Nước mắt và máu chương 47 | Luôn có cộng sự

02/01/2024 Tác giả: Hà Phong 600

!
NEW YORK. Trời đã bắt đầu se lạnh, và Yue Phang đang đi khắp các tiểu bang ở Mỹ để tìm kiếm con gái. Tiền mà cô nhận được từ Trung Quốc đã gửi qua, nhưng cô phải cẩn thận trong việc chi tiêu vì tài sản gia đình của cô đang cạn kiệt.

Ở đây, là một địa điểm lớn của cộng đồng người châu Á. Những bảng hiệu Trung Quốc nổi bật khắp nơi. Yue Phang tiếp tục hành trình và đến một phố bán hoa nơi người ta thường tụ tập dưới gầm xe lửa. Những địa điểm này nổi tiếng với việc bán dâm một cách công khai. Một đoạn đường, đầy những cô gái, tạo nên cảnh tượng rất khó chịu. Yue Phang không ngần ngại, dù đã tìm kiếm con gái gần 20 ngày nhưng vẫn chưa thấy dấu vết.

Trong lúc nản chí, Yue Phang bắt gặp Mai Liên rời vào một con hẻm. Cô quyết định theo sau và phát hiện một căn hầm được trang trí như một phòng, nơi đang có nhiều phụ nữ.

Một giọng nói quen thuộc vang lên:

Thuốc đến rồi, ai đặt hàng thì ra nhận.
Một cô gái bịt khẩu trang chạy ra trước nhất, và Yue Phang nhận ra đó chính là con gái của mình. Cô ẩn mình, nhưng không kịp thời, cô bị đánh và phải bỏ chạy. Nỗi đau và sự thất vọng làm cô gục xuống đất và khóc lạnh lùng:

Bảo Bảo ơi! Đứa con trong bụng của mẹ!
Cô nhớ ra rằng con bé đang mang thai. Yue Phang cần sự giúp đỡ của cảnh sát, nhưng đột nhiên, cô bị đánh mất ý thức.

Khi tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trong một căn phòng tối om. Mọi thứ quanh cô đều ẩm ướt và có mùi máu tanh. Chuột rợp quanh cô, và Yue Phang phải xua chúng đi để có chút yên bình.

Bất ngờ, cô nghe tiếng chân người và chuẩn bị tư thế. Mở cửa nhẹ, cô đánh một cú đá mạnh và bắt đầu chạy trốn. Điều này dẫn đến cảnh tượng khó chịu trong một hẻm bẩn thỉu. Cô nhận ra rằng cô đã đặt chân đến đây trước đó.

Một giọng quen thuộc vang lên:

Lên xe, nhanh lên!
Hường, người phụ nữ gốc Việt, lại xuất hiện để cứu cô một lần nữa. Hường áp sát xe, Yue Phang ngồi vào, và xe bắt đầu di chuyển nhanh chóng.

Làm sao bạn biết tôi ở đây?
Đừng hỏi nhiều, hãy đeo dây an toàn và nghỉ ngơi.
Máu chảy ra nhiều, cô gục đầu xuống và mất ý thức. Khi tỉnh dậy, Yue Phang thấy Hường chỉ về thau chứa nước, nước màu đỏ tươi.

Hường nói:

Cô mất nhiều máu quá, có lẽ tôi không nên đổ nó đi để cô tỉnh dậy. Cô hãy nhìn xem, máu của cô đang chảy như thế nào!
Yue Phang, trong cơn đau đớn và tuyệt vọng, chỉ có thể hỏi:

Sao mỗi khi tôi gặp rắc rối, tôi lại gặp sư phụ?

Hường chau mày nhìn Yue Phang và nói:

Sau khi đưa con bé về, tại sao lại không đến tìm tôi mà lại tự mình lạc vào cảnh mất con lần nữa? Bản thân tôi là mẹ, tôi hiểu cảm giác đau đớn khi mất con.
Yue Phang, với vẻ mặt buồn bã, đáp:

Con bé bị nghiện ma túy rồi! Cháu mới 14-15 tuổi thôi. Tôi đã mất con rồi! Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy nó lên cơn nghiện, tôi rất sợ hãi và đau lòng. Làm thế nào tôi có thể giúp đỡ con đây?
Hường, bình tĩnh, nói:

Không có gì là không thể. Bây giờ chị đã tìm được con, việc quan trọng là bảo vệ và giúp đỡ nó. Chị cần phải hy sinh thêm một lần nữa để cứu con, Yue Phang ạ!
Được động viên, Yue Phang nhận thức về những tổn thương trên cơ thể mình, những vết thương được bọn xấu cắt. Hường nhẹ nhàng lau chùi, mặc cho những đau đớn về thể xác, nhưng đau đớn về tâm hồn khi nhớ đến con gái càng làm cô tự hỏi về sự bất hạnh tại sao lại liên tục ập đến.

Hường nhắc nhở:

Ăn miếng cháo đi rồi sau đó uống thuốc.
Trong hơn một tháng, Hường đã chăm sóc và chữa trị cho Yue Phang. Hôm nay, khi cô nhớ đến con gái, muốn đến nơi mà con bé trước đây làm việc, cô bất ngờ nhận ra nơi đó đã không còn ai.

Yue Phang ngồi xuống đất, nước mắt rơi lạnh lùng:

Ôi Trời ơi! Lại làm con đau đớn thêm! Con bé đã ở trong tay con, giờ đây lại mất đi một lần nữa.
Nghẹn ngào, cô thậm chí còn nhớ đến Mai Liên, một người phụ nữ tàn nhẫn đã lấy đi Bảo Bảo của mình. Cô quyết định gặp Bảo Chuyên một lần nữa. Sau một chuyến Uber, khi cô đến nơi, nhận ra rằng không còn người nước ngoài làm ở đây.

Một người nói bằng tiếng Trung:

Không còn ai ở đây nữa, mọi người đã chuyển đi cách đây hơn 20 ngày rồi.
Yue Phang ngồi chệch xuống đất và thất thủ:

Sao trời lại bất công với con thế này! Con bé đã ở trong tay mẹ, giờ đây lại đánh mất con bé thêm một lần nữa.
Lấp lửng nỗi buồn, Yue Phang nghĩ đến Mai Liên, kẻ đã cướp con mình. Trong khi đang tìm cách chui vào để xem con gái thì một người nói:

Ở đây không còn ai nữa, chúng tôi đã dọn đi cách đây hơn 20 ngày.
Yue Phang suy sụp và thất vọng:

Ôi trời ơi! Sao lại xôi lạc đến với con thế này! Nó đã trong tay mẹ, giờ lại mất đi thêm một lần nữa.
Nhớ đến Mai Liên, cô đã quyết định gặp Bảo Chuyên. Khi bước vào, người phụ nữ quen thuộc lại xuất hiện.

Sao không ở nhà mà lại đến đây?
Hường, cô làm gì ở đây?
Mình vừa thầu lại điểm này. Trước đây, người nước bạn Trung Quốc làm, nhưng nay không biết có chuyện gì nên bán rẻ, gia đình mình mua lại. Mình đến đây xem công việc và rồi về chăm sóc cho chị.
Yue Phang bất ngờ khi nhìn thấy Hường làm việc ở đây:

Mình về thôi!
Hường bước vào một quán ăn Việt và lần đầu tiên tâm sự về công việc của mình. Khi Hường nhắc nhở về việc rời khỏi, suddenly there’s the sound of gunshots nearby, causing Yue Phang to panic.

Họ có súng, chúng ta không có lợi thế gì ở đây. Hãy cố gắng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Bây giờ chúng ta cần tìm cách ra xe.

Bài viết liên quan