Nghề tình nhân chương 11 | My có thai với Dương
Trên đường trở về, tôi ngồi cạnh Dương với một tâm trạng lo lắng bao trùm. Anh ấy không nói một từ nào từ khi bước chân lên xe, chỉ tăng ga và cuối cùng phanh gấp trên một đoạn đường hoàn toàn vắng vẻ. Sự bất ngờ khiến tôi bị choáng, và chỉ khi xe dừng lại, tôi mới nhận ra mình vẫn còn sống. Anh ta không hề nhìn tôi, miệng cong lên với sự khinh bỉ trên khuôn mặt trước khi nói:
– Cô giỏi lắm! Sự tham lam dường như đã nằm sâu trong máu cô rồi.
– Anh đã nghe tôi nói chưa?
– Tôi đã gặp rất nhiều người đàn ông. Nhưng loại phụ nữ tham lam như cô thì đúng là lần đầu tiên tôi gặp!
Dương luôn như vậy, khi nổi giận là không muốn nghe ai nói, và luôn tự cho mình là đúng. Thái độ đó của anh ta khiến tôi trở nên bất cần. Tôi ngay lập tức trả lời:
– Bản chất của tôi luôn như vậy mà. Thế này là anh mới biết à?
Anh ta lại tức giận và tôi cũng khiến anh ta tức giận hơn khi đùa. Anh ta quay đầu nhìn tôi với ánh mắt nóng lên, miệng kẹp chặt lại nhưng tay vẫn không ngừng hành động, lao vào hôn mạnh mẽ đôi môi cứng ngắc của tôi. Sau đó, anh ta đẩy ghế xe ngả ra sau, tôi đang mặc váy, Dương cởi áo và đẩy cơ thể của mình vào sâu bên trong tôi, mạnh mẽ như muốn trừng phạt tôi. Tôi đau đớn, không gian trong xe hẹp làm tôi khó chịu, và đôi khi đau đến mức tưởng chừng không thể chịu đựng được nữa, tôi van xin:
– Anh… tôi đau. Nhẹ thôi!
– Đau? Một kẻ như cô xứng đáng bị như thế!
Dương nói đến đâu, xe lại chạy nhanh đến đó. Tôi không còn sức để van xin nữa, bất chấp anh ta đang làm. Tôi không biết trận cuồng phong đó kéo dài bao lâu, chỉ khi mọi chuyện kết thúc, tôi cảm thấy mình như kiệt sức.
Sau đó, Dương lái xe đưa tôi về nhà. Tôi vừa bước xuống xe thì thấy anh ta tăng ga nhanh và biến mất, tốc độ khiến cho xe biến mất trong một cơn gió.
Tối hôm đó, tôi quá mệt nên về nhà chỉ tắm rửa và nằm xuống giường ngủ. Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi cảm thấy quần lót ẩm ướt, nên ngay lập tức vào nhà vệ sinh kiểm tra. Tôi nhận ra dưới quần lót mình có một ít máu, không phải máu đến kỳ kinh nguyệt.
Bất chợt tôi nghĩ rằng đã quá 14 ngày kể từ kỳ kinh trước đó. Nhưng tôi không nghĩ sâu vào điều đó, chỉ lo rằng gần đây da mình bị kích ứng nhiều nên có thể là nguyên nhân của sự trễ kinh. Tôi cảm thấy run lên khi nhớ lại việc đọc về dấu hiệu của việc cơ tử cung, trong đó có dấu hiệu của việc ra máu kinh bất thường. Tôi không chần chừ, liền gọi điện:
– Nhung ơi, tao bị ra máu kinh.
– Ra máu kinh thì tháng nào cũng bị. Không ra mới phải lo chứ.
– Nhưng máu ít và chỉ là máu tươi thôi.
Nhung nghe tôi nói thế ngừng lại và quay lại nhìn tôi:
– Máu tươi à?
– Ừ.
– Liệu tao có phải bị cơ tử cung không?
– Con điên, cơ tử cung gì. Chắc sắp đến kỳ rồi thôi.
– Không phải đâu. Tôi đang lo sợ cơ tử cung thì sau này ai chăm sóc đứa Minh.
– Thôi thôi tao lạy mày. Mày cứ đi đánh răng, rửa mặt rồi ăn sáng, xong thay đồ tao đưa đi khám cho đỡ mất công đoán già đoán non.
