Ngỡ anh là cơn gió Chương 53 | Hạnh phúc tìm về

18/02/2024 Tác giả: Hà Phong 551

Trong đêm ấy, Châu Gia Kiệt được chuyển đến bệnh viện của ông Tô Khánh Việt. Linh Đan cùng mọi người tập trung trước cửa phòng cấp cứu, hai tay cô bấu chặt vào nhau, bước đi lại, cái cảm giác chờ đợi này thật khó chịu. Hoàng Lâm quay về Tập đoàn KIỆT báo tin cho bố mẹ Linh Đan và chú Hoàng Kim. Một lát sau, họ cũng có mặt. Ông Vĩnh Tiến lo lắng:
– Gia Kiệt sao rồi?
Khải Trí cúi chào ông rồi nói:
– Dạ chắc ổn bác ạ. Anh Kiệt nói chỉ là vết thương nhỏ ở đùi ạ.
Mẹ Linh Đan quay sang con gái:
– Hai cái đứa này lì lợm quá mức. Gia Kiệt bảo ở yên đó mà cũng mò mẫm trốn đi cho bằng được. Có làm sao không?
Linh Đan gãi đầu:
– Con có làm sao đâu ạ! Chỉ mỗi anh Gia Kiệt bị thương mà!
Mẹ cô chưa kịp mắng thêm thì cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, ông Tô Khánh Việt bước ra, Linh Đan vội lao lại:
– Bác Khánh Việt, anh Gia Kiệt sao rồi ạ? Anh ấy khỏe rồi đúng không bác?
Nghe cô hỏi dồn dập, ánh mắt ông Khánh Việt bỗng cụp xuống. Ông tháo khẩu trang và thở dài:
– Vết thương ở chân thì không sao nhưng…
Linh Đan hoảng hốt lay lay tay bác sĩ:
– Là sao ạ? Anh ấy chỉ bị thương ở đùi thôi mà. Chả phải bác là thần y sao?
Ông Khánh Việt còn chưa kịp nói gì thì cô đã lao luôn vào phòng cấp cứu. Nhìn Gia Kiệt nằm im bất động trên giường, một bên chân được băng bó, Linh Đan lay lay vai anh rồi òa lên khóc:
– Gia Kiệt, mở mắt ra nhìn em. Linh Đan của anh này, Gia Kiệt, Gia Kiệt…
Thế nhưng người đàn ông ấy vẫn nằm im, không chịu ngồi dậy ôm cô, bàn tay anh không vuốt mái tóc cô. Người anh vẫn rất ấm, đôi mày cương nghị, đôi mắt khép lại như đang nằm ngủ. Cô khóc nức nở quay sang ông Khánh Việt và mọi người đang đứng xung quanh giường:
– Bác Khánh Việt, sao anh ấy lại nằm im thế này ạ?
Ông Khánh Việt vỗ vỗ vai cô:
– Đó là tác dụng của thuốc. Gia Kiệt chỉ đang ngủ thôi mà.
Linh Đan vẫn sụt sùi:
– Bác nói dối cháu, nếu ngủ thì cháu gọi anh ấy phải dậy chứ ạ?
Ông Khánh Việt mỉm cười:
– Lúc nãy Gia Kiệt không cho ta tiêm thuốc, bảo chịu đựng được. Nhưng do vết thương này chồng chéo lên vết lần trước nên ta bắt nó phải tiêm thuốc rồi mới xử lý vết dao đâm.
Linh Đan ngước mắt nhìn ông:
– Thật vậy sao ạ? Thế sao ban nãy mặt bác buồn xo vậy…
Ông Khánh Việt bật cười:
– Bây giờ có một tin vui và một tin buồn, con muốn nghe tin nào trước?
Linh Đan chau mày rồi nói:
– Dạ tin vui đi ạ, rồi tin buồn nói sau ạ!
Vị thần y gật đầu:
– Tin vui là vết thương này chả nhằm nhò gì với Gia Kiệt cả, lát nữa nó tỉnh lại thôi. Còn tin buồn là…sau vụ này…nó bảo sẽ theo vợ bỏ cuộc chơi. Thế là ta sắp xa mấy đứa nhí nhố này rồi…
Linh Đan đang ỉu xìu mặt, nghe ông Tô Khánh Việt nói thì ngẩng lên, tròn mắt ngơ ngác nhìn trong khi mọi người xung quanh cười vang. Cô nói:
– Ơ, hết tin rồi ạ bác? Sao nãy giờ bác không nói, làm con nghĩ…
Ông Khánh Việt nhìn cô vẻ ngạc nhiên rồi nhìn sang mọi người:
– Ơ, cái con bé này, mọi người xem, nó có cho tôi nói đâu nhỉ?

Linh Đan đỏ mặt, thật sự từ trước đến nay cái miệng của cô luôn nhanh nhẹn, không để cho ai có cơ hội chen vào. Đang xấu hổ cúi gằm mặt, cô bỗng nghe một giọng ấm áp vang lên:
– Thần y, bác yên tâm đi, cháu còn đưa Linh Đan đến đây khám thai, tính ra bác còn phải đỡ đẻ cho cô ấy khoảng chục lần, không xa đâu mà bác lo.
Mọi người cười vang. Linh Đan nhìn xuống giường, Gia Kiệt đã tỉnh táo và nhìn cô với ánh mắt cưng chiều:
– Anh tỉnh rồi sao?
Gia Kiệt cười:
– Tính ngủ một chút mà em có để anh ngủ đâu.
Đúng lúc đó, ông Tô Khánh Việt lấy ra một hộp màu trắng đưa cho Linh Đan:
– À, cái này uống cho đẹp da. Bác đi công tác có người biếu một số thực phẩm chức năng. Nhưng lọ dưỡng da này bác và Khánh Duy chả dùng đến, cháu uống đi, tốt lắm đấy!
Linh Đan nhìn lọ thuốc chẳng có nhãn mác gì cả nên có vẻ ngần ngại dù người đưa nó cho cô là một vị thần y. Như đoán được suy nghĩ của cô, ông Khánh Việt bật cười:
– Yên tâm đi, không phải hàng giả đâu. Ban nãy bác bóc một loạt hộp để ghi tiếng Việt cho dễ nhớ và bóc nhầm cả nó thôi. Hàng xịn xò đấy!
Linh Đan nhoẻn cười cảm ơn ông Khánh Việt.
Chỉ một tuần sau, vết thương của Gia Kiệt đã lành hẳn. Từ đó, anh và Hoàng Lâm thường tới nhà Linh Đan ăn cơm, thỉnh thoảng anh lại đưa cô về nhà chơi và ăn cơm với mẹ anh.
Hôm đó, sau bữa ăn, cả nhà cô ngồi nói chuyện vui vẻ thì Gia Kiệt lên tiếng:
– Bác trai, con định sau này để Linh Đan quản lý một tập đoàn, một mình con với cả FLAMES làm không xuể.
Linh Đan trố mắt:
– Em còn hai năm học đấy!
Gia Kiệt nhìn cô ấm áp:
– Anh có cấm em học đâu. Em muốn học bao lâu cũng được, nhưng anh nói trước vì đằng nào cũng là của chung. Với lại, đó cũng là động lực học tập cho em mà!
Linh Đan ỉu xìu:
– Em thấy vai mình nằng nặng rồi ý. Em còn muốn đi chơi nhiều nơi nữa.
Gia Kiệt véo mũi cô:
– Anh cũng đâu cấm em đi chơi. Nhưng em phải giúp anh gánh vác chứ!
Ông Vĩnh Tiến lên tiếng:
– Con bé này, cơ hội tốt mà không biết nắm giữ. Hay con thích đi làm nhân viên thử việc?
Gia Kiệt lại tiếp lời:
– Thưa hai bác, còn một việc nữa là…con muốn hỏi cưới Linh Đan ạ. Mẹ con bảo dù bố mới mất nhưng nguyện vọng của bố là con yên bề gia thất nên mong hai bác chấp thuận ạ.
Trong khi hai vị phụ huynh mỉm cười hài lòng thì Linh Đan lại chen vào:
– Ơ, thế là em hết tuổi tự do sao?
Gia Kiệt liếc nhìn cô:
– Đã thế thì sáng mai em lên phường đăng kí kết hôn với anh. Anh là dân kinh doanh, phải giấy trắng mực đen dấu đỏ rõ ràng, tránh em léng phéng linh tinh anh mất vợ như chơi.
Hồng Nhung nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:
– Cái con Linh Đan này bị làm sao đấy? Yêu sống yêu chết giờ người ta vẽ đường cho mà đi còn cãi cùn. Mà anh Kiệt ơi, sao hôm nay em không thấy Hoàng Lâm đi cùng anh ạ?
Gia Kiệt mỉm cười bí hiểm:
– À, nó bận tý việc, sẽ tới ngay thôi!
Vì thường ngày, Hoàng Lâm thường đến nhà Linh Đan dùng cơm cùng Gia Kiệt, nhưng hôm nay người đàn ông cô yêu lại chẳng thấy bóng dáng đâu nên Hồng Nhung cứ ngóng trông mãi.

