Nhà giàu chọn dâu chương 14 | Em cũng yêu anh
Nói xong, Quân quay lưng và bước đi, nhưng sau vài bước, anh nhớ ra một điều quan trọng. Minh Quân quay lại và nói với Hoàng Vinh một câu trước khi rời phòng:
Mà khoan, với tư cách là một bác sĩ, tôi thông báo với anh luôn: Thứ 2 tuần sau, anh sẽ phải lên bàn phẫu thuật ngay. Nếu để lâu, đôi mắt của anh có thể bị mù vĩnh viễn đấy.
Quân rời đi mà không đợi Vinh trả lời, khiến anh ngày càng tức tối. Anh đâm đầu vào gối trên giường, trước mắt chỉ là một màn đen tối. Vinh không giữ được bình tĩnh, gào lên:
Không! Tôi không chịu phẫu thuật! Tôi không có tiền, không có tiền!
Hạnh thấy Vinh bắt đầu mất bình tĩnh, lo lắng anh sẽ tự làm tổn thương vết thương nên cô ôm chặt anh:
Anh Vinh, anh bình tĩnh đi. Phẫu thuật sẽ giúp anh khỏe lại mà.
Nhưng Vinh lại lạnh lùng hất cô ra và nói mạnh mẽ:
Không có phẫu thuật gì hết. Còn cô, cô và hắn âm mưu hại tôi đui mù để dễ dàng bên nhau đúng không? Không cần phải khổ tâm như vậy, hai người cùng đi đi… Tôi không muốn làm gì với hai người đâu.
Vinh gào lên, mắng chửi Hạnh những lời tệ hại, rồi bất chấp tất cả, anh cảm thấy áp lực lớn quá nên bất ngờ gục xuống giường và mất ý thức.
Hạnh, ngồi trơ ra, nước mắt chảy dài vì những lời nói của Vinh. Dù đau đớn, nhưng cô vẫn phải chấp nhận, vì cô yêu anh.
Ngày hôm sau, sớm hôm đó, ông Tùng và bà Tâm lên viện. Cả đêm qua, họ không ngủ được, lo lắng cho tình hình của Hoàng Vinh. Hạnh cũng mất ngủ, bị Vinh mắng chửi nên cô suy sụp tinh thần nặng, cảm thấy áp lực lớn. Thấy Hoàng Vinh vẫn im lặng và lạnh lùng, cô xin phép ba mẹ về nhà tắm rửa và chuẩn bị cháo cho Vinh.
Hạnh về, trong phòng Vinh, không khí trở nên nặng nề. Vinh, dù đang được đưa đi dạo phố, nhưng vẫn giữ tư thế im lặng. Ông Tùng và bà Tâm lẻn vào để thay phiên hỏi han. Hoàng Vinh trả lời với thái độ đàng hoàng, không nhắc đến những gì đã xảy ra vào tối hôm trước. Vinh nhận ra mình đã sai, làm Hạnh buồn và lỗi của anh nặng nề, nhưng vẫn giữ vững sự im lặng và không mở lời với cô.
Gia đình ngồi quây quần, đột nhiên có một phụ nữ sang trọng bước vào, tay cầm túi xách, đôi chân mang đôi guốc màu đen, tay kia cầm theo hộp cơm. Bà đi nhanh và nhẹ nhàng, lướt qua gia đình Hoàng Vinh, nhưng bất ngờ đứng khựng lại. Bà hạ xuống cặp kính đen và đưa tay để nhìn rõ hơn, khuôn mặt bà không giấu được sự kinh ngạc khi nhận ra ông Tùng. Bà nói với giọng nghẹn ngào:
Ông Tùng?
Ông Tùng và cả gia đình đồng loạt ngước lên, bất ngờ nhận ra người phụ nữ. Ông Tùng ngập ngừng cất lên tiếng gọi:
Ngọc Lan, bà… bà còn sống à?
Bà Tâm cũng bất ngờ không kém, những kí ức xưa quay về làm bà cảm thấy xấu hổ và nhỏ giọng chào:
Chị Lan… không ngờ lại gặp chị trong tình cảnh này. Chị ơi, em xin lỗi chị về những chuyện xưa, em… em hối hận lắm rồi.
Bà Lan nhìn ông Tùng và bà Tâm, hai người từng làm bà đau khổ nhất, hận nhất. Nhưng giờ thấy họ trong tình cảnh này, bà đã gạt bỏ hết những chuyện cũ và trả lời:
Chuyện đã qua, mọi người đừng nhắc lại. Ngày đó tôi ra đi chỉ vì muốn hai người hạnh phúc, nên không cần phải áy náy với tôi. À, còn cậu này là…
Bà Lan nhìn Vinh và bà Tâm ngay lập tức đứng lên kéo Vinh lại:
Đây là thằng Vinh, con trai của tôi. Vinh, đi tới chào bà.