Sau khi ăn sáng, Nhung đi cùng tôi đến phòng khám cách nhà 5km. Khi chân bước vào cửa phòng khám, tôi run lên. 26 tuổi rồi mà không biết gì cả. Chị nhân viên hướng dẫn tôi vào phòng siêu âm, khi tôi nằm xuống, bác sĩ đặt máy lên bụng và hỏi:
– Có vấn đề gì với bệnh nhân?
– Dạ, sáng nay em thấy có chút máu kinh ra. Bác sĩ siêu âm xem giúp em có vấn đề gì với tử cung không.
– Máu ra ít là do thai nghén đấy. Thai đã 5 tuần 5 ngày rồi đấy.
Tôi nghe bác sĩ nói và cảm thấy mắt tròn, miệng run run hỏi lại:
– Tại sao vậy ạ? Có thai à?
– Ôi, cháu không biết mình đã có thai à?
Sau đó, bác sĩ chỉ cho tôi nhìn vào màn hình, và giải thích:
– Đúng là lần đầu làm mẹ phải không? Thai đã vào tử cung an toàn, nhưng việc chảy máu là do động thai. Ba tháng đầu rất quan trọng, bạn cần phải chú ý đến cách sống hàng ngày. Bây giờ, tôi sẽ gợi ý cho bạn cách giữ thai, sau đó bạn nên nằm và nâng chân lên cao, không được nâng đồ nặng, và tránh quan hệ tình dục.
Những lời của bác sĩ tràn ngập trong tâm trí tôi như tiếng sấm, làm cho cả cơ thể tôi sững sờ. Mất một thời gian để tôi lấy lại bình tĩnh, và sau đó tôi gật đầu và nói:
– Dạ, em hiểu rồi.
Bác sĩ nhìn thấy tôi đỏ mắt, có lẽ tưởng tôi lo lắng cho đứa bé trong bụng, nên ông tiếp tục động viên:
– Hãy bình tĩnh, mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhiều bà mẹ trong giai đoạn đầu của thai kỳ không biết mình đã mang thai và trải qua những trường hợp động thai. Cuối cùng, em bé vẫn được sinh ra khỏe mạnh.
– Dạ, em cảm ơn.
Lúc đó, tôi quá bối rối và không biết phải nói gì thêm. Rời khỏi phòng khám, tôi cầm kết quả siêu âm và nhìn thấy Nhung đang chờ đợi.
– Có gì mới không? Bác sĩ nói sao?
– Sao lại có thai thế này? Tao quên uống thuốc tránh thai một ngày.
Nhung nghe tôi nói và kêu lên:
– Làm sao lại có thai? Mày không sử dụng phương pháp tránh thai à?
Giọng nó thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Tôi cảm thấy xấu hổ và kéo Nhung ra khỏi phòng trước khi trả lời:
– Tao thường uống thuốc, nhưng có lẽ quên một ngày. Nhung à, tôi thực sự lo lắng lắm!
– Đừng lo lắng quá. Bây giờ điều quan trọng là phải làm gì tiếp theo.
Tôi suy nghĩ, đứa bé đến quá bất ngờ khiến tôi bối rối. Nếu Dương biết, anh ta sẽ nghĩ sao về tôi? Anh ta luôn coi thường và khinh bỉ, liệu anh ta có tin đứa bé này là con của mình không? Và đã mấy lần anh ta nhắc tôi phải sử dụng phương pháp tránh thai, mặc dù không nói rõ hậu quả. Tôi lắc đầu, nước mắt tràn ra và nói:
– Tôi không biết nữa. Tôi đang rối bời quá.
– Vậy ông Dương nghĩ gì về chuyện này? Anh ấy có muốn có con không?
– Anh ta thường nhắc tôi phải uống thuốc tránh thai, anh ấy nói nhưng không giải thích rõ hậu quả. Anh ta không tin tưởng tôi đủ để yêu.
Nhung nghe xong thở dài, suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Điều quan trọng bây giờ là về nhà và suy nghĩ kỹ lưỡng.
