Gả cho anh rể chương 30 | Hy sinh vì người mình yêu
!
Tiếng thở gấp kèm theo tiếng rên rỉ kiều diễm của Đồng Đồng vang lên, cô nằm dưới thân Thế Thịnh, gương mặt đỏ ửng, mắt ướt đẫm nước mắt. Dưới sức ép từ cử động của Thế Thịnh, cô hầu như không còn chịu đựng được nữa, cầu xin anh một cách nũng nịu:
Thịnh… em xin lỗi… em sai rồi… từ nay em sẽ không giấu anh bất cứ điều gì nữa… em sẽ không giấu nữa đâu…
Thế Thịnh đổ mồ hôi, anh “cật lực” cày cấy trên người cô, cong lưỡi liếm môi, anh vỗ nhẹ vào mông cô:
Anh đã nói với em rồi đấy, em đúng là lỗ tai cây… anh càng nói thì em càng lì, càng cãi lại. Không sợ anh đúng không? Không chịu nghe lời anh đúng không? Vậy thì để anh cho em biết hậu quả của việc không nghe lời anh là như thế nào…
Mỗi cử động là một đau nhức vô cùng đớn đau đến mức Đồng Đồng muốn vụn vỡ. Cô bấm chặt móng tay vào da thịt Thế Thịnh, mệt mỏi van xin anh:
Thịnh… em không thể chịu nổi nữa… em sắp ngất mất… em muốn nghỉ ngơi…
Thế Thịnh cười khẽ:
Em cứ nghỉ đi.
Đồng Đồng nhìn anh:
Nhưng anh… làm sao em có thể nghỉ nếu…
Anh nhẹ nhàng nâng cô lên, đặt cô nằm xuống giường, và tiếp tục “cày cấy” một cách mạnh mẽ, không có ý định dừng lại.
Em nghỉ là việc của em, còn anh cày cấy là việc của anh… chúng không liên quan gì đến nhau cả.
Đồng Đồng chấp nhận thất bại trước lý lẽ kỳ lạ của Thế Thịnh, cô đấm vào ngực anh, gào thầm:
Anh đi ra đi… anh… đồ biến thái… đi ra!
Thế Thịnh bất chấp, anh tiếp tục hành động mạnh mẽ. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, trong khi Đồng Đồng nửa mê nửa tỉnh, Thế Thịnh nhìn cô gật gù như sắp ngất, anh buồn lòng, rồi mới nhận ra và rút ra từ từ. Sau đó, một tiếng “gầm” nhẹ vang lên, và sau một khoảng thời gian, anh mệt mỏi rút ra khỏi cơ thể cô.
Đồng Đồng nằm yên trên giường, thân thể cô như đóng băng, không thể di chuyển. Thế Thịnh tắm rửa qua loa, rồi lau sạch cho cô, mặc cho cô quần áo ngủ và đắp mặt nạ mắt, sau đó ôm cô vào lòng để cô ngủ. Xong hết mọi việc, anh đắp chăn và ôm cô để cô ngủ một giấc ngon lành đến sáng.
Buổi sáng hôm sau, Đồng Đồng dậy muộn, đã hơn 9 giờ, bữa sáng đã qua từ lâu. Thế Thịnh sẽ đến công ty vào chiều nay, và anh đợi cô dậy để thúc đẩy cô ăn sáng, nếu không cô lại bỏ bữa. Đồng Đồng liếc nhìn mặt của Thế Thịnh và cau có. Nhìn thấy điều này, anh không nhịn được cười. Gấp laptop lại, anh lại đến bên giường, ôm cô và hôn nhẹ vành tai cô, thủ thỉ:
Em vẫn còn giận anh à?
Đồng Đồng nhăn mày:
Không đâu, em dám giận anh à, đồ ranh ma.
Thế Thịnh ôm chặt cô, hôn lên má cô, dịu dàng nói:
Được rồi… mẫu túi em thích anh sắp mang về cho em, tối nay anh sẽ đem cho em, được không?
Cô hừ một tiếng:
Dỗ dành em chứ gì? Anh đúng là đồ ranh ma!