Vừa lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, Gia Kiệt vội đi ra mở cổng rồi bước vào cùng Hoàng Lâm và hai người lớn tuổi. Bốn người vừa vào tới phòng khách, Hồng Nhung trố mắt ngạc nhiên đến mức tách trà trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành, nước mắt rơi đầm đìa khuôn mặt xinh đẹp mà cũng chẳng hay. Hai người đi cùng Hoàng Lâm không ai khác chính là bố mẹ cô – vợ chồng ông Đỗ Hưng:
– Bố…mẹ…
Giọng cô nghẹn ứ hẳn lại. Cô tự đưa tay véo mình đến thâm cả người mà vẫn không dám tin những gì mình đang thấy. Ông Đỗ Hưng cúi chào mọi người trong nhà rồi hướng ánh mắt về phía ông Vĩnh Tiến:
– Chủ tịch Vĩnh Tiến, cảm ơn ông đã tin tôi trong sạch!
Bố Linh Đan gật đầu:
– Người tốt nhất định sẽ gặp phước! Chỉ là hơi muộn, vợ chồng anh phải chịu thiệt thòi trong một thời gian dài, việc học của cháu Hồng Nhung cũng bị dở dang.
Hồng Nhung vội đi lại xoa nắn tay mẹ:
– Mẹ…mẹ khỏi bệnh rồi sao ạ? Con gái bất hiếu, vì họ suốt ngày đe dọa con nên con không dám đến thăm mẹ…
Cô vừa nói vừa khóc khi nhìn người mẹ ngày càng gầy đi. Mẹ cô khẽ cười, lau nước mắt cho con gái rồi nói:
– Mẹ đâu có bị điên. Là mẹ giả vờ điên để bác Vĩnh Tiến tìm ra sự thật thôi!
Bố của Hồng Nhung vốn là Tổng giám đốc một công ty lớn. Lữ Ân đã nhiều lần dụ dỗ, lôi kéo ông để tìm thêm nơi cất giấu hàng và mở rộng thị trường tiêu thụ ma túy. Tuy nhiên, ông Đỗ Hưng một mực không chịu. Vì thế, Lữ Ân đã cho người lén đặt một lượng lớn ma túy vào phòng làm việc của ông và Đỗ Hưng bị bắt, công ty phá sản. Nhiều lần Lữ Ân vào trại giam khuyên Đỗ Hưng theo ông ta thì sẽ được cứu nhưng bố của Hồng Nhung vẫn không nghe vì ông tin vào một người mang tên Hứa Vĩnh Tiến. Trước khi bị vu oan, vì linh cảm những điều không lành nên ông Đỗ Hưng đã đến gặp bố Linh Đan khi ông Vĩnh Tiến còn đang trong chiến dịch tranh cử. Bố Hồng Nhung đã đưa cho ông một số tài liệu về Lữ Ân và các đoạn băng ghi âm những cuộc nói chuyện điện thoại mà hắn đã lôi kéo mình. Ông Hứa Vĩnh Tiến chưa thắng cử thì Đỗ Hưng đã xảy ra chuyện. Trước khi bị bắt, vì lo cho vợ con nên ông đã dặn vợ mình giả điên để yên ổn trong bệnh viện tâm thần, còn Đỗ Hồng Nhung cũng phải lánh tạm đi. Nhưng họ hàng hai bên không ai cưu mang nên cô phải đi rót rượu ở quán bar nhưng quyết không bán thân . May mắn thay, cô tình cờ gặp Linh Đan và ở lại nhà cô bạn cũ tốt bụng. Ông Vĩnh Tiến sau khi nhận chức lại chưa thể đưa bằng chứng ra pháp luật vì Trần Minh và Triệu Lý thâu tóm mọi chuyện. Vì thế, ông quyết định tham gia vào cuộc chiến một mất một còn để tiêu diệt gọn ghẽ bọn chúng rồi mới cứu vợ chồng Đỗ Hưng về.
Ba người lại ôm lấy nhau mà khóc, những giọt nước mắt đoàn tụ hạnh phúc mà họ ngỡ không thể có được nữa. Mọi người xung quanh cũng đều rưng rưng. Hoàng Lâm đưa cho ông Đỗ Hưng một xấp giấy tờ :
– Bác trai, đây là giấy tờ khu biệt thự nhà bác. Anh Gia Kiệt đã biết trước nên khi nhà bác bị niêm phong đã bí mật liên lạc với Thứ trưởng Bộ công an bây giờ, anh ấy cho rằng bác bị oan, nếu dỡ bỏ niêm phong thì sẽ mua lại ngôi biệt thự. Cháu đã chuyển lại tên chính chủ cho bác rồi ạ!

