Tình cờ yêu chương 51 | Hồi tỉnh
Cô gái, nghe tiếng Nguyễn Cảnh Khang, nâng ánh mắt to tròn như thiên thần rồi nhìn sang phía anh. Tuy nhiên, biểu cảm của cô nhanh chóng chuyển sang vẻ buồn bã và lo sợ khiến cô không nói lên điều gì. Ngay lập tức, Nguyễn Cảnh Khang lên tiếng an ủi:
– Nếu cô còn mệt, đừng lo lắng. Tôi không có ý định hại cô. Hãy yên tâm nghỉ ngơi đi.
Một khoảnh khắc im lặng được duy trì, sau đó Nguyễn Cảnh Khang tự giới thiệu:
– Tôi là Nguyễn Cảnh Khang, chủ nhân căn nhà này, cũng là người đã đưa cô đến đây.
Cô gái gật đầu và nói nhỏ:
– Cảm ơn anh.
Nhận ra rằng cô có vấn đề khó hiểu, Khang thêm:
– Tôi không biết cô có mối quan hệ gì với nhóm đó, nhưng nếu tôi không đưa cô lên đây, có lẽ cô đã gặp nguy hiểm. Bây giờ, cô bị gãy chân và xương lưng. Trước khi ném cô xuống biển, chắc hẳn chúng đã hành động tàn bạo với cô. Nhìn cô giờ, không ai nghĩ rằng cô đã trải qua một cảnh kinh hoàng như vậy.
Thấy cô im lặng, Khang tiếp tục:
– Cô có nhớ tên mình không?
Cô gái lại lắc đầu, Khang nghĩ về những khía cạnh khó lường của cô:
– Tôi mời một bác sĩ đáng tin cậy đến kiểm tra, cô đừng lo lắng. Sẽ không ai tìm ra cô nếu cô không muốn.
Nói xong, Khang gọi người giúp việc để chăm sóc cô, rồi anh rời khỏi phòng.
Trong khi đó, khi nhận tin nhóm của Tam bị bắt, đội cảnh sát còn lại ở chung cư bắt đầu hành động. Họ xác định căn hộ của Trà My và Vương Thành cùng đồng đội cảnh sát đến gõ cửa. Đạo diễn Tạ Quang, khi mở cửa, nhận ra Vương Thành và lời nói vọng ra:
– Ai đó ạ?
Vương Thành giả vờ là nhà biên kịch:
– Đạo diễn Tạ Quang ạ, tôi là Vương Thành, có dự án phim cần thảo luận với ông. Hôm qua đã gọi cho trợ lý của ông rồi, không biết ông đã biết chưa?
Quang quan sát kỹ và mở cửa. Vương Thành bước vào và chào:
– Chào đạo diễn!
Nhưng ánh mắt anh liếc nhìn Trà My ngồi trên ghế vắt vẻo ăn trái cây, khiến anh hứng chịu cảm giác muốn ném cô từ tầng cao xuống. Nhưng anh kìm lại khi Gia Khiêm và đồng đội xuất hiện:
– Đạo diễn Tạ Quang, lâu ngày không gặp nhỉ?
Thấy Khiêm, Quang có vẻ mất bình tĩnh:
– Ông Gia Khiêm, tôi lâu nay có làm gì ở quán Bar S đâu?
Khiêm bật cười:
– Sao thế? Có tật giật mình à? Làm gì hay không thì ông tự biết chứ, có cần tôi nhắc lại không?
Tạ Quang lắc đầu:
– Tôi có đến đó nhưng chỉ để bàn công việc thôi!
Vương Thành phản ứng gay gắt:
– Mẹ kíp! Mày có công việc gì ngoài việc hại người?
Quang trở nên luýnh quýnh hơn:
– Hại… hại… tôi đã hại ai chứ?
Tiếng Trà My vang lên:
– Ai đó chồng? Mời người ta vào nhà đi chứ?