Cả ngày hôm đó, tôi đầy lo lắng, không thể ngủ được, và cảm thấy như đang lạc trong một biển sóng nổi. Tôi lo lắng về tình hình thai nhi và vấn đề phức tạp mà tôi đang phải đối mặt. Nếu Dương đồng ý chịu trách nhiệm, thì cả tôi và đứa bé sẽ phải sống trong sự im lặng và đau đớn, nhưng nếu anh không chấp nhận, thì cuộc sống của chúng tôi sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều. Dương, với sự giàu có và quyền lực của mình, làm sao có thể chấp nhận tôi, người mà anh ta đã coi thường và khinh bỉ? Hơn nữa, anh ta sắp kết hôn, liệu nếu vợ anh ta biết sự thật, liệu họ có thể tha thứ cho tôi và đứa bé? Trong lòng tôi, tôi không bao giờ muốn gây ra rắc rối hoặc làm tổn thương bất kỳ ai trong gia đình của Dương. Làm tình nhân của Dương chỉ là một lựa chọn cuối cùng, và lúc đó, tôi nghĩ rằng chỉ là tạm thời trong 3 tháng, không quá dài. Sau đó, sau khi kết thúc 3 tháng, tôi có thể sống cuộc đời của mình theo ý muốn. Tôi đã từng nghĩ đến việc không kết hôn nhưng vẫn muốn sinh con. Nhưng đứa bé ở đây không phải là con của một người đàn ông đã có chủ, mà là một quyết định can thiệp khoa học. Mỗi khi tôi nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy rối bời và lo lắng.
Sau đó, một tuần tiếp theo trôi qua, may mắn là tuần này Dương không đến thăm, giúp tôi có thêm thời gian để nghỉ ngơi. Trong cuộc hẹn với bác sĩ hôm nay, tôi được biết rằng thai nhi của mình đang phát triển tốt hơn, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy hỗn láo giữa niềm vui và nỗi buồn. Nhung, khi thấy tôi buồn rầu, lại hỏi:
– Thằng Minh nó hỏi mày gặp chuyện gì không?
– Minh hỏi mày à?
– Đúng vậy. Nhưng dù sao thì giờ đã có thai rồi, không cần phải suy nghĩ quá nhiều đâu. Bây giờ cứ lạc quan lên, đến khi gặp Dương thì thảo luận với anh ta xem ý kiến như thế nào rồi suy nghĩ tiếp.
Với ý kiến của Nhung, tôi chỉ có thể thở dài và gật đầu. Sau đó, sau hai ngày nữa không nhận được liên lạc từ Dương, tôi quyết định tự mình liên hệ với anh. Không biết có phải do quyết định đó đầy can đảm hay không, tôi đã gửi một tin nhắn:
– Anh đang làm gì đấy?
Sau khi gửi tin nhắn, sau mười phút mà không nhận được phản hồi nào từ anh, tôi bắt đầu hối tiếc, tự hỏi liệu anh có bị lãng quên hay không. Khi tôi suy nghĩ về việc vứt điện thoại vào một góc phòng, một tin nhắn từ Dương xuất hiện:
– Cần tiền à?
Dường như trong tâm trí anh đã xác định rằng mỗi khi tôi liên hệ với anh là vì cần tiền. Mặc dù tôi cảm thấy ấm ức, nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế và trả lời nhẹ nhàng:
– Không, chỉ là nghĩ về anh thôi.
Sau đó, Dương gửi cho tôi một bức ảnh của chúng tôi trong căn hộ chung. Sau đó anh nhắn:
– Nhớ đến đó nhé!
Khi nhìn vào đồng hồ và nhận ra đã gần 9 giờ 40 phút, tôi tự nhủ rằng chắc chắn không ai sẽ làm điều ngớ ngẩn như thế này. Nhưng sau đó, tôi vẫn không thể phủ nhận rằng trong những ngày không gặp anh, tôi cũng đã cảm thấy nhớ nhung. Khi đến nơi, tôi thấy Dương ngồi trên sofa, trước mặt là một ly cà phê đầy đá, bộ dạng của anh vẫn còn mệt mỏi sau một ngày làm việc.
Nhìn thấy anh, tôi cảm thấy thương xót và lại tiến lại gần hỏi:
– Anh đã ăn chưa?
Hôm nay, Dương bất ngờ quan tâm đến tôi, và thái độ của anh cũng đột ngột dịu dàng hơn bình thường, khiến tôi nghĩ rằng có lẽ anh không quen. Anh nhìn lên và lườm tôi, lông mày hơi nhíu lại một chút.
Sau một thời gian dài, anh mới thở phào một cái và yêu cầu:
– Làm cho tôi một bát mì đi.
– Anh chờ một lát nhé.
Tôi muốn nấu một bát mì ngon nhất có thể, vì vậy tôi đã quyết định nấu mì hải sản khi thấy tủ lạnh chỉ còn ít tôm. Khi mì nấu xong, tôi mang bát mì nóng hổi đặt trên bàn. Nhưng khi ngửi mùi thơm từ bát mì, tôi cảm thấy khó chịu và buồn nôn. Tôi liếc mắt quanh nhưng không thấy Dương, và khi tiếng vòi nước xô ra, tôi nhận ra anh đang tắm. Đồng thời, điện thoại của anh đặt trên bàn hiện lên một tin nhắn từ “Lê”.
