Vượt sóng ngầm chương 17 | Nhớ mãi

12/03/2024 Tác giả: Hà Phong 336
Trong buổi gặp gỡ, chỉ có Việt Hùng là nói nhiều, còn Hoàng Vũ lại im lặng hoàn toàn. Việt Hùng nhận ra vẻ mặt bình thản của Hoàng Vũ và hiểu lầm rằng anh đang mất tinh thần. Hùng cố gắng động viên bạn mình, nhưng trong từng câu nói, đều cố ý lồng ghép câu từ nhằm để Hoàng Vũ cảm nhận rằng mối quan hệ giữa anh và Lan không còn như xưa nữa.
Khi nghe Việt Hùng nói về việc Lan sẽ trả lại mảnh đất, Hoàng Vũ cảm thấy ngạc nhiên. Anh muốn nghe từ Lan trực tiếp chứ không muốn qua lời của ai khác, kể cả Việt Hùng. Điều này khiến Việt Hùng cảm thấy hụt hẫng và lo lắng, vì anh không muốn mất Lan. Anh nói với Hoàng Vũ:
“Ý Lan là như thế, còn bạn muốn nói gì thì nói với mình. Hùng sẽ cùng với Lan hoàn tất mọi thủ tục chuyển nhượng lại cho bạn nhanh nhất…”
Hoàng Vũ dường như không quan tâm đến những điều mà Hùng vừa nói, anh cười rồi đứng dậy trả lời:
“Mình vẫn ổn, cảm ơn các bạn đã quan tâm, còn mình sẽ nói chuyện với Lan sau, bây giờ mình bận rồi, chào nhé…”
Nói rồi anh bước nhanh ra khỏi quán, thật tình khi mới từ nước ngoài trở về nghe tin công ty gặp chuyện không may thì anh rất buồn. Vẫn biết rằng chuyện làm ăn thua lỗ trong kinh doanh là chuyện bình thường, nhưng anh bực nhất là thiên hạ đồn rằng công ty nhà anh phá sản. Mẹ làm sai thì mẹ chịu, anh cũng buồn lắm, nhưng cái gì đến sẽ phải đến, hy vọng qua đợt này mẹ sẽ thay đổi.
Bỗng điện thoại đổ chuông, anh vội nghe máy, tiếng dì Lan Anh có vẻ sốt ruột:
“Hoàng Vũ, sao giờ con chưa đến?”
” Dạ, con gặp người bạn làm cùng công ty…”
“Cậu Việt Hùng đúng không?”
“Ủa, sao Dì lại biết ạ?”
“Thôi chuyện đó nói sau, đối tác đang chờ, con đến nhanh lên…”
” Dạ…”
Trả lời Dì Lan Anh xong anh vội chạy đến điểm hẹn, đó cũng là một quán cafe bờ sông thoáng mát, vì hẹn đối tác bàn chuyện làm ăn nên Dì Lan Anh đã đặt sẵn một phòng VIP để yên tĩnh bàn công việc. Lần này Dì Lan Anh để Hoàng Vũ đứng tên Giám độc chịu trách nhiệm về mặt pháp luật. Hôm nay anh chính thức ký hợp đồng với đối tác một dự án lớn, tất cả mọi chi phí cũng như kế hoạch hoạt động đã được anh và Dì Lan Anh tính toán thật kỹ. Hợp đồng may hàng xuất khẩu do mẹ anh ký chỉ tạm thời ùn ứ do tình hình bất khả kháng là chiến tranh. Đối tác đã đồng ý khi tình hình tạm ổn sẽ nhận lô hàng đó…

Trong khi Hoàng Vũ và Việt Hùng đang trò chuyện, họ không ngờ rằng đối diện, Minh Nguyệt đang ngồi với một người bạn và nghe họ nói chuyện. Từ khi bà Kim Liên gặp khó khăn và gặp rắc rối với pháp luật, cô đã tránh xa để không bị liên lụy. Cô vẫn giữ mối hận với Hoàng Vũ vì anh không quan tâm đến cô và rời đi nước ngoài. Khi thấy anh đứng dậy rời đi trước khi cô tiến lại gần nơi Việt Hùng đang ngồi, cô tỏ ra khó chịu và nói:

“Từ ngày anh nghỉ việc mới gặp lại à…”

Việt Hùng đáp:

“À, chuyện bình thường mà…”

Minh Nguyệt không ngờ anh trả lời:

“Nhớ muốn chết chứ bình thường gì? Anh kiểm tra xem em gọi anh bao nhiêu lần mà anh không trả lời…”

Anh im lặng không biết phải trả lời thế nào. Minh Nguyệt tiếp tục:

“Anh công nhận rồi đúng không?”