Quang chưa kịp trả lời vì ông ta nhìn Vương Thành như có gì quen quen. Lúc đó, Gia Khiêm bước vào:
– Cô em, lâu ngày nhỉ?
Nhìn thấy Khiêm, Trà My liền nghĩ đến Bá Tùng, anh em nổi tiếng. Gia Khiêm đến đây, liệu có lộ ra điều gì không? Cô cố giấu sự lo sợ:
– Ồ, anh Gia Khiêm hôm nay lại ghé thăm em à?
Khiêm ngồi xuống:
– Không phải rảnh, nhưng anh đến để lật mặt nạ của em ra đấy!
Trà Mi tỏ ra ngạc nhiên:
– Mặt nạ nào vậy? Em đang có bầu, khó khăn lắm, anh tự trọng chút đi!
Gia Khiêm ngả người:
– Tự trọng là sao? Là khi xấu tính người ta không chịu yêu và rồi ném vợ chưa cưới của người ta xuống vực. Thậm chí còn kéo ra biển định đuổi xuống đáy à?
Trà My tái mặt, cảm thấy cơ thể run rẩy. Liệu Tam đã bị bắt chưa? Cô trưng ra bộ mặt vô tội:
– Anh nói gì… em không hiểu…
Trong khi đó, từ sự ngờ ngợ quen quen, ông Quang dần nhận ra Vương Thành:
– Ơ, cậu… cậu là bồi bàn đúng không?
Vì Vương Thành đã thay đổi trang phục, Quang nhìn mãi mới nhận ra. Thành cười:
– À, lúc đó chỉ là tôi diễn thôi. Ông thấy có đạt không? Giờ ông làm việc với hai anh này nhé!
Lão Quang nhìn về phía Thành chỉ:
– Họ là…
Thành nói:
– Ông sẽ biết ngay thôi!
Lúc này, một cảnh sát đưa ra một tờ giấy có in dòng chữ “LỆNH BẮT KHẨN CẤP”. Đồng chí cảnh sát sau khi đọc lệnh nhanh chóng nói:
– Ông Tạ Quang và cô Ngô Trà My, hai người bị bắt vì nghi ngờ có liên quan đến sự mất tích của cô Hoàng Tú Uyên. Đề nghị hai người theo chúng tôi về cơ quan điều tra để làm rõ!
Trà My tái nét mặt:
– Tôi… tôi đang mang thai, tôi không biết gì hết!
Ông Quang cũng lên tiếng:
– Cô ấy đang mang thai đấy, pháp luật Việt Nam không bắt người có thai ngồi tù đâu?
Gia Khiêm cười hả hê:
– Ồ, không ai bắt cả, sao lại lo ngồi tù? Giả sử hai người có tội thật thì nhà tù nào chứa cho nổi, lên sao Hỏa mà ở đi!
Nói xong, ông chủ quán Bar S rời đi cùng Vương Thành. Trà My và Tạ Quang lên xe cảnh sát, còi xe vang lên, để lại phía sau những bàn tay chỉ trỏ và những lời nói rối ren…
Hai đoàn xe cảnh sát tập trung tại sân trụ sở cảnh sát thành phố C. Bốn người bị bắt xuống nhìn nhau trong thoáng chốc, trao đổi ánh mắt ngỡ ngàng. Trương Bá Tùng bình tĩnh đi theo đội cảnh sát, trong lòng đầy niềm hy vọng rằng những suy đoán từ những ngày qua có thể là không chính xác, có thể Uyên của anh chưa bị hại nặng, chỉ là họ đang giấu cô ấy ở một nơi nào đó. Chỉ cần tìm thấy cô, chỉ cần đảm bảo cô ấy an toàn, những kẻ đã làm tổn thương cô gái bé nhỏ của anh sẽ không có cơ hội yên bình trước Trương Bá Tùng này…
Anh lặng lẽ nhìn qua cửa kính cảnh phòng hỏi cung, nơi Tam và Hương viết bản tường trình về vụ vận chuyển m.a t.ú.y. Quang và My đang bị đưa đi để làm rõ thêm. Đoạn video tại quán Bar sẽ được sử dụng làm bằng chứng, mặc dù chưa đủ thuyết phục 100%. Vương Thành lẩm bẩm:
– Mụ đó chứ, thấy cái mặt nó là muốn ném nó xuống rồi!
