Nàng gia sư siêu ngầu – Chương 6 | Con ghét bố…

03/01/2024 Tác giả: Hà Phong 634

Hôm sau, Thùy Dung chính thức chuyển đến ở nhà Kiên. Số đồ đạc của cô chỉ đơn giản là vài bộ quần áo cũ. Theo ý nguyện của Bảo An, Kiên quyết định để Dung ở cùng phòng với con. Bé An hết sức phấn khích khi được sống chung với cô. Mỗi bước đi của con bé, nó theo sau một bước và luôn bám rịt lấy cô, không rời bỏ.

Kiên cảm thấy chạnh lòng khi nhận ra rằng con quấn lấy Thùy Dung nhiều hơn cả mình. Ông ấy muốn chơi với con, nhưng bé An chỉ ôm anh một lúc rồi lại chạy đến bên người Thùy Dung. Dường như làm bố mà cứ như người hàng xóm, chỉ đôi khi mới được bế con một lần. Thời gian bé An ở bên Kiên ngày càng ít, và điều này đồng nghĩa với việc cô bé ở bên Thùy Dung ngày một nhiều. Mặc dù vậy, cuộc sống như vậy lành mạnh và vui vẻ trong gần hai tháng.
Bảo An hiện giờ trở nên hoạt bát và nụ cười tràn đầy. Nếu bé An chịu nói, niềm vui sẽ trở nên hoàn hảo hơn.

Khi tình hình của Bảo An đã ổn định, thì lúc này Tuấn Anh lại gặp khó khăn. Điểm kiểm tra Toán giữa kỳ kém hơn lần trước mà anh chưa kịp hỏi thăm, và hôm nay cô giáo thông báo điểm cuối kỳ càng tệ hơn. Điều này khiến Kiên, người làm bố, không thể giữ bình tĩnh nữa.
Sau bữa tối, Kiên thẳng thắn nói chuyện với Tuấn Anh:

– Tuấn Anh! Con đã hứa với bố là sẽ học hành nghiêm chỉnh, tại sao lại có điểm thi thử thấp như vậy?
– Là do con không hiểu bài, nên con không làm được!
– Vậy thì con cần học thêm, không phải đi chơi đâu đấy. Đàn ông phải có trách nhiệm với lời hứa, không thể nói mà không làm được!
– …

Tuấn Anh không trả lời, mặt lì ra, không giải thích gì. Kiên cảm thấy bất lực, không thể quát mắng hay mắng mỏ được vì lo lắng về hậu quả nếu anh nổi giận hơn. Anh cố gắng giữ bình tĩnh để bắt đầu giảng giải về tầm quan trọng của việc học, nhưng Tuấn Anh đứng lên và nói:

– Con chỉ học được thế thôi, bố có mong muốn hơn thì con cũng chịu. Nếu bố ép buộc, con sẽ bỏ học đấy!
– Con đang đe doạ bố hay là nói ý kiến của mình?
– Con chỉ nói ý kiến của mình thôi!
– Được rồi, tương lai của con sau này là do con quyết định, đừng trách bố!
– …

Tuấn Anh rời đi mà không nói gì thêm, ông bà nội nhìn nhau thở dài. Thùy Dung, dẫn Bảo An đi dạo, nghe câu chuyện xong, cảm thấy một chút thông cảm với Kiên. Cô nhìn ông bố giàu có nhưng bất lực với hai đứa con, cảm thấy buồn bã, nhất là khi ông chủ của cô cũng không yên bình khi có ba đứa con mỗi đứa một tính cách khác nhau. Cô nhận ra rằng sự giàu có không đảm bảo hạnh phúc nếu con cái không ngoan ngoãn, đặc biệt là ở độ tuổi thích thách thức và muốn tự do như vậy.

Tình hình nhà Tuấn Anh vẫn càng trở nên khó khăn, với sự căng thẳng giữa cha con kéo dài mấy ngày nay. Đến lượt Ngọc Anh, mặc dù đã hứa không gây rối nữa, nhưng lần này lại lao vào mâu thuẫn với bạn bè. Với tính cách nóng nảy, cô đã đánh bạn một cách dữ dội, khiến người nhà bạn học đó phải đau đớn vì bị gãy răng. Kiên, bố của cả hai, cảm thấy hoàn toàn bất lực trước tình hình khó khăn của hai đứa con trưởng thành này. Mặc dù đã có những khoảng thời gian tương đối yên bình, nhưng hứa hẹn đó lại trở nên hỏng hẹn, khiến anh đau đầu không ngừng. Đứa lớn chán học, đứa nhỏ liên tục gặp rắc rối, không biết bao giờ tình hình mới có thể chấm dứt.