Lê nhắn:
– Em đã về nhà rồi đấy. Anh đừng làm việc quá khuya nhé.
Tôi thấy cách cô ấy quan tâm đến anh rất dịu dàng và yêu thương. Nhưng tôi cảm thấy thắc mắc, bởi thường thường những người yêu nhau hay có cách lưu tên đặc biệt. Điều này khiến tôi tự hỏi liệu cách anh lưu tên “Lê” có gì đặc biệt không. Khi tôi đang suy nghĩ, giọng nói của Dương phá vỡ suy nghĩ của tôi.
Anh nhăn mày nhìn tôi và hỏi:
– Cô đứng đấy làm gì? Không nghe thấy tôi yêu cầu lấy khăn à?
– À? Anh gọi tôi à?
Dương chỉ lườm tôi một cái và không trả lời. Tôi nhìn thấy tóc anh ướt nên quyết định đưa máy sấy tóc cho anh. Dù tôi nghĩ anh sẽ từ chối nhưng cuối cùng anh vẫn chấp nhận máy sấy, mặc dù có mỉa mai:
– Cô ăn phải cái thứ gì vậy?
– Tôi ăn cơm mà tôi nấu.
– Trong cơm có bả chó không?
Lúc đó tôi không bực mà chỉ cười, cảm giác lạ thường. Tôi và anh thường như nước với lửa, nhưng hôm nay chỉ cần tôi kiềm chế một chút, thì thái độ của anh cũng không quá tồi.
Sau khi sấy tóc xong, Dương ngồi xuống ăn, tôi ngồi đối diện và quan sát thấy anh ăn khá ngon, nên tôi dám hỏi:
– Anh thấy mì như thế nào?
– Chẳng ra làm sao.
Dù nói vậy, anh vẫn ăn hết một bát mì, thậm chí còn để lại một ít nước canh. Tôi biết anh có thói quen đó, nên sau đó tôi không dám trêu nữa sợ anh lại buồn.
Sau khi ăn xong, Dương đưa cho tôi 5 triệu, làm tôi giật mình và hỏi:
– Tại sao lại chuyển tiền cho tôi?
– Phí nấu mì.
– Anh có cần đầu bếp không?
– Làm gì?
– Để tôi ứng tuyển. Một bát mì được 5 triệu cơ mà.
– Con người cô chỉ thấy tiền là sáng mắt lên nhỉ?
– Tiền mà, ai không thích tiền là có vấn đề về thần kinh đó.
Không biết lúc đó có phải tôi nhìn nhầm không, nhưng tôi thấy anh khẽ cười. Nụ cười ấy rất tinh tế nhưng đẹp đến mức làm tôi say mê trong một khoảnh khắc. Tôi bắt đầu nghĩ, ai đó có thể khiến anh cười thường xuyên, thì chắc chắn họ sẽ rất hạnh phúc. Nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy một chút nuối tiếc!
Thường thì Dương không làm việc trước mặt tôi, nhưng hôm nay anh đang ôm laptop cẩn thận làm việc, tôi thấy anh rất tập trung, thỉnh thoảng lại ngồi cau mày suy nghĩ.
Ngập ngừng, tôi mới dám hỏi:
– Công việc của anh dạo này có bận không?
– Ừ.
– Sao không thấy anh gọi?
– Nhớ tôi à?
Sau câu nói đó, Dương dừng việc và nhìn tôi. Lúc này, tôi cảm thấy khó chịu và ngượng ngùng. Tôi không hiểu tại sao ngày hôm nay tôi cảm thấy như bị ràng buộc bởi sự thật đến mức làm mất lý trí. Mặc dù tôi muốn nói dối rằng tôi không nhớ anh, nhưng sự thật là tôi nhớ anh. Tuy nhiên, tôi không muốn để anh biết vì sợ anh sẽ mỉa mai. Cuối cùng, tôi vất vả nói:
– Điên, tôi làm gì mà nhớ anh chứ.
Dương lập tức thay đổi diện mạo, trở nên khó chịu và cáu kỉnh:
– Phải, tốt nhất là cô đừng nhớ đến tôi. Bẩn cả hình tượng!