Ông Đỗ Hưng xúc động nhìn Hoàng Lâm:
– Cảm ơn con… vì đã yêu thương che chở cho Hồng Nhung…cảm ơn…
Hồng Nhung ôm chầm lấy Hoàng Lâm:
– Lâm…cảm ơn anh…

Ba tháng sau, tại Nhà thờ đá Sa Pa diễn ra một sự kiện đặc biệt…

Trên một sân khấu được trang trí vô cùng sang trọng với những bông hoa bách hợp tinh khiết cùng những đóa hồng thắm đỏ, hai chàng trai cao lớn, ngũ quan đẹp đẽ, tay cầm hai bó hoa hồng trong bộ vest màu mận chín trẻ trung thanh lịch đang hướng ánh mắt xuống phía dưới. Tiếng nhạc vang lên, từ phía khán đài, ông Hứa Vĩnh Tiến dắt tay Linh Đan, ông Đỗ Hưng dắt tay Hồng Nhung cùng đi lên sân khấu trong tiếng nhạc dặt dìu của bản tình ca hạnh phúc. Ở nơi được xem là biểu tượng của xứ sở Sa Pa mù sương đang diễn ra song hỷ. Ông Vĩnh Tiến đặt tay Linh Đan vào tay Gia Kiệt:
– Con rể, ta trao Linh Đan cho con, chỉ mong con trị được cái tính bướng bỉnh của nó!
Ông nói mà nước mắt rưng rưng xúc động. Gia Kiệt mỉm cười:
– Cảm ơn bố, con sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ ạ!
Phía bên kia sân khấu, ông Đỗ Hưng nói với Hoàng Lâm:
– Lâm, Hồng Nhung còn thiếu chín chắn, bố chỉ mong hai con cùng nhau đắp xây hạnh phúc.
Hoàng Lâm nắm chặt bàn tay người con gái anh yêu, giọng bùi ngùi:
– Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra cô ấy…

Phía dưới khán đài, ba bà mẹ lấy khăn lau nước mắt. Vì Hoàng Lâm vốn là trẻ mồ côi nên mẹ Gia Kiệt đã đứng ra làm chủ cho anh. Cuối cùng, sau bao bão giông, những trái tim yêu cũng cùng nhịp đập dưới một mái nhà…

Tối hôm đó, tại TaVan Ecologic Homestay, trong chính căn phòng mà lần trước Linh Đan đã nghỉ lại, chỉ có điều hôm nay được trang trí vô cùng tỉ mỉ và đẹp đẹp, Châu Gia Kiệt đang giúp vợ cởi bộ váy trắng ôm sát người, phía dưới xòe rộng theo kiểu cổ điển và đính đá tinh xảo mà bà Lệ Thu đã đặt may từ Pháp gửi về để tặng con dâu nhân sự kiện trọng đại này. Linh Đan chu môi:
– Bộ váy này đẹp quá, em muốn mặc nó ngủ luôn ý. Chồng thấy em có giống công chúa không?
Gia Kiệt cong khóe môi:
– Không! Em xem có cô dâu nào đòi mặc cả bộ váy cưới đi ngủ đêm tân hôn như em không?
Linh Đan ngơ ngác:
– Ơ, sao thế, em thấy đẹp mà?
Gia Kiệt kéo nốt phần váy ra cho cô rồi bế thốc Linh Đan vào phòng tắm. Làn nước ấm áp, hương tinh dầu thoang thoảng đầy khêu gợi. Anh đặt cô vào bồn tắm và nói:
– Vì em chưa làm xong nhiệm vụ người vợ trong đêm tân hôn!

