Ba lần lỡ nhịp chương 47 | Lệ Thủy về quê
Sáng hôm sau, Lệ Thủy liên lạc với mẹ để chia sẻ, nhưng không đề cập đến chuyện với Minh Hoàng. Mẹ cô, người phụ nữ tận tâm, vẫn luôn thông cảm và bao dung với mọi sai lầm của cô:
– Về đây với mẹ đi, con gái ơi. Mẹ sẽ chăm sóc. Sao lại phải một mình như vậy? Bây giờ con đã hơn tám tháng, còn phải học nữa.
Lệ Thủy cay xè với đôi mắt buồn bã. Mẹ cô không biết rằng, chỉ vài ngày trước đây, con gái của bà đang trải qua cuộc sống của một nữ hoàng, được yêu thương và chiều chuộng.
– Không có gì, mẹ ạ. Ở đây Ái Chi chăm sóc con tốt lắm!
Mẹ Lệ Thủy gật đầu:
– Có nó cũng tốt, vậy khi nào con về?
Lệ Thủy thật thà:
– Con muốn xin bảo lưu kết quả học thêm mẹ ạ. Và còn chuyện bố…
Mẹ cô lắc đầu:
– Đừng lo lắng, bố con sẽ hiểu mà.
Lệ Thủy khóc:
– Con xin lỗi bố mẹ, con chưa làm được gì, chỉ làm phiền bố mẹ thôi.
Mẹ cô an ủi:
– Con luôn là con gái ngoan của bố mẹ, đừng nghĩ linh tinh nữa nhé.
Cuộc trò chuyện với mẹ giúp Lệ Thủy nhẹ nhõm hơn. Cô luôn nhớ lòng bố mẹ, người đã sống cuộc đời vất vả và phải nghe đủ chuyện về cô.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, Lệ Thủy đến trường để xin bảo lưu kết quả học. Với tình trạng mang thai, thủ tục diễn ra nhanh chóng. Thực ra, cô không muốn tiếp tục học tại Đà Nẵng, nơi chứng kiến nhiều kỷ niệm và cảm xúc, đặc biệt là không muốn liên quan đến Minh Hoàng.
Khi rời bến xe về nhà, Ái Chi không ngừng khóc. Cô phải vỗ nhẹ vào lưng bạn:
– Đừng khóc nữa, Ái Chi. Mày phải mạnh mẽ chứ, tao không đi đâu cả!
Ái Chi lệ rơi:
– Nhưng tao thương mày, thương cháu tao. Đi Đà Nẵng để có cuộc sống mới, chẳng ngờ lại như thế này.
Lệ Thủy ôm bạn:
– Cuộc đời tao đã thay đổi. Tao có thêm một cô công chúa, có cuộc sống sung sướng, lo cho Khang Viễn và bố mẹ này…
Ái Chi vẫn buồn bã:
– Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé?
Lệ Thủy gật đầu và nhìn quanh căn phòng trọ cuối cùng rồi kéo vali ra khỏi cổng. Ngay tại đó, chiếc ô tô quen thuộc dừng lại, làm cô giật mình. Minh Hoàng đứng đó, trông anh gầy hơn, nét đẹp vẫn còn nhưng giữa hốc hác:
– Lệ Thủy, để anh đưa mẹ con em về!
Tuy nhiên, cô lắc đầu:
– Cảm ơn anh, tôi tự lo được. Anh nên quay về với chị Diệp Lan.
Minh Hoàng nắm tay cô:
– Lệ Thủy, anh xin em. Hãy để anh lo cho mẹ con em…
Lệ Thủy kiên quyết:
– Không. Tôi không cần. Chúng ta nên buông tay nhau. Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi suốt thời gian qua!
Nói xong, cô gạt tay anh ra. Minh Hoàng nhìn cô, ánh mắt đó sẽ mãi là một phần ký ức của cô – đau đớn, hối tiếc, và tiếc nuối:
– Lệ Thủy, anh sẽ không bao giờ buông tay em. Dù em đi đâu, anh sẽ luôn ở đằng sau dõi theo em!
Cô không đáp lời anh, quay lưng và bắt một chiếc taxi. Chỉ cần quay lại, cô sẽ ôm anh và nhớ mùi hương trên anh. Lệ Thủy không biết sau đó Minh Hoàng sống ra sao, nhưng cô không muốn làm tổn thương gia đình anh.
Quê hương đón Lệ Thủy với nắng nhẹ cuối đông, cây trụi lá tạo nên bức tranh buồn. Bố cô đang tỉa cây trong sân khi cô về:
– Bố…
Người đàn ông đã già nhìn cô:
– Lệ Thủy về à?
Bố cô nhìn bụng cô và nói:
– Tại sao lại như thế này?
Mẹ cô quỳ xuống:
– Lỗi của tôi, tôi không dạy con tốt. Xin ông trách phạt tôi.
Cô quỳ xuống:
– Bố ơi! Xin đánh con đi, đừng trách mẹ!
Bố cô mắt đỏ:
– Đứng dậy đi! Mọi chuyện đã xảy ra rồi!
Mẹ dẫn cô vào nhà. Lệ Thủy thấy mọi người ngồi ở phòng khách:
– Tại sao lại như thế này?
Bất ngờ, mẹ cô quỳ xuống:
– Là lỗi của tôi… tôi không biết dạy con… con hư tại mẹ, xin ông trách phạt tôi.
Nhìn mẹ, sức mạnh của Lệ Thủy tan biến. Cô quỳ xuống:
– Bố ơi! Xin bố đánh con đi. Bố đừng trách mẹ!
Bố cô mắt đỏ hoe:
– Đứng dậy cả đi! Mọi chuyện lỡ rồi! Phạt ai trách ai có được gì đâu, con cháu mình cả!
Mẹ dẫn cô đứng lên. Khoảng một tiếng sau, Lệ Thủy thấy Lệ Thanh bước vào, mắt em đỏ hoe:
– Chị…
Lệ Thủy nhìn em:
– Ừ, sao vậy em?
Lệ Thanh đã tốt nghiệp đại học và đang làm kế toán. Con bé ôm chầm lấy chị:
– Em xin lỗi chị, em không biết, em thực sự sai rồi…
Lệ Thủy đoán là mẹ đã nói sự thật cho Lệ Thanh nghe. Ngày trước vì em bé còn nhỏ, giờ em đã lớn và hiểu chuyện hơn mẹ cô mới kể. Cô vỗ nhẹ lưng em:
– Không sao, không sao cả. Đừng khóc mà xấu gái đấy!
Hai chị em ôm nhau cả khóc lẫn cười. Gia đình cô trở lại vui vẻ như xưa. Khang Viễn rất vui khi có em gái. Suốt ngày, cậu bé vuốt bụng mẹ và nói:
– Mẹ ơi! Khi nào em ra chơi với con?
Lệ Thủy cười:
– Sắp rồi, Khang Viễn có thương em không?
Khang Viễn thơm lên bụng Lệ Thủy:
– Có chứ mẹ, con sẽ đưa em đi chơi công viên và ăn kem nữa.
Có gia đình, có con trai, Lệ Thủy trở nên hạnh phúc và đang mong đợi đứa con thứ hai. Minh Hoàng vẫn cố gắng liên lạc, nhưng cô luôn giữ im lặng. Dường như họ không còn thể chung đường đi nào nữa.
Ngày Lệ Thủy chuyển dạ, gia đình hết sức lo lắng và đưa cô vào bệnh viện. Lệ Thanh đưa Khang Viễn đi học và sau đó nhanh chóng đến bệnh viện. Trải qua những giây phút đau đớn trong phòng sinh, cô lại cảm thấy mong muốn có anh ở bên cạnh. Lúc này, mong rằng đứa con này sẽ là của anh. Mặc dù họ không thể cùng nhau đi suốt cuộc đời, không thể chia sẻ những khoảnh khắc quan trọng, nhưng Lệ Thủy muốn giữ lại một phần của người đàn ông cô đã từng yêu. Sinh lần thứ hai, mọi thứ trở nên thuận lợi hơn. Khi nghe tiếng con khóc, cô không kìm nén được nước mắt. Mặc dù đau đớn, cô vẫn cố gắng nâng đỡ mình để nhìn thấy khuôn mặt bé con. Khi y tá đưa bé về, nhìn khuôn mặt thiên thần của đứa bé, cô nhận ra rằng… giữa cô và Minh Hoàng, không còn gì nữa…