Thường thì tôi sẽ không trả lời lại nếu anh nói như vậy. Nhưng khi nghĩ về việc tôi là người tìm đến anh, tôi không muốn so sánh nữa. Sau đó, tôi giả vờ xem một video trên TikTok về em bé dễ thương và nhẹ nhàng hỏi:
– Anh thấy bé này đáng yêu không?
Dương tiếp tục tập trung vào công việc của mình. Tôi nghĩ anh không muốn trả lời nên tôi quay lại hỏi. Nhưng anh lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt lạ:
– Sao? Thích trẻ con à?
– Chỉ vì tôi thấy bé này dễ thương thôi.
– Thích thì nghỉ việc và làm mẹ đi. Cô cũng không xấu, không lẽ không lấy được chồng.
– Anh không thích trẻ con à?
Dường như Dương đã hiểu ý tôi, nên anh trả lời:
– Tôi thích cũng không đến nỗi. Cẩn thận chút, tôi không muốn bị phiền phức.
Nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy nặng nề. Nặng nề vì tìm ra câu trả lời, và nặng nề vì cảm thấy bị áp đặt. Tôi không muốn anh biết tâm trạng của mình, vì vậy tôi cố gắng mỉm cười và nói:
– Tôi hiểu rồi, anh yên tâm.
Sau đó, tôi không muốn nói chuyện nữa, chỉ lặng lẽ quay mặt vào bức tường. Tôi cảm thấy một cảm giác buồn nặng nề bao trùm. Tôi nghĩ về việc hôm qua là đêm đầu tiên, là lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau và cả hai trôi qua đêm một cách lặng lẽ.
Sau khi Dương rời đi, tôi cũng về nhà. Người Nhung hỏi:
– Có chuyện gì không?
– Anh ấy không muốn có con. Anh ấy nghĩ rằng là phiền phức.
Nghe tôi nói vậy, Nhung chỉ thở dài:
– Vậy là anh ấy không muốn có thật. Cũng không có tình cảm gì với mày đâu.
– Ừ. Giờ tôi mệt quá, không biết phải làm gì.
– Mày muốn giữ hay bỏ?
– Tôi không biết nữa, giờ tôi không suy nghĩ được gì cả. Bỏ đi thì đau, giữ lại thì cũng đau.
Thế là hai ngày tiếp theo lại trôi qua, hai ngày này tôi cứ như con ʇ⚡︎ự kỉ nhốt mình trong phòng. Tôi suy nghĩ nhiều lắm, nghĩ nhiều đến mức cả đêm dài tôi nằm mơ thấy Lê oán trách mình, vẻ mặt ċăm hận như muốn ăn tươi nuốt sống tôi và đứa bé. Cô ấy trợn tròn mắt cҺửι rủa:
– Thứ đàn bà khốn пα̣п. Thứ d᷈-i᷈ đ.iếm ςư-ớ.ק chồng người khác. Thứ con nghiệt chủng, thứ con ngoài dã thú….
Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác ấy, đến sáng hôm sau tỉnh dậy mồ hôi tгêภ trán túa ra như mưa. Và cũng chính bởi giấc mơ ấy mà trong phút chốc tôi đã đi đến một quyết định dại dột, dại đến mức cứ mỗi khi nghĩ lại tôi lại không thể tha thứ cho bản thân mình. Sáng đó tôi đã bảo cái Nhung chở mình đến phòng phá th.ai, tôi muốn kết thúc tất cả mọi chuyện tại đây, tôi muốn chạy trốn để sống một cuộc đời mới. Thế nhưng vừa nằm tгêภ bàn phẫu thuật, nhớ lại hình ảnh siêu âm, tưởng tượng ra một sinh ๓.ạ.ภ .ﻮ nhỏ sắp tách ra khỏi ς.-ơ τ.ɧ.ể mình, trái tιм tôi cơ hồ quặn thắt lại, tình cảm ɱ.á.-ύ mủ thiêng liêng trong tôi trỗi dậy. Trong phút chốc, cả người tôi bừng tỉnh, tôi vừa khóc vừa nói:
– Cháu không muốn phá th.a.i nữa. Cháu muốn sinh con cháu ra đời.
Tôi vừa dứt lời thì đúng lúc đó cάпh cửa phòng mở ra, ánh sáng chiếu thẳng một bóng dáng quen thuộc từ ngoài cửa chầm chậm bước vào. Người đó không ai khác chính là Dương, anh nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập đau khổ nói:
– Cô định g.i.ết c.hết con tôi sao?