Duyên mỏng như tơ chương 23 | Sự độc ác của Mận

13/12/2023 Tác giả: Hà Phong 374

Ba má Quyên hoảng sợ đến nhà bà Lý vào đêm khuya. Họ vừa gặp con gái sáng nay, nhưng chỉ trong khoảng vài giờ thì lại nghe tin cô gái bị ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử. Họ cảm thấy như đang bị đùa, vì thế họ không cho Quyên ở lại. Cậu Khánh lo xong mọi thứ, quay lại phòng để kiểm tra Xuân, nhưng không thấy cô đâu. Anh ấy lo lắng và tức giận, bắt đầu đi tìm cô. Xuân cảm thấy sợ hãi khi ૮.ɦ.ế.ƭ đang cận kề, cô chỉ còn cách ʇ⚡︎ự lực để đối phó. Con dao dần hướng về phía cô, và cánh tay con Mận như một sợi dây ma quái trải dài. Khoảnh khắc mặt đối mặt sắp đến.

– Mận ơi, đi đâu không thấy à?

Tiếng Dì Dung gọi to khiến hai kẻ rình mồi giật mình. Cậu Hai nhìn qua khe cửa và nói khẽ.

– Em đi xem bà ta cần gì, tôi đi cửa sau.

– Vâng.

– Hãy trốn đi ngay đêm nay.

Cậu Hai nhanh chóng nói xong và nhảy ra cửa sổ. Xuân cảm thấy nhẹ nhõm khi thở phào nhẹ nhõm. Con Mận nhét dao vào túi, mở cửa và trả lời Dì Dung.

– Dì tìm con ạ.

– Vâng, bà chủ gọi nãy giờ, trốn về phòng ngủ à?

– Con buồn ngủ quá nên lén chợp mắt một chút.

Nó khóa cửa và đi theo Dì Dung. Khi căn phòng yên bình trở lại, Xuân từ từ rời khỏi nơi trú ẩn của mình. Cô biết cửa đã bị khóa, nên chỉ còn cách trèo qua cửa sổ như cậu Hai trước đó. Xuân nhanh nhẹn leo qua cửa sổ nhỏ, đặt chân xuống đất một cách an toàn.

– Vậy là cô à?

Tiếng nói lạnh lùng làm Xuân lạnh cả cột sống. Cậu Hai đứng đối diện cô, và cứng rắn nhìn cô.

– Anh… Anh và con Mận ﻮ.เ.+ế+..Ŧ chị Xuyến đúng không?

– Cô cũng thông minh lắm, biết được không ít nhỉ.

– Đồ ma quỷ ác ᵭộc.

Xuân rít lên đầy căm phẫn, nhưng người đàn ông đối diện chỉ cười. Anh ta bước đến và ghì chặt hai tay cô.

– Anh định ﻮ.เ.+ế+..Ŧ tôi như cách đã làm với chị Xuyến hả?

Xuân không phản kháng, cô biết mình không đấu lại anh ta. Bản tính mạnh mẽ bắt đầu hiện ra. Cô không sợ và nhìn cậu Hai mỉm cười, khiến anh ta ngạc nhiên.

– Cô mạnh mẽ hơn tôi nghĩ, tạm thời tôi sẽ giữ lại chiếc ๓.ạ.ภ .ﻮ quèn này của cô. Đi thôi.

– Anh ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người không nương tay mà cần gì giữ lại tôi.

Cậu Hai có mưu đồ khác, nhưng sẽ bị lộ, vì vậy anh ta giữ lại tài sản của Xuân. Tính toán đường đi cẩn thận, Xuân cũng là người mở đường cho anh ta. Cô bị bịt mắt dẫn đi, chỉ cần cô cố gắng phản kháng, con dao sẽ đâm vào cô. Cô để lại dấu vết trên đường để cậu Khánh có thể tìm thấy.

Xuân đau đớn kêu rên khi cảm thấy chân bị trật.

– Tôi bị trật chân rồi.

– Nói dối. Cô chỉ muốn gặp chị sớm hơn thôi.

– Tôi nói thật đấy, tôi không thể đi nổi nữa. Anh cho tôi nghỉ chút đi.

Xuân cố gắng biểu hiện bất lực, nhưng cậu Hai không tin, anh ta rất cảnh giác. Con dao của anh ta vẫn giữ sát bên hông Xuân. Cô ngồi xuống đất, chạm vào lớp đất ẩm, xung quanh toàn cây cối. Cô nghĩ rằng anh ta có thể muốn lên núi, và chiếc nhẫn cuối cùng trong tay Xuân đã được cô để lại. Vì trời tối nên cậu Hai không nhìn thấy hành động của Xuân. Anh ta ngồi xuống nhìn chân cô cảm nhận.

Ban đêm lạnh giá thấm vào từng tế bào trên người Xuân, nhưng với ánh nhìn lạnh của cậu Hai, nó thấm vào tận xương tủy. Anh ta cảnh cáo:

– Đứng lên và đi tiếp, đừng thử sức với tôi.

Xuân nghe lời, đỡ tay để đứng dậy và hai người tiếp tục hành trình. Trong khi đó, cậu Khánh tìm Xuân mọi nơi nhưng không thấy cô đâu. Cậu lo lắng và nhớ lại lời nghi ngờ của Xuân về con Mận, anh bắt đầu tìm đến nơi đó.

Nhà bà Lý sau một đêm đầy biến cố, hai người con trai cùng con dâu không xuất hiện. Ba má Quyên đòi thưa kiện gia đình bà, tình hình rối tung lên.

– Đã tìm thấy vợ chồng của Khánh chưa?

– Chưa thưa bà, và cậu Hai cũng không thấy.

– Gọi thằng Nghĩa sang đây ngay.

Bà Lý mệt mỏi cả đám, cô không thể xoay sở một mình. Hai người con trai đều mất tích, bà lo lắng cậu Hai có thể lại làm gì đó âm thầm. Bà hiểu cậu Hai nhất, anh ta thâm độc lắm sau vụ anh ta ﻮ.เ.+ế+..Ŧ Xuyến.

Đám thanh niên đợi Nghĩa đến để cùng bà Lý đi tìm, nhưng anh ta cũng mất tích không rõ lý do.

Khi Xuân tỉnh dậy, cô thấy mình bị trói trong một hang nhỏ, có tiếng nước chảy. Tay chân bị trói chặt khiến cô không thể di chuyển. Cậu Hai quay trở lại và đem ít thức ăn cho cô. Xuân liếc mắt nhìn cô đoán đúng con Mận đưa. Cả hai cùng ăn, đến cả cậu Khánh cũng không nhận ra.

– Ăn đi.

Cậu Hai ném gói xôi trước mặt Xuân. Cô phản kháng nhẹ nhàng.

– Anh trói tôi như thế này làm sao tôi ăn được?

– Đừng nói nhiều, không ăn thì thôi.

– Tôi ૮.ɦ.ế.ƭ thì xem như kế hoạch của anh thất bại, anh dễ dàng bỏ qua tài sản vậy à.

Xuân nói đúng, anh ta cởi dây trói ở cổ tay cho cô. Mỗi cử động của cô đều thu hút sự quan sát của anh ta. Xuân cũng không làm gì khác ngoài việc ăn hết gói xôi, bởi cô biết rằng cậu Khánh sẽ đến cứu cô.

Con Mận đứng ngoài canh chừng, chỉ cần có người tới là nó sẽ báo ngay cho cậu Hai. Xuân ăn xong và đòi uống nước, cô biết mình có giá trị nên mới đòi hỏi như vậy. Cậu Hai gọi con Mận vào trong giám sát Xuân, còn anh ta đi lấy nước. Nó thấy Xuân cả người nhếch nhác thê thảm liền bật cười thích thú.

– Để mợ Xuân cực khổ rồi, mợ yên tâm sớm được siêu thoát.

– Hai người đã làm thế nào với chị Xuyến, cô không ngại kể cho tôi nghe chứ.

– Được thôi, nếu mợ muốn nghe, em sẽ kể tường tận chi tiết.

Con Mận ngồi vắt vẻo trên tảng đá, như đang kể một câu chuyện hài hước. Xuyến thích ngắm trăng trong đêm tròn định mệnh đó, nhưng cô vô tình phát hiện cảnh cậu Hai và con Mận ve vãn nhau. Mặc dù cô biết cậu Hai không phải là người chồng trung thành, nhưng cô vẫn chọn lấy anh ta, giống như bát nước đổ đi. Cậu Hai muốn Xuyến bỏ qua cho anh ta một lần và hứa sẽ không dây dưa với con Mận nữa. Nhưng lời anh ta nói chẳng đáng tin, khiến Xuyến bất ngờ ngất xỉu và bị bỏ trong bao tải. Cậu Hai mang Xuyến ra bờ sông và, nếu anh ta cảm thấy chưa đủ nặng, anh ta lại lấy thêm đá để cột chung với bao chứa Xuyến. Con Mận giúp anh ta ném bao xa, và cả hai cười khoái chí. Nếu không có tiếng kẻng của người chăn vịt nào đó vang lên, họ đã sử dụng đá để ném xuống thêm. Con Mận chỉ kể đến đó làm Xuân hít thở không thông, nhưng sau khi họ rời đi, mọi thứ diễn ra khác hoàn toàn so với suy nghĩ của họ.

Xuyến vẫn chưa tỉnh dậy, may mắn được Nghĩa cứu sống. Anh ta giữ cô trong căn nhà gỗ của mình và bảo vệ Xuyến, không cho ai làm hại cô nữa. Hàng ngày, anh ta chỉ quanh quẩn trong vườn mít để ý từng người đi qua. Khi bà Lý phải đi đòi nợ, Nghĩa đóng cửa kín nhà, bảo Xuyến đừng đi đâu, chