nguyệt ấp úng:
“Em… em lỡ lời…”
“Tôi cảnh cáo cô, từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Trước tôi tránh mặt chỉ vì không muốn căng thẳng với mẹ. Còn bây giờ, cô hiểu rồi…”
“Em xin lỗi, chỉ lỡ nói không suy nghĩ thôi, anh đừng giận. Em chỉ quan tâm đến bác gái thôi mà…”
“Chuyện đó tôi sẽ nói sau, cảm ơn sự quan tâm của cô. Chính sự quan tâm của cô đã giúp mẹ tôi biết về hai người môi giới. Nhưng mọi việc để công an xử lý. Cô chờ đấy…”
Minh Nguyệt cảm thấy bối rối, không hiểu Hoàng Vũ đang nói gì. Cô không ngờ mình lại liên quan đến việc này. Hoàng Vũ nghĩ rằng có thể cô là cầu nối giữa mẹ và hai người môi giới.
“Anh vừa nói gì thế? Sao lại liên quan đến em vậy?” Minh Nguyệt nói, khuôn mặt tái mét.
Anh nhận ra rằng mình đã đoán đúng. Từ khi bị bắt, anh chưa được thăm mẹ nên không biết mẹ đã khai gì. Tại sao mẹ lại quen và nhận hợp đồng này? Dì Lan Anh luôn phụ trách việc ký hợp đồng. Vậy tại sao mẹ lại ký mà không hỏi ý kiến của ai, kể cả Dì Lan Anh? Anh nghĩ rằng có thể cô gái này là cầu nối cho mẹ gặp hai người kia, họ vẽ ra một kế hoạch lợi nhuận, biết rằng bà Kim Liên tham tiền và dễ dàng bị lừa.
“Cô không cần phải lo, mọi sự sẽ được làm sáng tỏ. Mẹ tôi không ngần ngại khai ra ai là chủ mư, hoặc môi giới cho mẹ gặp hai người kia. Họ cũng sẽ nói hết sự thật. Liên quan hay không, chỉ cô biết rõ nhất…”
“Em… em chẳng làm gì cả, sao lại khai ra em?” Minh Nguyệt hoảng sợ. “Dù em có nói hợp đồng đó lợi nhuận cao đến đâu, thì việc thầu hay không vẫn do mẹ anh quyết định. Em cũng không có quyền can thiệp…”
Hoàng Vũ biết rõ rồi, cô không phải là người đánh đổi, nhưng cô đã tự nhận mình có liên quan. Anh cảm thấy đau lòng và xót xa khi nghĩ về mẹ, giận dữ và cảm thông. Giá như mẹ cũng được như Dì Lan Anh thì tốt biết mấy. Tại sao hai người chị em lại khác biệt đến vậy? Hoàng Vũ buồn bã đứng dậy, không nói thêm gì, còn Minh Nguyệt thì cứ đứng yên, lo sợ về tương lai.