Kiên cảm thấy bất lực trước tình hình này. Mọi nỗ lực giữ cho cuộc sống gia đình ổn định đều trở nên vô ích khi cả hai đứa con đều gặp khó khăn. Đứa lớn chán học, đứa bé cãi nhau, và không có dấu hiệu nào cho thấy tình trạng này sẽ chấm dứt sớm. Kiên tự nhốt mình trong phòng làm việc cả ngày, thậm chí không ra ngoài ăn cơm, thể hiện sự bất lực và khổ tâm của anh.

Ổng bà Đức và Quyên, gia đình Kiên, lo lắng khi thấy anh không chịu ăn uống, nhưng họ biết rằng con trai đang tự kiểm điểm bản thân, nên họ không can thiệp. Trong khi đó, Tuấn Anh và Ngọc Anh, mỗi người tự nhốt mình trong phòng, thể hiện sự lì lợm và tự giác. Ngọc Anh chỉ chịu được nửa ngày trước khi sợ sệt xuống, cố gắng van xin bố nhưng không được đáp ứng, khiến cô khóc lóc. Thùy Dung, người trong gia đình hiểu và thông cảm, kéo Ngọc Anh về phòng để nói chuyện:

– Ngọc Anh ơi! Nếu em đã cảm thấy hối hận, hãy nỗ lực học hành đi, chỉ có điều này bố mới có thể quên đi những phiền muộn. Thực ra, với bố mẹ, lời xin lỗi của các con không chỉ là từ ngữ mà còn là sự thay đổi trong hành động và kết quả học tập. Nếu em có thể học tốt và thể hiện sự ngoan ngoãn, đó sẽ là điều mà bố mong muốn nhất!

– Chị ơi… Nhưng giờ bố không muốn nói chuyện với chúng em, chúng em phải làm sao ạ?

– Ngoan nào! Đừng khóc! Bây giờ hãy xuống ăn cơm và học bài đi!

– Nhưng…

– Nghe chị! Ăn cơm và học là những việc em cần làm ngay bây giờ, hiểu không?

Thùy Dung nhận ra rằng Ngọc Anh đã sẵn sàng hợp tác, cô nhẹ nhàng cầm tay em:

– Nếu bố biết Ngọc Anh chịu nghe lời như vậy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Giờ em hãy xuống trước đi, chị sẽ vào phòng gọi Tuấn Anh!

– Vâng.

Ở đây đã gần hai tháng, Thùy Dung đã hiểu phần nào về tính cách của hai đứa trẻ này. Thực sự, độ tuổi này thường có chút ương bướng, và cô càng hiểu và thông cảm hơn với khó khăn mà ông chủ Kiên đang phải đối mặt.

Thùy Dung thở dài và lắc đầu, cảm thấy bất lực trước tình hình gia đình này. Nhưng nhìn vào hoàn cảnh, cô cũng không khỏi thương cảm. Hiện tại, cô quyết định gọi Tuấn Anh xuống ăn trước, rồi sẽ xem xét tình hình sau.

Gõ cửa và gọi lên:

– Tuấn Anh! Xuống ăn cơm đi em!
– …!!!
– Tuấn Anh! Bảo An đang chờ em xuống ăn cùng này!
– Chị dỗ nó ăn đi! Em không đói!
– Cả ngày bố em không ăn, con bé đã buồn rồi. Giờ em cũng không ăn khiến con bé sợ đấy! Nó nhắc em suốt, còn đang dấm dứt khóc kia kìa! Chị dỗ thì được thôi, nhưng em nỡ để con bé nhớ nhung anh trai sao?
– …!!!

Tuấn Anh không trả lời, Thùy Dung buồn bã, rồi xuống nhà một mình. Mọi người nhìn thấy cô đi xuống một mình, hiểu rằng hai bố con đang có vấn đề, tất cả đều cảm thấy buồn chán.

Bảo An không hiểu chuyện, nhưng cả ngày không thấy bố và anh trai, cô nhìn quanh tìm kiếm. Thùy Dung nói một vài câu nhỏ vào tai Bảo An, sau đó cô bé chạy ngay tới phòng làm việc của bố. Cửa rầm rầm, con bé không nói được, chỉ khóc um lên. Kiên không thể ở trong phòng nữa, vội vã mở cửa ra và bế con lên để dỗ dành:

– Bảo An của bố sao thế?