Khi lời nói kết thúc, anh ôm chặt lấy môi của cô. Hành động đầy đam mê, lưỡi anh mê hoặc lưỡi cô, nhấm nháp từng kẽ rãnh của miệng. Một tay ôm gáy Linh Đan, tay còn lại nhẹ nhàng tháo những mảnh vải còn sót lại trên cơ thể cô. Cảm giác va chạm đầy thú vị khiến Linh Đan thức tỉnh. Cô ôm chặt anh, đáp lại nụ hôn mãnh liệt với biết bao yêu thương. Bàn tay tinh nghịch của cô khám phá những nút áo trên chiếc sơ mi của anh. Trong làn nước ấm, hai cơ thể trần trụi ôm lấy nhau, tạo nên một bức tranh đầy cảm xúc.

Gia Kiệt cắn nhẹ vành tai của cô, khiến Linh Đan run rẩy trong vòng tay của anh. Anh lại hôn xuống xương quai xanh của cô, để lại những dấu hôn đỏ trên cơ thể trắng mịn của cô. Linh Đan ôm chặt anh, tận hưởng từng khoảnh khắc. Bàn tay của Gia Kiệt, mặc dù có vết chai sần do sử dụng tay ga và súng, nhưng bây giờ lại nhẹ nhàng vuốt ve trên cơ thể của cô. Mỗi khi anh chạm vào, cảm giác của cô như muốn vỡ tung. Linh Đan phát ra những tiếng rên nhỏ nhẹ:

– Ưm… Kiệt…

Gia Kiệt kích thích bởi âm thanh đó, anh vuốt nhẹ vùng bụng phẳng của cô, dừng lại ở nơi riêng tư đó. Anh dành sự quan tâm cho đồi hoa của cô, thăm dò mỗi khu vực, làm cho cảm giác của Linh Đan lên đỉnh. Cảm giác khoái lạc làm Linh Đan mê mải, cô không kiểm soát được cơ thể trong bồn tắm chật hẹp. Tay cô cào cấu lưng anh, cố gắng tận hưởng từng giây phút.

Ngón tay của Gia Kiệt khám phá vùng kín của cô, mỗi cử động khiến Linh Đan cảm thấy hạnh phúc. Cô muốn xé hết mọi thứ dù cả hai đang ngập trong nước. Khao khát đến cực điểm khiến cô gào lên:

– Kiệt… xin anh… điều đó… em…

Gia Kiệt lắc đầu hỏi:

– Em còn bướng không?

Linh Đan lắc đầu nhưng sự ngượng ngùng vẫn còn:

– Không, em nghe anh, em sẵn lòng…

Sau khi thăm dò, Gia Kiệt nhẹ nhàng tiến vào bên trong cô. Cảm giác trống rỗng bỗng trở nên đầy đặn, Linh Đan như người được cứu vớt. Trong bồn tắm chật hẹp, Gia Kiệt và Linh Đan hoà mình vào nhịp đập của tình yêu. Mỗi cú đâm sâu của anh đều khiến cô lâm vào trạng thái khoái cảm. Cô ôm chặt anh, đồng điệu với từng cử động của anh. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, giữa cảnh núi Sa Pa che phủ bởi sương mù và những kỷ niệm đẹp, những cú va chạm giữa Gia Kiệt và Linh Đan như là âm nhạc hòa quyện với nhịp đập của trái tim. Mọi đau khổ, mọi niềm nhớ nhung đều hòa mình vào những phút giây mãnh liệt của tình yêu. Gia Kiệt dâng cho cô cảm xúc mãnh liệt, và cả hai đạt đến đỉnh cao của hạnh phúc.

Gia Kiệt nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán của cô, sau đó tắm rửa cho cô và ôm cô vào lòng. Linh Đan yếu đuối nói:

– Anh, để em mặc quần áo đi!

Gia Kiệt mỉm cười, kéo tấm chăn mỏng che lên và ôm cô chặt hơn:

– Em muốn mặc quần áo, à?

Linh Đan mở to mắt:

– Là sao?

Gia Kiệt véo mũi cô:

– Em vẫn còn bướng, anh sẽ phải trị em đến khi nào.

Và trong đêm yên bình ấy, ở căn Homestay sang trọng tại Tả Van Giáy, ngọn lửa tình vẫn rực cháy dưới tiếng khèn réo xa xa, gọi tình nhân đến bên nhau.

Ba tháng sau, tại bệnh viện của ông Tô Khánh Việt…

Bác sĩ Khánh Việt di chuyển máy siêu âm trên bụng của Linh Đan và mỉm cười:

– Chúc mừng em, thai nhi của em đã được tám tuần, đã có tim thai và bé hoàn toàn khỏe mạnh!

