Gả cho anh rể Chương 5 | Thanh mai trúc mã của Thế Thịnh
Hai ngày sau, khi Thế Thịnh trở về từ chuyến công tác, Đồng Đồng vẫn còn ngủ. Khi cô tỉnh dậy, anh đã đến công ty tham dự cuộc họp.
Nhận được tin nhắn từ Thế Thịnh, Đồng Đồng biết anh muốn gặp cô lúc 10 giờ tại công ty. Mặc dù không hỏi rõ lý do, nhưng cô hiểu rằng anh chỉ gọi nếu có việc quan trọng.
Sau khi ăn sáng, Đồng Đồng chuẩn bị và đến công ty của Thế Thịnh. Môi trường ở nhà họ Hoàng vẫn như thường, với sự chú ý từ một số người và ánh mắt lạnh lùng từ phía những người không hài lòng với cô, đặc biệt là vú Phương, người luôn tỏ ra không ưa cô. Dù những ý kiến tiêu cực, Đồng Đồng không để ý.
Gần đây, gia đình đang bận rộn với chuẩn bị đám cưới của cậu Ba. Mặc dù chuyện này không liên quan đến cô, nhưng cô vẫn quan tâm và chia sẻ niềm vui với gia đình.
Trong lúc chờ xe, Đồng Đồng thảo luận với phó tổng về việc chuyển công tác đến chi nhánh mới. Cả hai đã thảo luận và cô được yên tâm để phó tổng sắp xếp.
Sau cuộc trò chuyện với phó tổng, Đồng Đồng cảm thấy không mấy vui vẻ. Cuộc sống của cô trước đây có những khó khăn nhưng vẫn khiến cô hài lòng. Nhưng bây giờ mọi thứ dường như đảo lộn. Dù có thể gặp lại Thế Thịnh, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cô không thể hạnh phúc. Dù bề ngoài, anh vẫn đối xử tốt với cô, nhưng cả hai đều biết có một khoảng cách lớn giữa họ, mà cô không thể giải thích hay nói rõ.
Mặc dù nếu có thể giải thích, mọi thứ đã không thể quay lại như cũ. Đồng Đồng muốn bảo vệ tương lai của Thế Thịnh, dù có đau lòng cô cũng sẵn lòng chấp nhận. Vì đã từng trải qua nhiều đau thương, cô biết cách đối diện.
Trong lúc suy tư, Đồng Đồng nghe giọng của cậu Ba, khi nhìn lại, cô thấy anh ấy đứng trước mặt. Duy Hiển hỏi cô vì sao ngồi ở đây và có muốn anh đưa đi không. Mặc dù không ưa anh, nhưng Đồng Đồng vẫn phải trả lời và từ chối lời đề nghị đi cùng của anh.
Thế Thịnh mang đến một cảm giác lạnh lùng, luôn tỏ ra cứng nhắc và áp đặt. Anh ít nói nhưng mỗi lời anh nói đều đầy ý nghĩa, không phô trương nhưng cũng không mang tính thân thiện. Trái ngược hoàn toàn, Duy Hiển có vẻ ngoại hình ấn tượng, đầy quyến rũ và luôn tươi cười. Nhìn chung, anh dễ gần, nhưng thực ra lại khó chịu, lời nói dịu dàng nhưng thường mang tính châm chọc. So với sự nghiêm túc nguy hiểm của Thế Thịnh, Duy Hiển cũng không phải là người tốt. Sự khác biệt này xuất phát từ tính cách của họ.
Khi Đồng Đồng nhận ra Duy Hiển vẫn ở đó, cô trở nên khẩn trương và chờ nghe anh nói. Thấy cô đang nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Duy Hiển cảm thấy thú vị. Anh chỉ muốn hỏi một điều nhỏ thôi, không đến nỗi phải lo lắng đến vậy.
– Có chuyện gì vậy? – Đồng Đồng hỏi.
Duy Hiển nhìn cô, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, anh cảm thấy nên ngừng lại. Sau vài giây suy nghĩ, anh nói nhẹ nhàng:
– Không sao, tôi nghĩ chắc cô không biết gì cả. Vậy thì tôi đi trước, gặp lại cô sau.
