Nàng gia sư siêu ngầu chương 9 | Chấp nhận và phản kháng

04/01/2024 Tác giả: Hà Phong 684

Kiều không chỉ chấp nhận điều chỉnh vị trí mới mà còn tỏ ra hồ hởi và khéo léo phát huy điểm mạnh của mình trong lĩnh vực công việc, điều này đã thu hút sự đánh giá tích cực từ Trưởng phòng kinh doanh. Cả Kiên và Thành, với công việc diễn ra bình thường, đều không quá quan tâm và tập trung vào những nhiệm vụ quan trọng khác.

Ở công ty, cuộc sống diễn ra suôn sẻ, và trong những ngày ở nhà, hai đứa con lớn của Kiên thể hiện sự chủ động trong việc học tập, làm cho tâm trạng của anh giảm bớt lo lắng. Thùy Dung, mặc dù từng nói không nhận làm gia sư, nhưng thực tế cô ấy rất linh hoạt thời gian để giúp đỡ hai đứa con của Kiên, thậm chí khi có những vấn đề với Bảo An. Cô biết cách dỗ dành để giữ Bảo An chơi ngoan bên cạnh mình và vẫn hoàn thành việc giảng dạy cho hai đứa lớn.

Nhìn thấy những ngày gần đây như vậy, Kiên không tự chủ nhận ra rằng Dung có nhiều điểm tương đồng với người vợ quá cố của anh. Cả hai đều có sự cần mẫn, kiên trì với trẻ con và phong cách chăm sóc nhẹ nhàng. Mặc dù có nét giống nhau, nhưng vợ anh không có tính cách hoạt bát như Thùy Dung, mà lại đúng chuẩn người phụ nữ hiền thục, nhu mì.

Mỗi khi nghĩ về vợ, Kiên không thể tránh khỏi cảm giác xót thương. Người vợ hiền lành đã bước qua những năm tháng khó khăn nhất cùng anh, nhưng khi thành công đến, cô ấy lại không còn bên cạnh để cùng trải nghiệm niềm vui đó. Hình ảnh của người vợ hiền như một bức tranh chậm rãi lướt qua tâm trí anh, và tình cảm ấy, sự quan tâm ấy vẫn còn mãi trong trái tim anh, không bao giờ phai nhòa.

Dừng lại ở cửa sổ phòng con gái, Kiên chuyển hướng xuống nhà và sau đó bước ra phía sân vườn. Lặng lẽ bước lại gần chiếc xích đu mà trước đây anh thường xuyên ngồi cùng người vợ quá cố của mình. Hình ảnh người vợ hiền như những đoạn phim chậm trong tâm trí anh, dù đã qua ba năm, nhưng Kiên không bao giờ quên, không một chút nào. Tình cảm, sự quan tâm ấy mãi mãi in sâu trong lòng anh, không thể phai nhòa…

– Ông chủ! Sao giờ này ông còn ngồi đây ạ?

Kiên mất mình suy nghĩ, không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, chỉ khi nghe tiếng chị Lành gọi mới giật mình đứng dậy…

– À… Tôi đang lên kế hoạch đi vào.
– Ông chủ có vấn đề về giấc ngủ à?
– Không!
– Hay là tôi pha cốc trà sen cho ông chủ nhỉ!
– Không cần đâu, chị kiểm tra xong thì tôi sẽ nghỉ thôi!
– Vâng.

Chưa đầy 10h, Kiên nhanh chóng bước vào trong nhà, định lên tầng để kiểm tra xem các con đã ngủ chưa. Lúc này, Dung bế Bảo An từ trên lầu xuống, và Kiên liền hỏi:

– Bọn trẻ vừa mới học xong à?
– Vâng, hết tuần này là hai đứa sẽ thi rồi, nên phải cố gắng thêm vài ngày nữa ạ! May mắn là cả hai đều tiếp thu khá tốt.
– Từ mai, để con bé cho tôi trông coi nhé!
– Không vấn đề gì ạ! Bé An ở nhà tự chơi ngoan lắm, không làm phiền khi anh chị học bài. Buồn ngủ thì lăn ra lòng tôi, ngủ ngon lành mà không quấy khóc gì cả!
– …

Hai người đang di chuyển và trò chuyện khi đến cửa phòng của hai cô cháu, Kiên tự đề xuất mở cửa và chuẩn bị chăn sẵn để cô đắp cho con gái. Thùy Dung cũng giúp đỡ đặt bé xuống đúng vị trí ngủ quen thuộc, nhưng khi cô đứng dậy, Bảo An bất ngờ thay đổi tư thế. Một cách tự nhiên, không cần sự hòi thăm, cả hai đều nhanh chóng cúi người, đưa tay vỗ nhẹ vào vai con bé để an ủi, nhưng đồng thời, vô ý chạm phải đầu nhau. Sự ngượng ngùng và lúng túng hiển nhiên, nhưng Thùy Dung nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nhắc nhở Kiên:

– Ông chủ yên tâm, đến phòng ngủ đi! Tôi sẽ ru thêm để Bảo An ngủ sâu hơn!
– À… Ồ… Tôi sẽ về phòng mình!

Thùy Dung chờ đến khi Bảo An chìm sâu vào giấc ngủ rồi mới đi làm vệ sinh và sau đó ℓêп gιườпg nằm bên cạnh con bé, vì đã khá muộn. Thường xuyên, Dung ít khi mơ mộng, nhưng đêm nay, cô lại bắt đầu mơ một giấc mơ kỳ lạ. Một người phụ nữ, khuôn mặt che bằng tấm ren trắng, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp, nhưng những từ ngữ của người đó lại khó hiểu, và càng cố gắng tránh né, người đó lại ngày càng gần và nói những điều càng làm cô bối rối.

– Á…

Dung giật mình tỉnh giấc và nhận ra mình vừa mơ. Cô cảm thấy mình không thể hiểu rõ chi tiết của giấc mơ, chỉ giữ lại một vài hình ảnh mơ hồ. Nhìn vào đồng hồ đã là 3 giờ sáng, lo sợ sẽ ngủ quên vào sáng hôm sau, Dung cố gắng yên tâm và quay lại giấc ngủ. Nhưng khi cô chỉ mới chìm vào giấc ngủ, cảnh mơ kia lại tái hiện, và lần này, Thùy Dung sợ hãi bỏ chạy trong giấc mơ, nhưng người phụ nữ ấy cứ tiếp tục đuổi theo:

– Đừng sợ! Tôi không làm hại cô đâu!
– Chị, đừng đuổi theo tôi!
– Tôi… Tôi là mẹ của các bé đây! Tôi chỉ muốn nhờ cô chăm sóc cho chúng thôi!
– Các… Các bạn hãy tránh xa tôi! Rời xa tôi đi! Á…

Thùy Dung hét lên và cố gắng chạy nhanh hơn, nhưng càng nhoài cơ thể, cô càng cảm thấy mệt mỏi, nặng nề… Khi cô sắp bị bắt lại, một lực lượng mạnh mẽ đưa cô tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng đó…

Bảo An thức dậy vì buồn đi vệ sinh và lúc cô giúp bé thì cô nhận ra rằng cô vừa rời khỏi giấc mơ sợ hãi đó. Nhìn thấy đứa trẻ ngây thơ bên cạnh mình, Dung mới nhận ra mình đã trở lại thế giới hiện thực, mặc dù cô vẫn còn một cảm giác kinh hoàng, và từ đó, Dung không thể ngủ thêm và cô đã tỉnh thức suốt đến buổi sáng.

Sau khi Bảo An ăn sáng xong, hai chị em cùng đi dạo quanh sân. Khi nhớ lại những gì còn sót từ giấc mơ đêm trước, Dung lại đến gặp cô Lành để hỏi:

– Cô ơi! Ngày giỗ của bà chủ là vào tháng nào ạ?
– Vào tháng sau đó em ạ! Mới qua cái giỗ thứ tư rồi đấy!
– Mọi năm, gia đình bà chủ có làm cỗ mời họ hàng không ạ?
– Nhà người ta thường làm thế, nhưng nhà ông chủ không. Mỗi khi đến ngày giỗ bà chủ, ông chủ sẽ nghỉ làm từ trước một ngày, chuẩn bị ra mộ, và hôm sau cả gia đình cùng nhau thắp hương.

– Bà chủ chắc là người rất xinh đẹp đúng không?
– Ừ! Rất xinh và rất hạnh phúc! Có lúc bé Ngọc Anh mang ảnh của mẹ ra để chỉ cho bé An biết đây là mẹ của cả hai, nhưng Bảo An còn quá nhỏ không hiểu, làm cho người ở lại đau lòng nên ông chủ đã đưa tất cả vào phòng riêng và khóa chặt.

– Vâng.

Dung tiếp tục trò chuyện với cô Lành và sau đó dẫn Bảo An vào phòng học chữ và vẽ tranh. Bé không hiểu gì về mẹ cả, mỗi khi được hỏi, cô bé chỉ biết lắc đầu. Nhớ lại giấc mơ đêm trước, Dung thương cảm cho số phận của mẹ bé và thầm nghĩ: “Nếu chị là mẹ của Bảo An, hãy yên tâm! Tôi sẽ cố gắng giúp bé nhớ về chị bằng những điều tốt đẹp nhất, và giúp cả Ngọc Anh và Tuấn Anh học tốt để chị ở dưới có thể an ủi phần nào!”

Nhưng trong thực tế, hiện thực vẫn luôn đầy tàn nhẫn, và ngay sau đó, mọi nỗ lực của Thùy Dung bị cản trở.

Ngay trước kỳ thi, Ngọc Anh lại gặp nhóm bạn đầu gấu chặn đường như trước. Dù với tính cách máu chiến, lần này cô bé dường như điềm tĩnh hơn vì đã hứa với bố sẽ không gây gổ. Nhưng khi cô bé nhịn, đám bạn càng trở nên ác độc hơn, châm chọc và cà khịa. Có đứa còn đe dọa động tay chân với Ngọc Anh, khiến cô bé suýt không kìm được mình. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại trong túi cô reo lên, tiếng nhạc chuông quen thuộc như phao cứu sinh. Không chần chừ, cô bé nhanh chóng bắt máy và nói:

– Chị ơi! Chị đến đường X đón em nhé, có mấy đứa đang bắt nạt em!

Nhóm bạn đầu gấu, khi nghe thấy tiếng điện thoại, nghĩ rằng Ngọc Anh gọi phụ huynh đến. Họ tưởng rằng sẽ truy cứu trách nhiệm và răn dạy cô bé, nhưng khi nghe Ngọc Anh nói chị sẽ đến đường X để đón em, cả bọn bắt đầu cười nhạo:

– Mày nghĩ tao gọi bố đến hả con mất mẹ kia? Mày làm gì có chị gái, chỉ có thằng anh học lớp 9 đang vắt mũi chưa sạch, bà chị kia là bồ của bố mày hay là giúp việc nhà mày vậy? Ha ha…
– Làm sao thì bọn mày chờ xem!
– À, đứa này láo! Mày dám vênh mặt trước tao à?
– Không phải, vì tôi đã hứa với bố tôi rồi, mày, đứa kia và cả thằng kia nữa, tất cả đã gãy răng rồi đấy! Nên tốt nhất là mày im đi, không thì đừng trách!
– Đm… Con chó mày muốn bị gãy răng à?