Anh vuốt nhẹ lưng cô, thúc giục:
Đừng giận nữa nhé, hãy dậy tắm rửa đi, anh sẽ kêu bé Li mang thức ăn sáng lên cho em.
Đồng Đồng bám lấy Thế Thịnh, hai tay cô vòng qua cổ anh, bắt anh bồng cô vào phòng tắm. Thế Thịnh luôn chiều theo ý của cô, anh nâng cô dậy và bồng cô đi thẳng một đường. Anh giúp cô đánh răng, dùng sữa rửa mặt, thoa kem dưỡng da, chăm sóc cho cô như đang chăm sóc cho một đứa trẻ.
Đồng Đồng thay quần áo xong, cô ăn một chén cháo, uống một ly sữa tươi, no nê mới chuẩn bị sẵn sàng đi làm. Thế Thịnh nhìn theo bóng lưng thon gầy của cô và thấy một điều gì đó, anh liền đi vòng đến sau lưng cô, chống tay nhìn cô, anh khẽ kêu:
Đồng Đồng…
Cô nhướn mày nhìn anh:
Sao vậy?
Anh hơi ngập ngừng:
Em… có cảm thấy gì không?
Đồng Đồng nhìn anh trong gương và chau mày:
Có gì vậy? Anh muốn hỏi gì?
Thế Thịnh nhìn vào bụng cô và nhướn mày:
Thì… bụng em… có cảm thấy gì lạ không?
Đồng Đồng ngỡ ngàng:
Bụng em… làm sao?
Cô nhớ ra và nhìn xuống bụng mình, có chút lo lắng:
Bụng em… không biết sao nữa…
Thế Thịnh trấn an cô:
Anh không có ý gì đâu, chỉ tò mò thôi.
Anh ôm cô vào lòng và dỗ dành:
Được rồi, anh chỉ là tò mò không hiểu vì sao bụng em vẫn chưa thấy gì. Có thể là do anh chưa đủ cố gắng, không phải do em, đừng nghĩ nhiều.
Cô mím môi:
Thịnh, anh muốn có con à?
Anh trả lời:
Cũng không nhất thiết, chỉ là tò mò thôi.
Cô hỏi:
Thật không?
Anh cười:
Ừ, chỉ là tò mò thôi.
Cô nở nụ cười, hỏi:
Vậy anh có muốn có con không?
Anh trả lời:
Có cũng được, không có cũng được. Anh không thích trẻ con, nhưng nếu có con, chắc chắn sẽ thương và chăm sóc.
Đồng Đồng biết rõ Thế Thịnh không có tình cảm đặc biệt với trẻ con, và cô cũng chưa từng thấy anh chăm sóc đứa trẻ nào trước đây. Anh cũng đã nói với cô rằng nếu phải có con, chỉ có thể là con của cả hai, vì anh không có đủ kiên nhẫn để chăm sóc con của người khác.
Khi Đồng Đồng nhấm nháp, cô nhìn thẳng vào mắt Thế Thịnh và hỏi:
Nếu là con của chúng ta… anh có chắc sẽ thương yêu… có chắc sẽ mong chờ… phải không?
Thế Thịnh gật đầu và mỉm cười:
Tất nhiên. Em còn nhớ không, anh từng nói rằng chỉ có con của em thì anh mới kiên nhẫn và quan tâm. Anh không thích trẻ con không phải vì chúng không đáng yêu, mà vì anh không biết cách thể hiện tình cảm với chúng. Nhưng nếu là con của em, anh sẽ cố gắng, dù không trông trẻ tốt nhưng anh sẽ không làm cho chúng sợ hãi.
Nhìn Thế Thịnh, trong Đồng Đồng tự nhiên nảy sinh một loại xúc động mới lạ. Anh không quên những gì đã nói trước đây, và có vẻ như anh nhớ mọi điều, kể cả về trẻ con. Điều này khiến cô cảm thấy rất khó hiểu. Có lẽ từ giây phút này, cô sẽ không còn lo lắng về chuyện sinh con nữa…
Cô nhớ lời khuyên của bác sĩ Tân, rằng quá khứ là quá khứ, và cô cần phải sống tốt trong hiện tại và tương lai. Cô không muốn sống với những hối tiếc và tổn thương nữa. Có anh bên cạnh, cô phải trân trọng mọi khoảnh khắc. Có lẽ đó mới là cách cô nên làm, phải không?
