Nhà giàu chọn dâu chương 13 | Tôi bị mù
Bà Tâm không thể giữ vững bản thân khi nghe tin về Hoàng Vinh. Bà nằm vào lòng ông Tùng, không ngừng khóc. Bà lo lắng rằng nếu Vinh ૮.ɦ.ế.ƭ, bà sẽ không thể tiếp tục sống.
Bên cạnh đó, ông Tùng đã thảo luận với bà Lệ về tình hình và tìm cách giải quyết. Trong khi đó, Hạnh đứng im nhìn cửa phòng cấp cứu, ước ao rằng cửa sẽ mở ra và Vinh sẽ ra khỏe mạnh. Cô ước mong có thể ôm chầm lấy anh, thổ lộ tình cảm và ân ái của mình.
Tuy nhiên, hiện thực là cửa vẫn đóng kín, khiến tim Hạnh đau xé. Cô hối hận vì từ chối tình cảm của Vinh và tự trách bản thân mình. Càng lo lắng cho Vinh, cô càng khóc.
Khi ông Tùng chuẩn bị đi hỏi về viện phí, cửa phòng cấp cứu mở ra. Người đi ra không ai khác ngoài Minh Quân. Quân quan sát Hạnh, người đang lo lắng, và cô nhìn lại anh với ánh mắt trơ trọi.
Quân quan tâm đến Hạnh:
Em sao vậy? Tại sao em lại ở đây?
Hạnh đáp rằng Vinh là chồng của cô. Quân tiếp tục:
Anh ở Việt Nam và làm việc ở đây.
Anh vậy, chồng em thế nào rồi? Anh ấy có sao không hả anh?
Nghe câu trả lời đầy lo lắng của Hạnh, Minh Quân không khỏi chạnh lòng. Người con gái anh yêu đang lo lắng cho người con trai khác. Anh không đau chính bản thân, nhưng vì bổn phận nghề nghiệp, anh đành nén lòng và trả lời dõng dạc cho người nhà của bệnh nhân.
Tình hình của cậu Vinh đã tạm ổn. Chúng tôi đã băng bó vết thương trên đầu cậu ấy. Tuy nhiên, do va chạm mạnh, não bị tổn thương nên trước mắt chúng tôi đang chờ cậu ấy tỉnh lại. Sau đó, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra lần nữa.
Cả nhà nghe thông báo liền thở phào nhẹ. Trong khi đó, bà Tâm nhận ra Minh Quân là bác sĩ từ trước, người mà bà đã hiểu lầm. Bà cảm thấy xấu hổ và lên tiếng xin lỗi.
Tôi nhận ra bác sĩ rồi. Lần trước tôi đã hiểu lầm và trách nhầm bác sĩ. Mong bác sĩ bỏ qua và cứu con trai tôi. Ngàn lần tôi đội ơn bác sĩ.
Minh Quân chỉ cười trừ và trả lời:
Chuyện cứu người là bổn phận của chúng tôi, bà đừng bận tâm.
Sau đó, Quân rời đi, và Hạnh nhìn thấy anh có chút buồn bã. Tuy nhiên, cô đành chịu và cảm ơn anh.
Màn đêm trở nên khuya, bà Lệ xin phép rời đi, chỉ còn gia đình Hạnh đợi. Sau vài giờ, Hoàng Vinh được đưa ra khỏi phòng hồi sức. Gia đình đến thăm và nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh. Hạnh cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy Vinh nợt nhợt, mặt bị băng kín. Anh mở mắt từ từ và nhận ra mọi người. Nhưng niềm vui không kéo dài khi anh nhận ra vấn đề với đôi mắt của mình. Vinh cảm nhận được màn đêm mờ ảo, không nhìn rõ. Trong sự đau khổ và tuyệt vọng, anh bất giác cười lên.
Ha ha ha, bây giờ tôi đã bị mù rồi. Cả nhà hãy về hết đi.
Nghe Hoàng Vinh nói, cả nhà đều bàng hoàng, trong khi Vinh vừa cười vừa khóc, bày tỏ sự đau khổ tột cùng.
Thằng này đã là phế nhân rồi…
Ông Tùng, nhìn con trai, tấm lòng cha nặng trĩu khi biết tình hình của Vinh. Ông không khóc nhưng nói nên lời với tâm trạng nghẹn ngào.
Vinh ơi, đừng tự trách bản thân. Ba sẽ tìm bác sĩ sang khám cho con, rồi ba sẽ cố gắng lo cho con mà. Con sẽ khỏe lại thôi.
Hoàng Vinh cười thống khổ.
Thôi đừng ai lo cho tôi nữa, về hết đi, để tôi yên đi.
Hạnh lo lắng Vinh bị kích động, sợ bố mẹ thấy anh sẽ đau lòng. Cô lên tiếng:
Khuya rồi, bố mẹ về nghỉ đi, anh Vinh mới tỉnh, để em lo cho anh nhé. Trong lúc này, anh Vinh cần yên tĩnh.
Ông Tùng hiểu ý Hạnh và gật đầu:
Ừ, thôi, bố về rồi, bố sẽ tìm cách chăm sóc cho Vinh.
Bà Tâm cũng đứng dậy và nhìn Vinh, sau đó nhìn Hạnh nói:
Ồ, thôi, bố mẹ về. Con ở lại để xem tình hình và thông báo cho bố mẹ nếu có gì nha con?
Dạ, mẹ?
Ba mẹ chồng rời khỏi phòng, chỉ còn lại Hạnh và Vinh. Cô ngồi bên giường, chạm nhẹ vào trán Vinh.