Một thành viên trong nhóm bắt đầu chửi bậy và lao lên Ngọc Anh. Ngay sau đó, nhóm còn lại cũng tham gia vào cuộc ẩu đả. Trong lúc hỗn loạn, còi xe máy cùng giọng hô của Thùy Dung vang lên:

– Dừng lại! Dừng ngay lại!

Cả nhóm tạt xung quanh Ngọc Anh và tiếp tục đánh hừng hực cho đến khi có tiếng còi và lời kêu gọi của Thùy Dung:

– Các em học sinh! Dừng lại ngay! Có biết hành động của các em là sai không?

Một trong nhóm, vênh mặt lên, hỏi một cách xấc láo:

– Bà chị là ai mà xen vào chuyện của chúng tôi?

Thùy Dung không trả lời ngay, điều tra tình hình của Ngọc Anh trước khi nói với bọn trẻ ngỗ ngược:

– Các em là học sinh sao lại làm những trò nguy hiểm như vậy? Có biết hành động đánh nhau là sai không?

– Không liên quan đến chị thì chị nên lui ra, không thì đừng trách chị tham gia!
– Chị sẽ thông báo vụ việc này đến thầy cô giáo và phụ huynh của các em!
– Ha ha… Chị cứ báo thoải mái. Chúng tôi thách chị đấy… Ha ha…
– Mới có lớp 7, lớp 8 mà đã hành động thế này! Nếu gia đình không giáo dục được thì xã hội sẽ phải trách nhiệm!

Nghe Thùy Dung nghiêm túc nhưng bọn trẻ không chú ý và thậm chí còn thách thức cô:

– Xã hội là bà chị hả? Có gan thì lại đây!
– Em đừng có hỗn!

– Tôi cứ thích nói thế thì chị làm gì được tôi?

Thùy Dung thấy đám nhóc đang ᵭάпҺ Ngọc Anh, cô vô cùng tức giận. Cô biết nếu không dạy cho chúng một bài học thì chúng sẽ không biết lễ độ. Cô nhanh chóng nhảy lên trước mặt đám nhóc và thực hiện một động tác nhanh, gọn, nhẹ khiến cho cả ba đứa to miệng nhất đều bị cảnh cáo.

Hai đứa còn lại bị bất ngờ nên lao vào chiến đấu. Tuy nhiên, Thùy Dung không phải là người yếu đuối. Cô khóa tay đứa hung hãn nhất rồi hô Ngọc Anh:

– Đưa cho chị cái khăn quàng!

Ngọc Anh đang đứng ngây ngốc nhưng nghe cô gọi thì nhanh chóng tháo chiếc khăn quàng cổ đưa cho Dung. Dung nhanh tay buộc chặt tay cô bé hống hách đó lại rồi sau đó tóm cổ thêm hai đứa hung hãn khác.

Đứa bị buộc chặt không chịu đứng yên mà gào mồm dọa dẫm:

– Bà dám ЬắϮ пα̣t chúng tôi thì tôi gọi bố mẹ tôi đến bắt bà! Bà có biết chúng tôi là ai không hả?

Thùy Dung không hề sợ hãi mà đáp lại:

– Mấy đứa vẫn muốn bị đánh tiếp phải không? Học môn giáo dục công dân rồi mà lại ăn nói không có tгêภ dưới và cậy quyền bố mẹ hả?

– Chị dám đánh phát nữa tôi sẽ gọi điện ngay!

– Chị đây sẽ dám nếu cô em còn ăn nói hỗn hào như thế!

– Chị…!!!

– Sao nào?

– Bỏ tôi ra! Nếu không tôi sẽ bảo mẹ tôi kiện chị!”

Thùy Dung nhìn cô nhóc bị mình túm chặt cười một tiếng sảng khoái rồi mới nhàn nhạt trả lời:

– Kiện hả? Bằng chứng đâu?”

– Tụi nó sẽ làm chứng!”

– Nhìn xem bạn em có khả năng không?

Dung lại tiếp tục cười lớn thì cô nhóc hét lên:

– Chị sẽ biết tay với bố mẹ tôi!