“Chẳng công nhận gì cả. Em nói vậy mà anh không hiểu gì cả…”

“Anh không hiểu cũng đúng thôi, vì có người đẹp kế bên rồi thì còn quan tâm đến ai nữa…”

Cảm thấy Minh Nguyệt cố ý gây sự, Việt Hùng đứng dậy và nói muốn về:

“Anh chợt nhớ có việc cần giải quyết, xin phép về trước…”

Rời khỏi quán, anh không vội trở về công ty mà ghé nhà Trần Dương, không hiểu vì sao anh lại đến đây. Trần Dương ngạc nhiên:

“Ủa, từ công ty qua đây à? Lan đâu?”

“Anh đi gặp Hoàng Vũ để động viên nhưng có lẽ không cần thiết…”

“Anh nghĩ sao vậy?”

Việt Hùng kể cho Trần Dương nghe về cuộc trò chuyện với Hoàng Vũ. Trần Dương tỏ ra tò mò:

“Sao lạ thế?”

Việt Hùng thú nhận:

“Anh cũng không hiểu. Khi nào mà anh đến một mình mà không có Lan?”

Trần Dương thắc mắc:

“Anh Vũ không hỏi tại sao Lan không đến sao?”

“Không nói gì cả…”

“Thật kỳ lạ và hơi không ổn. Em cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi Lan nói sẽ bán mảnh đất để trả cho anh ấy, em còn khuyên cẩn thận…”

Thấy Việt Hùng im lặng, Trần Dương nói:

“Thôi anh, cũng không nên lo lắng quá…”

“Nhưng Lan muốn gặp Hoàng Vũ và trả lại mảnh đất cho anh ấy…”

“Vậy thì anh để cô ấy gặp. Có thể họ sẽ quay lại với nhau đấy.”

Câu nói của Trần Dương khiến Việt Hùng cảm thấy khó chịu. Anh nhớ rằng chính Hoàng Vũ cũng nói sẽ gặp lại Lan… Sau khi trò chuyện với Trần Dương, Việt Hùng đi về nhưng Dương gọi điện cho Lan…

“Alo, hôm nay có việc gì mà gọi điện?”

Trần Dương hỏi bạn:

“Em hỏi ông Hùng à?”

“Anh Hùng sao rồi?”

“Chẳng hiểu, đến rồi lại đi tự nhiên… làm em không hiểu gì cả…”

Lan nhớ lại hôm qua Hoàng Vũ đã nói sẽ gặp anh Vũ hôm nay, không biết họ có nói gì không. Cuối cùng, cô quyết định:

“Mình cũng không biết nữa, để anh về rồi mình hỏi xem sao?”

Khi Việt Hùng về đến, Lan nói với bạn:

“Anh về rồi, có gì mình gọi lại sau nhé…”

Hùng hoàn toàn không biết rằng Trần Dương và Lan đã nói chuyện với nhau, nên cố tỏ ra bình tĩnh. Khi thấy Lan ngồi ở ghế xích đu, anh cười giả lả:

“Hôm nay không có việc gì hay sao mà ra đây ngồi?”

Lan cũng không trả lời mà hỏi lại:

“Anh đi đâu về mà em không biết?”

Hùng cười:

“Sáng anh từ nhà ra, anh nói với em là sáng nay anh đi gặp Hoàng Vũ mà…”

Hơi ngạc nhiên, Việt Hùng thử lòng cô:

“Hoàng Vũ muốn gặp em à?”

Không ngờ Lan trả lời:

“Em cũng muốn gặp anh ấy để cảm ơn, trong lúc em chơi với nhau, anh ấy đã giang tay ra cứu giúp…”

“Em lại nhắc lại chuyện đó làm gì? Chắc lúc đó anh ấy cũng không nghĩ gì đâu?”

Lan cương quyết:

“Anh không nhớ nhưng em không thể quên, em sẽ biết ơn anh cả đời…”

Nghe Lan nói như vậy, Việt Hùng cảm thấy rụt rè, anh định nói gì đó nhưng lại im lặng. Anh lo sợ Lan sẽ bỏ anh để đi theo Hoàng Vũ. Cũng giống như Việt Hùng, từ khi nghe tin Hoàng Vũ đã trở về, Lan nhớ lại những ngày làm việc trong công ty, Hoàng Vũ luôn ở bên cạnh để giúp đỡ cô mà không để ý công việc, không cần biết mình là thiếu gia và tương lai sẽ là người kế nghiệp…

Cô có nên hỏi Việt Hùng số điện thoại của Hoàng Vũ không? Nhìn vào ánh mắt buồn của anh, cô hiểu anh đang buồn vì chuyện gì, nhưng cô khẳng định rằng giữa cô và Hoàng Vũ chỉ là tình bạn, không hơn không kém…

Rồi công việc bận rộn khiến cô không còn tâm trạng nào để nghĩ đến chuyện đó. Có một điều khiến cô khó chịu vì Việt Hùng. Từ khi gặp Hoàng Vũ đến giờ, anh luôn bám sát cô, đến nỗi cô cảm thấy như bị cầm tù. Sáng nay, khi cô chuẩn bị ra ngoài gặp đối tác, anh đã có mặt:

“Em lại đi à?”

Lan không trả lời như bình thường mà nói:

“Vâng, có gì không?”

Việt Hùng lúng túng:

“Anh chỉ hỏi vậy thôi, con gái đi xe mà không yên tâm, hay anh chở em đi nhé…”

Lan hỏi lại:

“Anh bị sao vậy? Đây không phải lần đầu em đi xe, có sao đâu? Anh còn nhiều việc phải làm, nếu đi rồi thì sao chứ?”

Hùng im lặng, anh như học trò biết lỗi trả lời:

“Anh không đúng, em đi đường nhớ cẩn thận nhé…”

Lan cười gật đầu cho anh yên tâm rồi chạy ra cổng. Việt Hùng không yên tâm khi thấy cô ăn mặc đẹp hơn bình thường. Cũng đơn giản thôi, cô đến gặp đối tác nên phải tỏ ra lịch sự để họ tin tưởng hợp tác. Cô hiểu và thông cảm cho Hùng, nhưng sự quan tâm quá đà khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Lan cảm thấy hơi bỡ ngỡ và không thoải mái, vì chủ đầu tư không chỉ tiếp một doanh nghiệp mà có thể có đến cả chục người. Trong số đó, có vài người cô biết nhưng cũng có người là người lạ lẫm. Cô thu mình như con mèo nhỏ, ngồi ở bàn trong cùng. Bỗng dưng, ai đó đặt trước mặt cô chai nước suối và cũng ngồi xuống bên cạnh. Ngạc nhiên và bất ngờ, Lan quay sang và càng bất ngờ hơn nữa khi nhận ra người đó không ai khác chính là Hoàng Vũ…

Bốn mắt nhìn nhau và cả hai đều ngạc nhiên, không tin vào điều mình thấy. Lan nói, ú ớ:

“Anh Vũ…”

“Em…”

Lại im lặng, vì họ quá bất ngờ và cũng một phần xung quanh đang rất đông người nhìn. Người ngạc nhiên nhất chính là Vũ, anh không thể ngờ rằng cô gái bé nhỏ từng nhịn bữa trưa để dành phần cơm mang về nhà cho bà lại có mặt ở đây ngày hôm nay. Anh không thể ngờ rằng người con gái đang ngồi cạnh anh lại có thể cạnh tranh với những doanh nghiệp lớn trong khi bản thân cô còn nhiều hạn chế. Sự ngạc nhiên và sự khâm phục trong lòng Vũ, cùng với một chút tự hào. Anh nói:

“Em giỏi lắm. Trong sự cố gắng còn có cả sự liều lĩnh, dám nói dám làm. Nhớ những ngày cùng làm trong công ty, hình ảnh cô gái nhỏ mà dám vác nguyên bao vải trên vai, cứ ám ảnh anh mãi và không bao giờ quên…”

Bài viết liên quan