Anh ra đi, nhưng Đồng Đồng vẫn cảm thấy rối rắm và hoang mang. Cậu Ba này thực sự lạ thường, làm người ta tò mò không chịu được. Anh ta có thể nói thẳng ra thì tốt hơn, đừng làm người khác phải bối rối.
Trong khi Duy Hiển đi, anh nhìn lại cô gái ngồi trong vườn, trong lòng anh trỗi dậy một cảm giác phức tạp và khó diễn tả. Anh không hiểu tại sao anh lại có cảm xúc đặc biệt với cô như vậy. Không phải là yêu thích, chỉ đơn giản là anh thấy cô khá dễ thương, bản tính cảnh giác của cô khiến anh cảm thấy thú vị. Anh đã gặp nhiều phụ nữ, có người thích anh, có người quyến rũ anh, nhưng chỉ có cô là khác biệt. Cô không thích anh, thậm chí là ghét anh, nhưng mỗi khi cô lạnh lùng với anh, anh lại cảm thấy hứng thú. Anh tự hỏi tại sao anh lại cảm thấy hứng thú với người phụ nữ của em trai mình như vậy? Đúng là một tình huống khó hiểu!
Anh tắt điện thoại và nhẹ nhàng gọi tên cô:
– Đồng, lại đây.
Cô nghe thấy anh gọi và liền nhanh chóng đi đến gần anh, ánh mắt rạng rỡ nhìn về phía anh, bước chân thanh thoát:
– Anh đã xong việc à? Chúng ta đi đâu vậy?
Anh nhận lấy chìa khóa xe từ tay bảo vệ và cảm ơn rồi nhìn cô, anh nói:
– Đưa em đến bệnh viện kiểm tra lại, tôi đã đặt lịch trước, sau đó sẽ đưa em đi ăn.
Cô nhìn anh với ánh mắt tò mò:
– Kiểm tra gì vậy? Tôi không cảm thấy mình bị bệnh đâu.
Anh nhìn xuống phía bụng của cô và nói bình thản:
– Vùng bụng của em, bạn bị vỡ ruột thừa, bạn còn nhớ chứ?
Cô mới hiểu ra rằng anh muốn đưa cô đi kiểm tra lại vùng bụng. Dù cô đã muốn nói không cần nhưng cô hiểu rõ tính cách quyết đoán của anh. Đối với sức khỏe của mọi người, anh luôn có một quan điểm rõ ràng, dù cô muốn hay không, quan trọng là anh muốn đưa cô đi kiểm tra thì cô phải đi. Nếu cô không chịu đi, anh cũng có thể ép buộc cô, không thể chối cãi.
Thấy cô đứng đó, anh kéo tay cô và nói:
– Lên xe đi, trời hôm nay nắng quá.
Mở cửa cho cô lên xe, dù ngoài trời nóng nhưng bên trong xe lại mát mẻ. Suốt cả hành trình, anh im lặng nên cô không biết phải nói gì. Mặc dù đã từng là bạn trai nhưng giữa hai người có quá nhiều bất đồng, khó có thể trò chuyện như trước đây.
Tới bệnh viện, anh đưa cô vào trong để kiểm tra, và anh luôn ở bên cạnh cô suốt quá trình. May mắn là bác sĩ nói rằng cô đã hồi phục, nếu không, với tính cách của anh, anh có thể bắt cô nhập viện.
Khi kiểm tra xong, anh đưa cô đi ăn trưa tại một nhà hàng gần đó, không gian yên tĩnh và sang trọng. Cả hai ăn trưa trong sự im lặng, khiến cô không chịu nổi và nghe thấy giọng anh phá vỡ sự tĩnh lặng:
– Tôi và chị gái em chưa có gì, tôi chưa hề chạm vào cô ấy.
Cô đặt đũa xuống, ngạc nhiên nhìn anh:
Anh cũng nhìn cô, muốn xem cô phản ứng ra sao. Nhưng khi thấy ánh mắt dè dặt của cô, anh cảm thấy không thoải mái, anh quát:
– Nhìn thẳng vào tôi nói chuyện đi, em rụt rè như thế làm gì, tôi có ép em làm gì mà em lại sợ?
Cô hơi bối rối, nhìn anh và trả lời:
– Tôi không nghĩ là anh và chị tôi lại như vậy.