Ở Club 999 của anh Kha, trong phòng VIP, Thế Thịnh và bác sĩ Tân ngồi cùng nhau. Không ai khác trong phòng ngoại trừ họ. Bác sĩ Tân là bạn của A Nam, người bạn thân của Thế Thịnh, vì thế không khó để họ gặp nhau tại thành phố S này.
Thế Thịnh biết rằng bác sĩ Tân là một người đàn ông hiểu biết và có thế lực. Anh muốn gặp trực tiếp để trò chuyện với anh ta thay vì gọi điện thoại. Anh tin rằng bác sĩ Tân sẽ chia sẻ thông tin về Đồng Đồng với anh. Mặc dù anh biết về nguyên tắc chuyên môn của bác sĩ Tân, nhưng anh vẫn hy vọng anh ta sẽ giúp đỡ. Đợi mãi đến ngày hôm nay là vì anh muốn đảm bảo tính chân thành của mình.
Bác sĩ Tân nâng ly nước cam và nhìn Thế Thịnh, anh uống một hớp và nhìn thẳng vào mắt anh. Cũng như Thế Thịnh và A Nam, bác sĩ Tân là một người đàn ông giàu có, quyền lực và lôi cuốn. Anh biết anh trai cô bạn gái đang chờ đợi một câu trả lời từ anh.
Đồng Đồng không hề nói trực tiếp rằng Thế Thịnh là bạn trai của cô, nhưng khi cô nhấn mạnh với anh rằng… nếu có ai đó tên họ Hoàng đến hỏi về cô, cô muốn anh giữ bí mật, không tiết lộ bất kỳ điều gì cô đã trải qua. Dựa vào sự nhạy bén của một bác sĩ tâm lý, anh có thể dễ dàng suy luận rằng Thế Thịnh chính là bạn trai của Đồng Đồng. Kể cả về quá khứ bảy năm trước của Đồng Đồng, cũng như việc đứa bé mà cô từng mất là con của ai… anh có thể đoán được. Nhưng mỗi khi phát hiện thêm điều gì đó, anh lại càng ngưỡng mộ Đồng Đồng nhiều hơn. Một cô gái nhỏ nhắn, yếu đuối như vậy, lại có thể trở nên mạnh mẽ đến như vậy… thật là điều phi thường!
Thế Thịnh cực kỳ cẩn trọng khi đối diện với bác sĩ Tân, bởi vì người này dường như không nguy hiểm nhưng lại rất tinh tế và thông minh. Nếu anh không kiểm soát được cảm xúc, anh ta có thể đọc được suy nghĩ của anh, sau đó dễ dàng dẫn dắt anh theo hướng mà anh không muốn. Bác sĩ Tân là một con sói cũ, trong khi người này… anh ta là quân sư của con sói đầu đàn.
Bác sĩ Tân… tôi có thể hỏi vài điều… không?
Bác sĩ Tân nhẹ nhàng mỉm cười:
Anh là bạn của A Nam, nếu có gì cần, anh hãy nói, nếu tôi có thể giúp, tôi sẽ làm hết sức mình.
Thế Thịnh không chắc về thái độ của bác sĩ Tân nhưng anh vẫn quyết định hỏi một số điều về Đồng Đồng.
Thực ra, tôi muốn hỏi vài điều về một cô gái… từng là bệnh nhân của anh.
Bác sĩ Tân giả vờ ngạc nhiên:
Thật bất ngờ phải không? Bạn của anh là ai? Hãy nói xem tôi có quen biết cô gái đó không?
Thế Thịnh trả lời một cách nghiêm túc:
Cô ấy tên là Lê Đồng, là bạn gái của tôi. Bảy năm trước, khi cô ấy mới 17 tuổi, cô đã điều trị ở nơi của anh. Bác sĩ Tân có nhớ cô ấy không?