Linh Đan ngạc nhiên nhìn bác Khánh Việt:

– Em có thai sao ạ? Bác nói đúng không ạ? Nhưng họ nói… niêm mạc tử cung của em mỏng…

Ông Khánh Việt hiền lành cười:

– Không sao đâu, mọi thứ đều ổn cả!

Linh Đan không tin vào tai mình, chớp chớp mắt từ bác sĩ sang Gia Kiệt. Anh nhìn cô với ánh mắt yêu thương:

– Em à, thực ra loại thuốc mà bác Khánh Việt cho em dùng để dưỡng da mấy tháng trước là để kích dày niêm mạc tử cung của em. Nhưng anh đã nói với bác sĩ rằng em áp lực căng thẳng nên…

Linh Đan cảm động rơi nước mắt:

– Bác… con cảm ơn bác… vậy là con sẽ làm mẹ… sẽ sinh con cho anh ấy…

Linh Đan không kìm được nước mắt. Ông Khánh Việt nhìn cô:

– Con gái à, con rất mạnh mẽ. Con xứng đáng được hạnh phúc. Giờ con muốn sinh bao nhiêu đứa cũng được!

Gia Kiệt cười:

– Ít nhất là mười đứa bác ạ!

Linh Đan giật mình:

– Hả? Anh nói gì vậy?

Hơn hai năm sau…

– Em đang làm gì đấy, vợ?

Tiếng Gia Kiệt làm Linh Đan bật dậy. Hình ảnh cô trong vườn hoa như một nàng công chúa:

– Em đang hái hoa để cắm thôi ạ! Anh đã xong việc chưa?

Anh bước vào vườn hoa của biệt thự KĐ HOUSE và cười:

– Em là bông hoa đẹp nhất rồi.

Nói xong, anh hôn đôi môi đỏ mọng của cô, môi lưỡi trao nhau nụ hôn nồng nàn. Bất ngờ, một giọng nói trong trẻo vang lên:

– Bố, ai cho bố cắn mẹ của con vậy?

Cả hai người quay lại, Linh Đan đỏ mặt vì con trai đã nhìn thấy cảnh đó. Trước khi cô kịp giải thích, Gia Kiệt nghiêm túc:

– Gia Huy, con biết không nên nhìn trộm chứ? Và đây không phải là cắn, mẹ đau, bố đang chữa thôi!

Châu Gia Huy, với gương mặt đáng yêu, tỏa sáng từ cả bố lẫn mẹ, bày tỏ:

– Hừ, con không nhìn trộm đâu, nó nằm trước mắt con mà! Bố luôn tình nghiến mẹ sau lưng con, dù con biết rõ nhưng vẫn không nói!

Gia Kiệt cười:

– May mà con giống mẹ con ở một chỗ này! Mẹ là vợ của bố, sao bố lại tình nghiến? Con hãy giả vờ không thấy đi. Khi con lớn, lấy vợ, bố hứa sẽ không xen vào chuyện riêng tư của con đâu!

Gia Huy trề môi:
– Đó là điều dĩ nhiên ạ! Kể cả vợ bố thì cặp ti vẫn thuộc về con!
Gia Kiệt dứ dứ nắm đấm về phía con trai:
– Được, con khá lắm! Ta cho con cùng lắm là một năm nữa, khi em gái trong bụng mẹ ra đời thì lúc đó ngủ riêng nhé con trai!
Châu Gia Huy vẫn kiên cường đấu khẩu:
– Bố xem con và bố ai ở nhà nhiều hơn, thiếu gì thời gian chạm ti!
Gia Kiệt thở hắt vẻ bất lực rồi nói:
– Ta sẽ tống con vào trại quân đội!
Cậu bé xoa xoa bụng:
– Mẹ…con đói quá…
Linh Đan bật cười trước màn võ miệng của hai bố con. Cô mỉm cười giục chồng vào nhà…
Thiết nghĩ, khi con người biết sống lương thiện, biết hướng thiện thì mọi chuyện sẽ đều ổn. Hạnh phúc thực sự sẽ đến với ai biết yêu thương và gìn giữ ngọn lửa thương yêu đó. Hạnh phúc thực sự sẽ đến và ngọn lửa tình yêu sẽ chẳng bao giờ lụi tàn với những con người biết trân trọng nó….

Bài viết liên quan