– Đồ nhóc con cậy gia thế! Đã vậy chị đây sẽ đánh cho chừa cái tộι ấy nhé!

Thùy Dung ᵭάпҺ liên tiếp mấy phát vào mông cô nhóc khiến cho nó la oai oái. Mấy đứa bạn kia vừa nãy hung hãn thế nhưng giờ này cũng khúm núm đứng nép vào nhau không dám tiến lên. Dung bắt đầu nghiêm giọng hỏi:

– Giờ còn đứa nào muốn đánh bạn nữa không? Có muốn kiện cáo nữa không?

– Bỏ tôi ra!

– Bỏ cũng được nhưng xin lỗi bạn Ngọc Anh đi!

– Không!

– Vậy thì tiếp tục ăn đòn!

Lần này, Dung đã không nhẹ tay cảnh cáo ᵭάпҺ mà thậm chí đã đau một cái vào mông cô nhóc. Trước sự đau đớn, cô bé giãy nảy lên và thừa nhận lỗi. Dung tiếp tục:

– Em đã biết sai chưa?
– …!!!
– Không nói, tôi ᵭάпҺ tiếp!
– Tôi xin lỗi!
– Không phải tôi, mà là xin lỗi bạn Ngọc Anh!

Thả cô nhóc ra, Thùy Dung nhắc nhở cả nhóm:

– Các em hãy xin lỗi bạn Ngọc Anh! Thật lòng nếu không, tôi sẽ không để các em đi về mà sẽ báo cáo lên ban Giám hiệu nhà trường!

Dù hổ báo cuối cùng cũng phải xin lỗi Ngọc Anh, nhưng Thùy Dung nhận ra sự miễn cưỡng trong hành động của chúng. Cô tiếp tục cảnh báo:

– Tôi đã ghi nhớ mặt từng em và chụp ảnh. Nếu sau này Ngọc Anh nhà tôi có vấn đề gì, tôi sẽ tìm các em để giải quyết, không phải như hôm nay chỉ là cảnh cáo.

Bọn nhóc lủi về không dám đối kháng. Ngọc Anh, đứng nhìn từ khi Dung bắt đầu chỉnh đốn, bất ngờ và thán phục, nói:

– Ui… Chị Dung ngầu thế! Mấy đứa đó có vẻ khỏe mạnh, nhưng chị vẫn quay một ʋòпg là chúng nó ngã hết. Chị có biết võ nữa không?
– Ờ… Chỉ biết chút chút thôi!
– Oa… Chị siêu thật, cái gì cũng giỏi! Dạy em vài đường cơ bản để khi bị ЬắϮ пα̣t, em sẽ trả đũa cho chúng nó!
– Em muốn ᵭάпҺ nhau à? Em đã hứa với bố là phải giữ lời đấy!

Ngọc Anh nhớ ra sự quan trọng, lo lắng kêu lên:

– Ch.ết… Ch.ết rồi chị ơi!
– Sao vậy?
– Về nhanh đi chứ, bố phát hiện em về muộn, quần áo lem luốc thế này thì giải thích kiểu gì? Rồi cả chị nữa? Bảo bác Thái đúng giờ mà bé An ăn cơm?
– Ờ… Mải nói quên mất, về nhanh thôi!

Nhưng khi chị em phóng xe vào sân, phát hiện xe của Kiên đã đỗ từ lâu. Thùy Dung thở dài, Ngọc Anh lo sợ, nhưng không có đường tránh, chỉ có thể đối mặt.

Dung đi trước và Ngọc Anh chậm rãi theo sau. Dung kéo tay cô bé và nói:

– Vào nhà mau thôi!
– Em hơi căng thẳng chị ạ!
– Biết sợ rồi à?
– Em sợ bố buồn vì em!
– Được rồi, chị đã có cách! Đừng lo nữa!

Bài viết liên quan