Cảm nhận được sự chạm vào cơ thể, Vinh né tránh.
Sao em không về, ở lại đây làm chi hả?
Hạnh đưa tay nắm chặt tay Vinh.
Em là vợ anh, không ở đây thì ai chăm sóc cho anh? Nhất định em không bỏ mặc anh trong lúc anh cần em.
Vinh lên tiếng xua đuổi, nhưng lòng anh đau đớn, Hạnh không từ bỏ và ôm chầm lấy anh. Cô thủ thỉ:
Dù anh có thế nào, em vẫn là vợ anh. Gia đình em nhờ có gia đình anh mà mẹ con em mới có cuộc sống như hôm nay. Em không thể bỏ rơi anh lúc này được.
Em đừng nhắc về chuyện trước kia nữa, làm anh thêm cảm thấy hổ thẹn. Đời em còn dài, không cần phải khổ.
Anh Vinh!
Trong lúc đang nói chuyện, ngoài cửa phòng, có tiếng gõ cửa. Hạnh buông Vinh ra và lau nước mắt trên mặt. Minh Quân và một y tá vào phòng.
Quân thông báo anh sẽ tiến hành khám lại cho Vinh. Hạnh đỡ Vinh nằm xuống, kỹ lưỡng kê đầu cho anh. Sau khi Quân khám xong, anh đưa ra kết luận và chia sẻ kế hoạch phẫu thuật cho Vinh. Hạnh nghe anh nói, có phần bất ngờ, nhưng cô giữ im lặng và ngồi bên cạnh Vinh. Vinh hỏi:
Bệnh viện này có quỹ từ thiện à? Hay là tại sao anh lại lo cho tôi?
Minh Quân bắt chéo chân, để hồ sơ bệnh án xuống bàn như hai người đang trò chuyện. Anh nói:
Tôi lo cho anh vì Hạnh. Vì tình cảm tôi dành cho Hạnh nên tôi sẽ lo cho anh.
Nghe điều này, Hoàng Vinh chỉ cười mỉa mai, và bàn tay của Hạnh đang nắm anh liền lạnh nhạt hất cô ra. Trong lòng anh bùng lên sự ghen tuông và khó chịu, nhưng Vinh giữ bình tĩnh và đáp lại lời của Quân:
À thì ra hai người là người tình của nhau à? Trước đây, tôi nghe Hạnh nói cô ấy đã có người yêu. Tưởng cô ấy chỉ giận tôi mới nói như vậy thôi. Ai ngờ… người Hạnh yêu lại là một bác sĩ như anh. Lâu nay tôi không hay biết.
Minh Quân gật đầu:
Đúng, trước đó chúng tôi là người tình, nhưng từ khi Hạnh lấy anh rồi, chúng tôi chỉ xem nhau như bạn bè. Tôi âm thầm theo dõi cuộc sống của cô ấy, và có lúc tôi cũng muốn cạnh tranh với anh, nhưng Hạnh không đồng ý. Có lẽ cô ấy đã yêu anh và quên tôi rồi. Vì vậy, bây giờ khi biết gia đình anh đang gặp khó khăn và chi phí phẫu thuật lớn, tôi muốn giúp anh tìm lại ánh sáng. Đồng thời, để sau này anh thay thế tôi chăm sóc Hạnh và mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
Hạnh nghe Quân nói, sợ anh làm tổn thương Vinh và Vinh hiểu lầm, cô liền nói:
Anh Quân, chuyện qua rồi, anh không nên nhắc lại như vậy, chẳng hay ho gì cả. Còn việc anh giúp anh Vinh phẫu thuật, em rất biết ơn. Nhưng về phần viện phí, em sẽ cố gắng trả lại anh sao?
Hạnh vừa nói xong, tưởng như Vinh sẽ cảm động trước tình cảm giữa cô và Quân, và sẽ cảm ơn Quân. Nhưng thay vào đó, Vinh chỉ cười lạnh, nhìn Quân và Hạnh rồi nói mỉa mai:
Thật cao quý cho cái tình yêu của hai người. Thôi thì hai người đi đi, đi mà tìm lại cái tình yêu ngày xưa đó. Còn tôi, tôi không cần, không cần ai thương hại tôi hết. Đừng có ở đây giả vờ trước mặt tôi nữa.
Hạnh nghe Vinh nói như vậy, phũ phàng và không tin tưởng, cô nghẹn giọng và gào lên:
Anh nói vậy mà em nghe được hả Vinh?
Vậy cô muốn tôi nói thế nào mới vừa lòng cô hả?
Nói thế nào? Đến bây giờ, anh còn chưa hiểu phải nói thế nào sao? Cứ nghĩ bao lâu nay anh đã hiểu được lòng em rồi. Nhưng đến bây giờ, anh lại thốt ra những lời như vậy, làm em thất vọng quá Vinh ạ?
Thất vọng với tôi vậy thì cô đi với anh ta luôn đi!
Minh Quân nghe cuộc trao đổi giữa Vinh và Hạnh, nghe những lời Vinh nói với Hạnh, thấu hiểu rằng anh đang trải qua những cảm xúc phức tạp. Anh đứng dậy và thở dài, nhìn Vinh:
Nếu có thể trò chuyện một cách bình tĩnh và để tôi tiếp tục điều trị tốt hơn, thì chúng ta có thể nói. Nhưng nếu cậu tiếp tục bùng nổ cảm xúc và ʇ⚡︎ự xâm phạm nguyên tắc an toàn, tôi sẽ rời đi. Khi nào cậu sẵn lòng thả lỏng và bình tĩnh, chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện. Chào cậu, chào Hạnh…