Bác sĩ Tân hơi ngạc nhiên với sự nhanh nhạy của Thế Thịnh. Nhưng anh nghĩ rằng, Thế Thịnh chỉ điều tra được đến đây, không thể khám phá thêm nhiều. Vì nếu Thế Thịnh làm được tất cả, anh ta đã không phải hẹn gặp anh ngày hôm nay.
Lê Đồng… tôi thật sự từng điều trị cho một cô gái có tên đó. Nhưng không biết cô ấy là gì của anh? Theo nhớ của tôi, Lê Đồng là người ở thành phố A?
Thế Thịnh gật đầu:
Đúng, cô ấy ở thành phố A, là bạn gái và cũng là người sắp là vợ của tôi… vì vậy, tôi có một số câu hỏi muốn hỏi.
Vậy là như vậy… nhưng không biết anh muốn hỏi về điều gì? Hãy nhớ, quy tắc nghề nghiệp của tôi rất cụ thể, nếu câu hỏi của anh vượt ra ngoài phạm vi cho phép của tôi… tôi sẽ không trả lời.
Thế Thịnh nhìn bác sĩ Tân, hiểu được rằng những lời đồn đại là có cơ sở, bác sĩ Tân là một người rất chuyên nghiệp và giữ quy tắc nghề nghiệp rất chặt chẽ. Mặc dù muốn biết tất cả, nhưng nếu bác sĩ Tân đã nói như vậy, Thế Thịnh chỉ có thể đặt câu hỏi một cách cẩn thận.
Tôi hiểu, tôi cũng sẽ không làm anh phải khó xử. Nhưng anh có thể nói cho tôi… Lê Đồng đến gặp anh… vì lý do gì không?
Bác sĩ Tân uống một ngụm nước ép và nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn, mỉm cười nhàn nhạt trước Thế Thịnh:
Thế Thịnh… câu hỏi này của anh… tôi có quyền không trả lời đấy, anh hiểu ý tôi không?
Thế Thịnh, với tất cả lòng lo lắng cho Đồng Đồng, không còn quan tâm tới lòng tự trọng của mình. Anh nhìn bác sĩ Tân, mặc dù hơi cứng đầu, nhưng vẫn quyết định chia sẻ với người đàn ông trước mặt.
Bác sĩ Tân, tôi biết rằng câu hỏi của tôi có phần vượt quá giới hạn, nhưng tôi hy vọng anh có thể giúp đỡ. Hoặc ít nhất là… giải thích một cách tổng quan. Tôi chỉ muốn biết Đồng Đồng đã trải qua những gì? Có kinh khủng không? Tôi thực sự lo lắng cho cô ấy…
Đây là lần đầu tiên bác sĩ Tân nhìn thấy Thế Thịnh lộ ra một phần yếu đuối của bản thân. Mặc dù không quen với Thế Thịnh, nhưng thông qua A Nam, anh đã hiểu một chút về tính cách của người đàn ông này. So với A Nam, Thế Thịnh có lẽ không độc ác nhưng lại rất thâm trầm và kiêu ngạo. A Nam đã từng khen ngợi Thế Thịnh có bản lĩnh, và nếu anh theo đuổi con đường của A Nam, có thể sẽ thành công hơn. Nhưng lúc này, Thế Thịnh lại chấp nhận việc tự mình tỏ ra yếu đuối… chỉ vì một người phụ nữ…
Bác sĩ Tân ban đầu quyết định không tiết lộ gì về Lê Đồng cho Thế Thịnh. Nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng của anh và sự nảy sinh của câu hỏi, lại nhớ đến lời khuyên của A Nam, anh cảm thấy phải suy nghĩ lại…
Thế Thịnh… cậu thực sự đặt tôi vào tình huống khó khăn. Cậu biết rõ là tôi không thể tiết lộ thông tin về bệnh án cho người ngoài, đúng không?