Bá Tùng nén hơi thở dài:
– Nhẹ nhàng quá anh ạ. Kẻ nào muốn diễn trong cuộc đời này, vai diễn cuối cùng của họ phải hoàn hảo hơn một chút!
Gia Khiêm nhếch môi:
– Pháp luật Việt Nam nói về án tử là tiêm th.uố.c. Nhưng với chúng nó, tiêm th.uố.c chỉ là giấc ngủ dài, chắc chắn chúng nó sẽ không yên tâm được đâu!
Trong phòng hỏi cung, Quang và My phủ nhận mọi tội ác, khẳng định họ không liên quan đến việc mất tích của Tú Uyên. Trà My nở nụ cười nhẹ khi nói với đồng chí Phú:
– Tôi là người mẫu chân chính, là người làm nghệ thuật chân chính. Tôi không liên quan đến những việc không chính đáng!
Phú cười:
– Người mẫu quên nhanh nhỉ, chân chính là đi ăn trộm à? Cô xem đoạn video này đi!
Dĩ nhiên, cuộc điện thoại mà Quang gọi cho My từ phòng VIP không thể tiết lộ tội ác mà chúng đã gây ra cho Tú Uyên. Nhưng đoạn video trước đó đã đề cập đến chiếc xe bị đốt và người bị làm mồi cho cá, khiến My cảm thấy áp lực. Sau một khoảnh khắc, cô ta lập bập:
– Nhưng làm thế nào có thể khẳng định đó là xe của Hoàng Tú Uyên?
Phú lại cười:
– Căn cước công dân rơi từ xe là của cô Hoàng Tú Uyên!
Và anh đặt tấm căn cước công dân trước mặt Trà My. Cô ả tái mặt rồi lúng túng nói:
– Biết đâu… biết đâu… có thể cô ấy đánh rơi nó chứ sao? Các người có muốn ép cung tôi à?
Phú trợn mắt:
– Ai ép cung cô? Chúng tôi chưa dùng bất kỳ hành động nào đụng tới cơ thể cô hay làm áp bức tinh thần cô. Tôi nói cho cô biết, chỉ cần để Trương Bá Tùng vào đây, đảm bảo mặt của cô sẽ trở nên đầy máu! Lúc đó, mới biết ai là người bị ép cung đấy!
Trà My cúi đầu. Trong vai trò bồ nhí của Tạ Quang, cô đang tận hưởng cuộc sống lạc quan. Nhưng giờ đây, sự thật đang phơi bày
, mọi dự định của cô tan như bong bóng xà phòng. Cô ấy và lão Quang chỉ có thể đối mặt với án tử. Pháp luật và dư luận Việt Nam sẽ không khoan nhượng với tội giết người, và ước mơ của Trà My về việc trở thành vợ chủ tịch Trương Thị, sau khi Hoàng Tú Uyên biến mất, sẽ không bao giờ thành hiện thực. Cô ấy không thể chấp nhận thất bại! Trà My ngước mắt nhìn Phú:
– Tôi không biết gì hết! Trước đó, tôi chỉ đến thẩm mỹ viện để nâng mũi. Tất cả giấy tờ từ thẩm mỹ viện vẫn còn đó. Sau đó, tôi ở nhà dưỡng thai và hoàn toàn có bằng chứng về điều này!
Ở ngoại ô, khi Trà My trả lời những câu hỏi, Trương Bá Tùng giận dữ:
– Mày chỉ sửa mũi thôi, chẳng phải sửa cái miệng đâu! Thuê người hại vợ tao, mày đủ trách nhiệm nói ra đi!
Gia Khiêm bên cạnh nhận xét:
– Em nghĩ nó không thoát được. Cảnh sát đã vào cuộc từ đầu. Nếu không, Dũng có thể bắt nó để truy cứu trách nhiệm rồi!
Vương Thành nổi giận:
– Loại này nói nhiều không có ích gì, đưa nó ra ngoài, giải quyết đi!
Bá Tùng liếc nhìn Thành:
– Nước có luật pháp. Lời của Khiêm có ý đúng, vì Mỹ Lan đã báo cảnh sát, chúng ta phải để họ làm việc theo quy trình. Anh nghĩ em không nên hấp tấp. Nếu không, tại bãi biển, em có thể ném con đó xuống biển ngay lúc đó!
Trong phòng hỏi cung, Trà My đang đau đầu, nôn mửa và khó thở. Vì cô ta đang mang thai, Phú nhẹ nhàng thở dài và nói:
– Tạ Quang đã nhận tội, cô có làm gì cũng không tránh khỏi truy cứu trách nhiệm pháp luật. Đêm nay, tôi sẽ để cô nghỉ ngơi một lúc hoặc tự ý đầu thú tại phòng tạm giam!
Trà My bỗng rụt mình:
– Không, tôi không giết người, tôi là người mẫu chân chính, tôi chuẩn bị tham gia đóng phim. Bộ phim của tôi sắp công chiếu và mang lại doanh thu lớn. Tôi sắp làm vedette, nổi tiếng rồi, không làm gì hết… Tôi không có tội…
Phú trả lời qua bộ đàm:
– Hãy đưa cô ta đi!
Hai cảnh sát từ bên ngoài vào, đưa vòng số tám vào tay Trà My. Cô ta lặp lại:
– Tôi không giết người… không giết người…
Khi cô ta rời đi, nhìn qua ba chàng trai đang ngồi, ánh mắt cô ta tỏ ra lạc quan:
– Anh Bá Tùng, anh tin em đúng không? Em không làm gì hết, em không giết người… không giết người đâu. Anh sẽ yêu em, sẽ cưới em phải không, Bá Tùng?
Vương Thành quát lên:
– Này, nếu mày điên thì nên vào bệnh viện tâm thần. Còn nếu giả vờ điên thì nên vào nhà tâm thần diễn. Tôi thấy khó chịu rồi đấy!
Bá Tùng nhìn vào Trà My, cúi xuống gần và nói nhỏ:
– Cô hãy từ từ điên, đừng điên quá, nếu không có thể sốc và chết!
Cảnh sát rời khỏi phòng, Tùng nói với Phú:
– Quang nó nhận tội nhanh quá nhỉ?
Phú cười:
– À, tôi chưa nói chuyện với đồng chí hỏi cung kia. Chỉ là đe dọa một chút mà cô ta rụ lên như thế thôi!
Cả ba chàng trai cười tươi và cùng nhau sang phòng hỏi cung kế tiếp để xem kết quả…
Tại Biệt Thự gần biển…
Cảnh Khang mới về sau một ngày làm việc, nhanh chóng đến phòng của cô gái. Thấy cô nhìn ra cửa sổ, anh nói:
– Loại thuốc mà bạn của tôi bó chân cho cô là của dân tộc, nghe nói chỉ một tuần là chân của cô sẽ hồi phục, và một tuần sau đó, cô có thể tập đi. Cô cứ yên tâm, sớm thôi cô có thể đi dạo ở ngoài…
Cô gái nhìn anh chàng trước mắt:
– Anh tại sao lại cứu tôi?
Khang cười:
– Chuyện đó để sau đi. Nhưng có một điều tôi muốn hỏi cô…
Cô gái nhìn anh tò mò:
– Là điều gì vậy ạ?
Khang ngồi xuống cạnh giường và nói:
– Trên báo đưa tin về việc vợ tương lai của Chủ tịch tập đoàn Trương Thị mất tích. Cô gái đó rất giống cô đấy… liệu đó có phải là cô không?