Anh cau mày không hài lòng, tiếp tục:
– Vậy em nghĩ tôi là người như thế nào? Em nghĩ tôi dễ quên và bỏ bê như em sao?
Cô ngượng ngùng, tránh ánh mắt của anh và nói:
– Tôi… tôi không muốn nghĩ xấu về anh…
Anh cảm thấy hụt hẫng, nhìn cô, cảm giác như anh vừa làm điều gì đó sai lầm lớn. Nhưng cũng đúng khi anh tức giận, tại sao lại trở thành lỗi của anh?
Dừng lại một chút, cô nói, giọng nói trở nên trầm xuống hơn:
– Nếu anh không muốn thấy tôi nữa, thì anh đừng quan tâm đến tôi, đừng để ý đến tôi nữa. Trước đây anh đã dịu dàng với tôi như vậy, giờ sao lại…
Anh không thể nghe thêm nữa, giữa chừng anh đã cắt lời cô.
– Được rồi Đồng Đồng, đừng nói những lời như là tôi hành hạ em nữa. Cơm vẫn chưa ăn xong, em ăn tiếp đi.
Cô muốn thêm một vài điều nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh, cô cuối cùng chấp nhận ăn tiếp. Anh ngồi đối diện cô, nhìn cô cúi đầu ăn cơm, anh vừa thương vừa bực. Nghĩ rằng vẫn phải nhịn, anh quyết định nói những lời dịu dàng nhất.
– Chuyện đã qua đi, dù sao cũng là quá khứ, năm đó em còn nhỏ, ước mơ và hoài bão là tất cả đối với em, tôi hiểu, cũng không muốn trách em nhiều nữa. Yêu nhau là chúng ta tự nguyện, không yêu nhau được nữa thì chia tay, cũng không thể đổ lỗi cho em hoặc là tôi. Tôi đã từng tức giận với em vì cảm thấy em không trân trọng tình cảm của tôi, nhưng sau này tôi không còn nghĩ như vậy nữa. Em nhỏ nhắn, ngoan ngoãn, tôi vẫn yêu em…
Cô cúi đầu, nước mắt sắp trào, cố nén cảm xúc để nghe anh tiếp tục.
Anh nhìn cái miệng nhỏ xinh xắn của cô, âm giọng run run.
– Chuyện cũ không cần nhắc lại, nhưng tôi chỉ muốn em hiểu điều này… điều duy nhất.
Cô run rẩy hỏi:
– Điều… gì vậy?
Gương mặt tuấn mỹ của anh nhăn nhó, vành mắt đỏ, giọng khàn khàn đầy thâm tình:
– Xin em… đừng rời bỏ tôi nữa. Tôi chỉ chịu được một lần, một lần là đủ, không thể chịu đựng thêm lần nào nữa. Em có hiểu tôi đang nói gì không?
Cô khóc, nước mắt chảy không ngừng, cô không dám nhìn vào anh, sợ rằng nếu nhìn thấy ánh mắt đau khổ của anh, cô sẽ đau lòng. Anh nên quên cô đi, anh không nên nhớ mãi một kẻ phản bội như cô. Nhưng sao anh lại ngồi đây nhìn, anh thực sự là một kẻ đê tiện.
Anh nhìn thấy cô khóc, lòng anh đau nhói. Thanh xuân của anh đang khóc, khóc đến tê tâm liệt phổi vì những lời trách móc của anh. Vậy mà anh còn ngồi đây nhìn, anh thực sự là một tên cặn bã.
Càng nghĩ càng thấy bản thân mình quá tệ, anh vội vã đứng dậy và đi sang bên cạnh cô, nhưng vội quá anh vấp vào chân bàn và suýt ngã. Anh chửi thề trong lòng rồi vội vàng ôm cô gái nhỏ vào lòng, nước mắt của cô thấm ướt áo anh, thấm cả tâm hồn anh. Đồng Đồng của anh, cô ấy khóc càng làm anh đau lòng hơn.
Anh vỗ nhẹ vào vai cô, siết chặt cô vào lòng, dỗ dành cô như bảy năm trước.
– Được rồi, em cũng biết là tôi không thích thấy em khóc. Hay là em muốn khóc đến mức trôi cả cơm, trôi cả tôi đi em mới chịu ngừng. Đừng khóc nữa, được không, sau này tôi sẽ không nói những lời như vậy nữa, không làm em buồn nữa.
Cô ôm chặt lấy anh, đặt đầu vào ngực anh, thút thít nói:
– Em không cố ý đâu… em không cố ý làm anh buồn đâu… em nói thật đấy… anh tin em đi.
– Ừm, tôi tin, tôi tin em.
Cô lại khóc:
– Thịnh, xin lỗi, xin lỗi, thật lòng xin lỗi anh.
Anh ôm cô, để cô khóc, không dỗ dành nữa. Có quá nhiều trong lòng, để cô khóc ra một lần cũng tốt, có vậy sau này cô mới không cảm thấy đau lòng nữa. Anh không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng anh không thể bỏ được cô, trước đây không thể, bây giờ cũng không thể!
Thế Thịnh đưa cô về nhà, buổi chiều anh còn phải làm việc nên không thể vào nhà cùng cô. Hai mắt Đồng Đồng vẫn còn đỏ, anh nhìn thấy và thấy xót xa, phải mua mặt nạ mắt cho cô mới được. Nhìn cô bước vào trong sân, bóng dáng mảnh mai mềm mại của cô in sâu vào lòng anh, không thể nào xóa nhòa.
Đồng Đồng vào trong nhà với đôi mắt đỏ hoe, không biết có khách trong nhà nên cô chọn đường đi ngang qua phòng khách nhỏ, bình thường cô sẽ đi hướng khác. Khi bước vào, cô hối hận khi thấy bà Hai, vợ chồng cậu Ba và một số người khác đang ngồi vui vẻ trên ghế sô pha. Nhưng không may cho cô, họ đã nhìn thấy cô, cô không thể lùi ra ngoài như chưa bước vào.
Duy Hiển nhìn thấy cô, anh không tha thứ cho cô, nhanh chóng nói:
– Đồng Đồng, cô đã về từ công ty của Thịnh à? Ngồi đây đi, có người muốn gặp cô.
Cô nhìn quanh, rồi nhìn vào một gương mặt xa lạ. Cô đánh giá người đang ngồi giữa bà Hai và Trúc, cô ấy khá xinh đẹp, nét đẹp tiểu thư không thể che dấu. Có vẻ như cô ấy không phải là phe của cô. Nếu không nhầm, cô gái trước mặt chính là Quỳnh Hoa, người được bà Hai chọn làm vợ cho Thế Thịnh.
Bà Hai vui vẻ như thường khi thấy người gặp rắc rối, nhưng cô không quên giới thiệu:
– Đồng Đồng, đây là…
Quỳnh Hoa gián tiếp từ chối, cô ấy cười tươi:
– Để con tự giới thiệu đi, sau này có khi chúng ta trở thành bạn bè thân thiết mà. Tôi và cô có lẽ cùng tuổi, phải không?
Đồng Đồng cảm nhận không có một chút nào thân thiện trong lời tự giới thiệu kia cả. Đâu nhất thiết phải đem Thế Thịnh vào màn tự giới thiệu làm gì, chắc là sợ cô không biết hai người họ thân thiết với nhau?
Cô cười và tự giới thiệu lại:
– Chào cô Quỳnh Hoa, chắc cô cũng biết tôi là ai mà phải không, vậy tôi không giới thiệu lại nữa đâu. Tôi nghe nói cô và cậu Hai là thanh mai trúc mã, thật là hâm mộ hai người, hai người rất đẹp đôi.
Tất cả những người trong phòng đều sửng sốt trước lời nói của cô, chắc không ai có thể nghĩ đến việc, cô lần đầu tiên gặp Quỳnh Hoa lại khen con gái người ta đẹp đôi với chồng tương lai của mình. Nhất thời không đỡ được, đến cả bà Hai cũng không nghĩ là cô thẳng thắn đến mức độ này.
Duy Hiển nhìn cô, càng nhìn càng thấy vừa mắt. Đúng như cái tên của cô, cứng rắn mạnh mẽ thật. Cứ tưởng cô sẽ bị Quỳnh Hoa làm cho yếu thế, ai ngờ cô lại làm cho mọi người không kịp phản ứng. Sao trước kia nhà họ Lê không giới thiệu cô với nhà anh kia chứ? Nếu như họ đưa cô đến, anh đã không chọn Kim Trúc theo ý của mẹ anh rồi. Hay là…
Trong đầu vừa thoáng qua suy nghĩ táo bạo, chẳng qua suy nghĩ vừa mới chớm nở đã bị anh dập tắt. Dù anh cảm thấy cô rất đặc biệt nhưng cũng không đến mức xé rách giới hạn giành giật người với Thế Thịnh. Anh vẫn chưa thèm khát đến mức đó, mà cũng không để bản thân mình nhúng chàm đến mức độ như thế được.
Quỳnh Hoa hơi ngạc nhiên, cô đã nghe qua chuyện của Đồng Đồng, lại nghe bà gái nói, cô không cần quá để tâm đến cô ta làm gì, cô ta không xứng với cái ghế mợ Hai nhà họ Hoàng. Nhưng mà, có phải là cô đánh giá thấp cô ta quá không? Một cô gái mạnh mẽ như vậy, không hề giống với Lê Mộc từng bị cô đánh kia, thật sự không thể xem thường Đồng Đồng này được.
Trấn an lại cảm xúc của mình, Quỳnh Hoa liền trả lời:
– Cô quá khen rồi Đồng Đồng, dù tôi và anh ấy rất đẹp đôi nhưng tạm thời vẫn chưa thể ở bên cạnh nhau được.
Đồng Đồng gật gù, vờ vịt nói:
– Cũng phải, hai người dù có muốn ở bên cạnh nhau thì cũng bị người thứ ba ngăn cản thôi. Mà xui thật, người thứ ba lúc nào cũng cao hơn cô một bậc, thiệt thòi cho cô quá rồi đó Quỳnh Hoa.
Quỳnh Hoa thoáng biến sắc, cô không nghĩ là Đồng Đồng lại ăn nói trắng trợn đến như vậy. Nhưng cô đâu thể để yếu thế, hôm nay mà không thắng cô ta, cô ta chắc chắn sẽ xem thường cô.
– Tôi không nghĩ là như vậy đâu cô Đồng, cô có nghe câu 30 chưa phải là Tết chưa, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được, phải chờ thôi.
Đồng Đồng cười dịu dàng:
– Thắng thua cái gì, cô Hoa đang nghĩ chuyện hôn nhân đại sự là một trò chơi à mà thắng với thua. Nhưng nếu nói đến trò chơi thì tôi lại phải tự cao nói với cô Hoa một câu… tôi chưa từng thua bất kỳ trò chơi nào. Cô có tin không?
Mặt mũi Quỳnh Hoa biến chuyển thành đỏ rực, cô nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ghét bỏ không giấu đi đâu được. Ngay lúc Quỳnh Hoa còn chưa kịp phản biện gì thì Đồng Đồng đã thuận thế nói tiếp:
– Ầy, tôi nói đùa thôi, cô Hoa đừng tin là thật. Tôi chơi trò chơi thì không đến mức trăm trận trăm thắng. Nhưng nếu tôi muốn thắng… cô Hoa không giành được với tôi đâu. Tính tôi khá là hiếu chiến, có thể dùng mọi thủ đoạn để giành giật chiến thắng. Cô gái xinh đẹp kiều mị như cô Hoa đừng chơi trò chơi với tôi, tôi thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc… thật sự không biết đâu.
Bà Hai sững sờ, Quỳnh Hoa thì biến sắc, vợ chồng Duy Hiển mỗi người mỗi biểu cảm khác nhau. Mà cô cũng chẳng quan tâm bọn họ suy nghĩ cái gì, cô nói cũng đã nói, cảnh cáo cũng đã cảnh cáo, cũng không sợ cái gì nữa. Trước sau gì cô và bọn họ cũng sẽ như vậy, thay vì giả vờ tốt đẹp, sao không vạch rõ giới hạn với nhau ngay từ đầu, đỡ phải chị chị em em rước khó chịu vào người. Trong trận chiến này cô không phải chỉ có một mình, cô còn có Thế Thịnh, có anh ở phía sau làm chỗ dựa cho cô. Hơn nữa, cô rất tin vào Thế Thịnh, tin vào nhân cách và tình cảm chân thành của anh, tin vào tình yêu bảy năm của bọn cô, tin tưởng tuyệt đối!