Thấy con bé vẫn đang khóc, Kiên liền nói:

– Bố xin lỗi con gái nhé! Cả ngày bố không bế con nên con buồn đúng không?
– …

Thùy Dung đứng phía sau nên cô quyết định nói thay lời của Bảo An:

– Cả ngày bé ấy ngóng chờ ông chủ, nên ăn ít lắm! Tối nay bé còn đợi ông chủ và Tuấn Anh, nên chưa có ăn tối đâu ạ!
– Thằng Tuấn Anh đó còn không xuống ăn cơm sao?
– Chưa ạ!
– Vậy thì tiếp tục để nó nhịn! Xem nó sẽ kiên trì được bao lâu!
– Ông chủ… Hay là để tôi và Bảo An lên gọi anh Ta thử xem sao ạ?
– Không cần!

Kiên nói xong, bế Bảo An ra phòng ăn. Dung đã ra hiệu cho Bảo An, nên con bé ngay lập tức tụt khỏi tay anh và chạy lại cạnh cô gia sư. Kiên ngạc nhiên vì lúc nãy Bảo An còn khóc và nhớ anh, nhưng giờ lại chạy về cô gia sư. Thùy Dung nhận thấy sự bối rối của ông chủ, nên cô nhanh chóng lên tiếng:

– Có lẽ bé An muốn lên gọi anh Tuấn Anh, thôi để tôi đưa bé An lên, ông chủ cứ đi ăn cơm trước đi ạ!

Dung nói xong, bế Bảo An nhanh chóng lên tầng mà không dám nán lại, lo lắng Kiên có thể thay đổi ý. Nhưng cô không biết rằng sau lưng ông chủ vẫn đứng nhìn theo họ mãi, cho đến khi họ di chuyển thẳng tới phòng ăn.

Thùy Dung để Bảo An đứng trước cửa phòng anh trai, rồi cô nhắc Bảo An làm lại bài tập cũ. Con bé khóc lớn khiến Tuấn Anh cũng không kiên trì, ông mở cửa và nhìn thấy cảnh Bảo An khóc. Tuấn Anh vội vàng ẵm con bé lên và nói:

– Anh đây… Anh đây rồi!
– Hic…hic…
– Ngoan! Đừng khóc nữa, để anh bế Bảo An xuống ăn cơm nhé!

Nghe được lời này, Bảo An gật đầu, còn nũng nịu nằm trên vai anh và ôm cổ thật chặt. Thùy Dung đi phía sau cười phì phò vì tình huống lém lỉnh này. Cô muốn khen ngợi con bé, vì thế cô giơ ngón cái lên làm dấu, làm Bảo An cười toe toét. Trẻ con thì dễ khóc, nhưng cũng dễ cười, Bảo An vui sướng nằm ngả ngón tay trên vai anh trai, rồi lại ra kí hiệu với cô. Cô cũng bật cười theo…

Ông Đức và bà Quyên, đang lo lắng về hai bố con Kiên, rất mừng khi thấy cả hai cùng nhau xuống ăn cơm. Ngọc Anh cũng vui mừng. Bảo An, mặc dù quá nhỏ để hiểu rõ tình hình, nhưng chỉ cảm thấy vui vì đã hoàn thành đúng lời dặn của Thùy Dung. Nụ cười thoải mái của Bảo An khiến cho bố và anh trai Tuấn Anh hiểu rằng sự xuất hiện của họ đã làm cho con bé vui vẻ. Mặc dù một phần đó là do cả ngày không gặp bố và anh trai, nhưng đa phần là do việc làm đúng lời Thùy Dung nhờ vả.

Thùy Dung, sau khi chăm sóc cho Bảo An ăn tối, nhận thấy sự hiểu lầm từ phía Kiên và con trai đã giảm đi đôi phần. Dung biết rõ điều này, nhưng cô không giải thích, để cho hai bố con hiểu nhầm nhưng cũng tốt. Khi cô dỗ Bảo An đi ngủ, Kiên đột nhiên vào phòng cô để bày tỏ lòng biết ơn.

Đây là lần đầu tiên sau gần hai tháng làm việc, Kiên nói lời có hàm ý thật lòng và giảm bớt sự lạnh lùng:

– Việc hôm nay cảm ơn cô rất nhiều!
– Không có gì, ông chủ cũng không cần phải cảm ơn đâu! Chăm sóc bé An là nhiệm vụ của tôi mà!
– Tôi chưa biết sự thay đổi của hai đứa lớn nhưng họ đã chịu ăn tối với thái độ dịu dàng hơn là nhờ có cô.

Thùy Dung hiểu rằng cô đã hiểu sai Kiên, và cô tự cười trong lòng rồi nhẹ nhàng gật đầu như là sự chấp nhận lời cảm ơn:

– Thực ra tôi chỉ là nói chuyện với Ngọc Anh vài câu thôi, còn cậu Tuấn Anh là vì thương bé An nên mới chịu xuống đó ạ!
– Dù gì cũng là cô góp ý với chúng nó! Thôi, không còn sớm, bé ấy đã đi ngủ rồi, cô cũng nghỉ ngơi đi!
– Vâng.
– …

Ngọc Anh thể hiện sự tuân thủ lời hứa, chăm chỉ hơn trong việc học. Nhưng Tuấn Anh vẫn tiếp tục thái độ ngông cuồng, và Kiên, lần này, để con trai tự quyết định. Kiên áp dụng phương pháp “lạt mềm buộc chặt” nhưng không có hiệu quả, và tình trạng bỏ học tiếp tục diễn ra.

Kiên, lần đầu tiên, không kiểm soát được cảm xúc và quát Tuấn Anh. Nhưng trước sự nghiêm túc của bố, Tuấn Anh không sợ. Kiên cảm thấy bất lực trước con trai quý tử của mình.

Cảnh hai bố con tự làm tổn thương bản thân khiến người như Thùy Dung không thể làm ngơ.

Buổi chiều đó, Thùy Dung thay cô Lành vào phòng của Tuấn Anh để dọn vệ sinh và đồng thời có ý thăm dò về tình hình của cậu. Dù cố mạo muội nói vài lời khuyên nhủ, Thùy Dung mong đợi sẽ gặp phản ứng gắt gỏng hoặc bị đuổi ra khỏi phòng. Tuy nhiên, Tuấn Anh lại chủ động nói chuyện:

– Chị Dung! Em hỏi chị một câu được không?
– Ừ. Em nói đi!
– Trẻ con nói dối thì được coi là sai trái, vậy người lớn thì có quyền hả chị?
– Có phải em đang hiểu lầm gì không?
– Chị cứ trả lời câu hỏi của em đi!

Thùy Dung chắc chắn rằng Tuấn Anh có vấn đề nên mới thể hiện thái độ này. Cô trả lời đúng yêu cầu của cậu bé:

– Thực ra, nói dối đối với cả trẻ con và người lớn đều không nên, nhất là với trẻ con thì càng không được. Tuy nhiên, ở một số trường hợp bắt buộc, người lớn vẫn có thể sử dụng, nhưng đó chỉ là trong tình huống rất khẩn cấp thôi, vẫn là nghiêm khắc hình thành thói xấu này!
– Như vậy có nghĩa là trẻ con không được phép phải không?
– Trẻ con vẫn không nên làm thế, em ạ! Chúng ta khi đi học đều được cô giáo nhắc nhở rõ lời dạy của Bác Hồ rằng phải khiêm tốn, thật thà, dũng cảm, còn nói dối thì nên tránh em nhé!

Tuấn Anh im lặng, nhưng vẻ mặt của cậu vẫn thể hiện sự không hài lòng. Dung tiếp tục hỏi xem liệu vấn đề có như cô nghĩ không:

– Có phải em có điều gì không hài lòng về bố hay là thầy, cô giáo không?

Nhìn thấy Tuấn Anh nhìn mình với ánh mắt sắc lẹm, Dung tiếp tục thể hiện vẻ chị cả và tâm sự:

– Em hãy coi chị như chị gái của em, có gì cứ nói ra đừng giữ trong lòng. Em trai chị ở nhà cũng vậy đấy! Trước đây, bằng tuổi em nó cũng thường giấu diếm nhiều, nhưng sau khi hai chị em thường xuyên nói chuyện, nó nhận ra hai đầu vẫn hơn một đầu em ạ!

Dự kiến Tuấn Anh sẽ im lặng vì ánh mắt giận dữ, nhưng cậu lại nói điều mà Dung chưa tưởng tượng được:

– Bố vốn là thần tượng trong lòng em, nhưng em nhận ra bố là người nói dối!
– Em có thể nói rõ hơn không?
– Bố đã nói không kết thân với cô Kiều, nhưng em phát hiện bố cùng cô Kiều đi chung xe mấy lần rồi, hai người còn đi cả nhà hàng, thậm chí em còn thấy cả hai vào khách sạn.

Nói đến đây, Tuấn Anh khựng lại, lau vội giọt nước mắt và nói với giọng giận hờn:

– Bố chính là kẻ nói dối, bố đã quên mẹ em rồi…

Nhìn thấy Tuấn Anh ấm ức, Thùy Dung chưa biết làm thế nào để an ủi. Cô mới chỉ gặp Kiều một lần duy nhất khi chị ta qua nhà lấy tài liệu cho Kiên. Hôm đó, cô chưa có cơ hội nói chuyện mà chỉ nhìn lướt qua chốc lát, nên giờ cô không biết phải làm thế nào khi đối diện với tâm trạng buồn bã của Tuấn Anh. Còn chưa tìm được lời thích hợp để khuyên nhủ, Tuấn Anh lại nói trong nghẹn ngào:

– Bố đã hứa chỉ cho cô ấy làm ở công ty thôi nhưng xem ra là không phải, bố nói dối cả ba anh em em rồi chị ơi!
– Chắc… Chắc là không phải đâu… Chị nghĩ…
– Em chắc chắn! Có phải em gặp một lần đâu, với em cũng học lớp 9 rồi, em biết nhiều hơn chị nghĩ đấy!

Thùy Dung bị đặt vào tình thế khó khăn. Cô mới đến và chưa kịp hiểu rõ về mối quan hệ trong gia đình này. Giờ đây, cô chỉ có thể khuyên bảo dựa trên tình huống hiện tại:

– Tuấn Anh à! Đôi khi những gì chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã đúng, giống như lời chị phân tích cho em khi nãy đó. Chúng ta nên bình tĩnh suy xét, không nên vội vàng em ạ! Có thể bố và cô Kiều chỉ là đồng nghiệp đi cùng nhau vì công việc thôi!
– Em mới hack được facebook của cô Kiều, thấy cô ấy còn up hình của bố em và cô ấy tгêภ đó với lời nhắn mùi mẫn lắm, dù hình ảnh bố em đã quay lưng lại nhưng cái áo đó, hình dáng đó em không thể nhầm được.
– Bố em chụp chung với cô Kiều à?
– Không phải kiểu chụp chung gần nhau mà là ảnh bố em quay lưng còn cô Kiều đứng ngược lại. Nhưng nếu bố em không đồng ý thì làm sao mà cô ấy có ảnh để đăng chứ! Em ghét bố…

Hóa ra là Tuấn Anh phát hiện ra thông tin đáng lo ngại và đang chống đối vì người bố thần tượng đã phạm lỗi. Thùy Dung ngẫm nghĩ một lúc và sau đó nghiêm túc nói với Tuấn Anh:

– Tuấn Anh à! Nếu bố em không phải như em nghĩ, vẫn là thần tượng thì em có chịu thay đổi không?
– Em ghét bố rồi!
– Trả lời câu hỏi của chị đi! Nếu bố vẫn giữ lời hứa với em, em không được chống đối nữa nhé!
– …!!!
– Sao vậy?
– Chị thay ga giường giúp em đi!

Tuấn Anh đã tránh né không muốn đề cập đến vấn đề kia, nhưng Thùy Dung lại không bỏ qua và tiếp tục hỏi:

– Được! Chị sẽ giúp em với công việc đó. Nhưng vấn đề kia thì sao nhỉ?
– Chị sẽ tự tìm hiểu và sau đó chúng ta có thể thảo luận thêm!

Thùy Dung mỉm cười nhẹ trước câu trả lời của Tuấn Anh. Cô gật đầu đồng ý và hứa sẽ không đề cập đến chuyện khác, tập trung hoàn thành công việc thay ga giường và làm sạch phòng cho đến khi hoàn tất, sau đó cả hai cùng đi xuống dưới nhà.

Không phải liên quan đến bản thân, nhưng trong tâm hồn, Thùy Dung không muốn Tuấn Anh bị ảnh hưởng trong kỳ thi cuối kỳ nên cô quyết định làm một cốc sữa và chuẩn bị đồ ăn. Sau đó, cô tiến lại phòng làm việc của Kiên, gõ cửa nhẹ và nói:

– Ông chủ! Tôi vào được không?

Bài viết liên quan