Thế Thịnh nhấp nhỏ giọng:
Nhưng tôi lo cho Đồng Đồng, tôi cảm nhận được rằng… cô ấy có một bí mật gì đó. Dù không biết gì cả, nhưng nếu tôi biết rằng có chuyện gì đó đang xảy ra, tôi không thể phớt lờ. Anh yêu vợ của mình như thế nào, tôi cũng yêu Đồng Đồng của tôi như vậy… rất rất nhiều…
Ba từ cuối cùng nhấn mạnh được sự chân thành của Thế Thịnh, cuối cùng, dù không nhịn được, bác sĩ Tân quyết định tiết lộ một phần của sự thật cho Thế Thịnh biết. Tuy nhiên, những gì anh nói không phải là toàn bộ sự thật, chỉ là một phần nhỏ về quá khứ của Đồng Đồng.
Bác sĩ Tân cho biết rằng bảy năm trước, Đồng Đồng đã phải đối mặt với vấn đề tâm lý. Không phải là vấn đề lớn, cô chỉ trải qua một thời gian đau khổ vì tình yêu không thành. Thêm vào đó là áp lực từ việc học, một bức tường về thành tích đang đè nặng lên đôi vai của cô. Nhưng may mắn, cô đã nhận được sự giúp đỡ kịp thời từ bác sĩ, và dần dần mọi thứ đã dần trở nên tốt đẹp hơn.
Bác sĩ Tân không chắc rằng Thế Thịnh tin hoàn toàn vào những gì anh nói, nhưng nếu không tin, thì cũng không còn cách nào khác. Anh chỉ có thể tiết lộ một phần, và không thể nói thêm. Dù là bạn của Đồng Đồng hay là bác sĩ tâm lý của cô ấy, nếu Đồng Đồng đã từ chối tiết lộ bệnh án cho bất kỳ ai, thì chỉ khi A Nam đe dọa, anh mới chịu tiết lộ thêm. Nhưng ngay cả khi bị A Nam đe dọa, anh cũng không chắc rằng sẽ nói mọi chuyện.
Thế Thịnh nghe những gì bác sĩ Tân nói và dường như vẫn cảm thấy không hài lòng. Anh không biết thiếu điều gì, nhưng anh hiểu rằng bác sĩ Tân đã nói điều đó đã là quá đủ, và anh không thể ép buộc anh ta hơn nữa. Anh sẽ tìm cách khác để tìm hiểu thêm về Đồng Đồng thông qua A Nam…
Do vấn đề xảy ra với đối tác, Thế Thịnh phải đến công ty một chuyến. Trong phòng VIP, chỉ còn A Nam và bác sĩ Tân. A Nam cầm ly rượu, lộ ra làn da trắng mịn và cánh tay đẹp. Anh lắc ly rượu, nụ cười tà mị trên môi, hỏi bác sĩ Tân:
Sao cậu giấu Thế Thịnh thế? Có gì mà cậu không muốn anh ấy biết? Cô gái đó đã là vợ sắp cưới của Thế Thịnh, biết đâu cô ấy tự nói?
Bác sĩ Tân mỉm cười:
Nếu cô ấy tự nói được thì tốt. Nhưng dù cô ấy có nói hay không, tôi cũng không thể tiết lộ bệnh án của bệnh nhân.
A Nam cười nhạt:
Cậu cứng đầu quá vậy? Theo Kha nói với tôi, Thế Thịnh rất yêu cô ấy, đã si tình từ lâu rồi đấy… hãy giúp anh ấy một chút đi.
A Nam, hôm nay cậu nói nhiều thật.
Tôi chỉ đang cố giúp bạn của tôi thôi, nếu tôi là Thế Thịnh, tôi cũng muốn ai đó giúp tôi.
Bác sĩ Tân nhìn A Nam một lúc, sau khi thấy anh uống rượu vào ban ngày, mới cười:
Tôi hỏi cậu, nếu cậu là tôi, cậu có muốn tốt cho Thế Thịnh không?
A Nam nhăn mày:
Đương nhiên.
Vậy thì tôi hỏi thêm, giữa việc nói thật làm Thế Thịnh đau lòng và việc giấu giếm khiến Thế Thịnh vui vẻ… cậu chọn cái nào?