Hoàng Vinh đứng ngây ra không hiểu chuyện gì, anh cau mày hỏi lại mẹ:
Chuyện là sao mẹ? Sao con chẳng biết gì cả?
Bà Tâm trầm giọng:
Con cứ chào bà Lan đi. Mọi chuyện để mẹ kể cho nghe.
Hoàng Vinh nghe vậy liền nghe lời và đi chào bà Lan một cách lịch sự.
Bà Lan gật đầu và nhìn Vinh, bà kinh ngạc khi thấy anh bị thương và đôi mắt có vẻ kỳ lạ. Bà quan tâm hỏi:
Thằng Vinh bị gì thế cả nhà?
Ông Tùng nhìn bà Lan, nặng lòng, lên tiếng:
Chắc vì lỗi lầm xưa của tôi nên bây giờ gia đình tôi đang phải trả giá, gia sản tiêu tan. Thằng Vinh lại bị tai nạn dẫn đến tổn thương đôi mắt. Đúng là trời phạt tôi.
Ông Tùng lại nhắc chuyện cũ, bà Lan thở dài và gạt đi.
Ông cứ nhắc mãi làm chi hả? Chuyện qua rồi để cho nó qua đi. À, thằng Quân nó cũng làm bác sĩ trong đây, để tôi hỏi nó xem tình hình thằng Vinh thế nào, có chữa trị được không rồi gia đình mình lo cho nó.
Bà Lan vừa nói vừa nhìn Quân. Bà Tâm liền đứng lên kéo Vinh lại và nói:
Đây là thằng Vinh, con trai tôi đó chị Lan. Vinh, con đi tới chào bà nào?
Hoàng Vinh đứng ngây ra, không hiểu chuyện gì. Anh cảm thấy đầu óc như rối bời và nhạy cảm. Khi mẹ đưa anh đi chào, bà Lan nhìn Vinh, thì có vẻ ngạc nhiên khi thấy Vinh bị thương và đôi mắt có vẻ kỳ lạ. Bà quan tâm hỏi:
Thằng Vinh bị gì vậy cả nhà?
Ông Tùng nhìn về phía Minh Quân và gặp ánh mắt của anh. Cả hai nhìn nhau, cảm xúc rối bời. Ông Tùng ngập ngừng và nói:
Có lẽ do lỗi của tôi xưa nên bây giờ gia đình tôi phải trả giá. Gia sản tiêu tan, còn thằng Vinh thì bị tai nạn dẫn đến tổn thương mắt. Trời phạt tôi đúng là đúng.
Quân và Minh Quân đều cảm nhận được sự xúc động trong từng lời ông Tùng. Minh Quân có vẻ nhận thức được trách nhiệm của mình và nhìn ông Tùng với sự thấu hiểu. Bà Lan cảm nhận được sự bi đồng cảm từ Minh Quân và nói:
Được rồi, ông Tùng, mọi chuyện đã qua. Chúng ta hãy tập trung vào việc giúp đỡ Hoàng Vinh bây giờ.
Bà Tâm, trong khi đang ôm Vinh, gật đầu đồng ý và nói:
Đúng, mọi chuyện đã qua rồi. Chúng ta hãy tập trung vào việc chăm sóc Vinh.
Hạnh và Quân cũng đã đến, và Hạnh chia sẻ với mẹ chồng:
Ba mẹ đưa anh Vinh ra đây, mà em tìm trong phòng không thấy. May là anh Quân đã nói với em.
Quân, hỏi mẹ mình một cách vui vẻ:
Mẹ, mẹ tới sớm vậy?
Bà Lan mỉm cười:
Ừ, mẹ vừa xuống xe là qua bệnh viện ngay, có đem cho con ít thức ăn nè.
Mẹ lên đây cực khổ rồi còn lại cực thân nữa, nấu cho con nữa…
Có chi đâu, lâu quá mẹ không gặp con trai mẹ mà…
Đang nói, bà Lan lại nhìn qua ông Tùng và thấy anh nhìn như thế nào. Giọng bà Lan lạc đi khi nói với Quân:
Quân… ông ấy là ba ruột của con đó.
Ông Tùng nhìn Quân, cả hai người đều cảm nhận được những xúc cảm phức tạp. Ông Tùng, mặc dù ngạc nhiên, nhưng cũng xấu hổ vì ông không đối mặt trực tiếp với trách nhiệm của mình. Minh Quân, do được giáo dục tốt từ nhỏ và biết sự thật về người cha nuôi, nên anh không từ bỏ trách nhiệm và bước đến ôm chầm ông Tùng. Hai cha con nhìn nhau trong nước mắt, và cả hai người phụ nữ đứng cạnh cũng không kém xúc động.
Chỉ có Hoàng Vinh, anh đứng im lặng, chỉ nhìn thấy cảnh tượng này trong hình ảnh mờ mịt, nhưng đầu óc anh rối bời, quay cuồng, khi cảm thấy mình thua kém trước Minh Quân nhiều điều. Giờ đây, Hoàng Vinh chạnh lòng và chỉ cười nhạt trước mọi thứ, sau đó anh chạy nhanh đi.
Trời ơi, tôi được sinh ra trong một hoàn cảnh khó khăn, một tình huống đầy trớ trêu…
Sau khi Hoàng Vinh chạy đi, Hạnh lo lắng và ngay lập tức chạy theo. Mọi người trong nhà đều lo lắng cho Vinh, nhưng vì có Hạnh theo cùng nên họ cảm thấy an tâm. Ông Tùng và Quân mới buông tay nhau, bà Lan sau khi suy nghĩ một lúc, lên tiếng:
Bây giờ chúng ta hãy ngồi lại và thảo luận về việc chữa trị cho Vinh. Thằng nhỏ đẹp trai, tương lai sáng lạn như vậy không thể để nó bị mù được.
Bà Tâm đồng ý và nói:
Em cảm ơn chị đã quan tâm đến con trai em. Nhưng bây giờ, em cảm thấy không biết liệu em có đủ khả năng để chăm sóc nó không.
Bà Lan trấn an:
Chuyện tiền bạc, tôi sẽ lo. Chúng ta là gia đình, đừng quá lo lắng. Để tôi hỏi thằng Quân xem sao, liệu có thể phẫu thuật cho Vinh hay không?
Quân nghe mẹ nói, nhìn đôi mắt mong đợi từ ông và bà, anh trả lời ngay:
Dạ, con đã sắp xếp hẹn bác sĩ khoa mắt vào thứ 2 để phẫu thuật cho em. Nhưng bây giờ cần thuyết phục Vinh đồng ý, vì nếu tâm lý nó không ổn định, thì phẫu thuật sẽ không thành công. Ba mẹ và dì ngồi đây, để con chạy theo Vinh và Hạnh coi sao.
Bà Lan đồng tình và bảo:
Ừ, con đi đi. Cảm ơn con nhiều nhé Quân. Nếu Vinh khỏi bệnh, dù có làm việc nặng nhọc gì cũng đều đồng ý.
Quân nói:
Dì đừng nói như vậy, Vinh là em của con mà.
Quân rời đi, và khi anh chạy theo, Hoàng Vinh đã ẩn hiện. Quân và Hạnh đứng ngoài đường, cả hai có vẻ như đang có một cuộc tranh cãi. Quân thở dài khi nghe Vinh đe doạ Hạnh.
Khi đã biết được mối quan hệ giữa hai anh em, Quân không còn quan tâm nhiều đến mối quan hệ của anh và Hạnh. Anh muốn giúp Vinh nhận ra tình cảm của Hạnh để anh có thể thay đổi và nỗ lực hơn.
Quân nhanh chóng đến và kéo Vinh lại, anh nói mạnh mẽ:
Bình tĩnh đi, chúng ta là đàn ông, hãy thay đổi và trở nên tốt hơn. Hạnh đã cực khổ vì em, không phải đợi đến bây giờ mới từ bỏ em. Nếu em không thấy đau lòng vì Hạnh, thì cô ấy đã bỏ em rất lâu rồi.
Những lời của Quân làm cho Vinh chấn động, anh không còn ngang nghạnh nữa. Vinh đứng yên, cố gắng nhìn thấy Hạnh, và ánh sáng trong anh ít ỏi, nhưng đủ để thấy Hạnh đã làm nhiều hơn vì anh.
Hoàng Vinh ngồi xuống đất, sự yếu đuối nổi lên khiến anh khóc lên:
Em sai rồi, sai thật rồi.
Quân đưa tay, kéo Vinh đứng dậy, vỗ vai và động viên:
Biết sai thì sửa. Nếu muốn thương Hạnh, hãy hồi phục đôi mắt và làm việc để lo cho Hạnh. Em không thấy Hạnh đã cực khổ vì em sao? Đừng để họ buồn nữa.
Em… biết rồi.
Vậy thì chuẩn bị cho phẫu thuật chưa?
Dạ.
Đó mới là em trai của anh chứ?
Anh hai…
Niềm vui tràn ngập, Hoàng Vinh và Minh Quân ôm nhau. Hạnh nhìn cảnh này từ xa, cũng cảm thấy vui mừng cho họ. Sau khi Quân quay vào bệnh viện, Vinh quay sang Hạnh. Anh thật lòng nói với cô:
Hạnh, anh xin lỗi. Từ nay, anh sẽ không làm em buồn nữa đâu.
Hạnh khóc nhẹ, ôm chặt Vinh, và cô nói:
Anh thay đổi là điều tốt rồi. Đợi anh sáng mắt, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu nhé?
Vinh mở tay, ôm Hạnh sâu hơn, tâm trạng anh ngập tràn niềm hạnh phúc. Anh thầm thì vào tai Hạnh:
Hạnh, anh yêu em?
Hạnh nhìn lên và mỉm cười:
Em cũng yêu anh…