A Nam suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn cách giấu giếm.
Sau câu trả lời của A Nam, bác sĩ Tân hài lòng:
Cậu thấy đấy, ngay cả một người như cậu cũng muốn bảo vệ người mình yêu, vậy mà cậu nghĩ bệnh nhân của tôi không biết bảo vệ người mình yêu à? Có khi nào việc nói ra mọi sự thật không phải là cách tốt nhất… A Nam, cậu chưa yêu, cậu không hiểu được cảm giác hy sinh vì người mình yêu à?
A Nam trợn mắt, đá vào chân bác sĩ Tân một cái, anh cười khẩy:
Người đàn ông không yêu ai mới là người đàn ông tốt, tôi không hứng thú với chuyện tình yêu, không có gì hấp dẫn.
Có lẽ cậu chưa tìm được tình yêu, đừng nói như thế làm kiểu như là việc ế là điều đáng tự hào. So với Thế Thịnh, cậu như một thằng bé con, thậm chí không có người yêu… tiếc cho cậu.
A Nam không muốn so sánh với bác sĩ Tân, anh uống hết ly rượu, giọng nói khàn khàn:
Tùy cậu, cô gái đó là bệnh nhân của cậu hay là vợ của Thế Thịnh, tôi đều không quan tâm.
Bác sĩ Tân lắc đầu, nhìn A Nam, giọng anh đột ngột nghiêm túc:
Ai nói cậu không biết cô ấy, cậu là người đã xóa dấu cho hồ sơ của cô ấy đấy.
A Nam kinh ngạc:
Tôi làm gì có chuyện đó? Tôi xóa dấu cho hồ sơ của cô ta?
Bác sĩ Tân gật đầu:
Đúng vậy, nếu không, làm sao Thế Thịnh không tìm thấy thông tin về bạn gái của anh ta?
Nghe bác sĩ Tân nói như vậy, A Nam nhớ lại chuyện cách đây mấy năm, bác sĩ Tân đã nhờ anh “xóa dấu” cho hồ sơ của một cô gái. Anh cũng từng kiểm tra lý lịch của cô gái đó, người đã vướng vào một vụ án hình sự ở Pháp về tội cố ý gây thương tích… có lẽ là…
Ôi lão Tân, cậu nói cô gái kia… là bạn gái của Thế Thịnh à?
Bác sĩ Tân nghiêm túc:
Đúng rồi đấy.
A Nam ngỡ ngàng, hét lên hầu hết:
Thật là quái lạ, tại sao cậu không nói cho tôi biết? Nếu cậu tiết lộ chuyện này cho Thế Thịnh… tôi sẽ chặt hết cây trong sân của vợ cậu… cậu nghe rõ chưa?
Bác sĩ Tân nhún vai, cười nhìn A Nam. Nhưng A Nam lại cảm thấy lo lắng. May là Thế Thịnh chưa yêu cầu anh điều tra lý lịch của cô gái kia, nếu không… dù anh có học đến 7749 môn võ cũng không thể chống lại cơn giận dữ của Thế Thịnh…
Đàn bà thật phiền toái, cầu trời đừng để Thế Thịnh biết. Và mẹ kiếp, anh phải nhanh chóng làm việc thiện, tránh khỏi vận rủi này. Lão thầy bói đã cảnh báo anh rồi, đàn bà có thể gây ra đại hoạ cho anh… điều đó không sai!
Bác sĩ Tân nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của A Nam, anh cười lớn một trận nhưng vẫn không quên đề cập vấn đề chính:
Nhưng mà… tôi nghe nói… có một ai đó đang điều tra về bạn gái của Thế Thịnh, là người của thành phố S, họ Hoàng, cậu chắc biết đấy.
A Nam tức giận hỏi:
Lại là họ Hoàng? Tên là gì?
Bác sĩ Tân cười, suy nghĩ một lát trước khi trả lời:
À, tên là Hoàng Thái Phượng… tên đẹp đấy chứ nhỉ?!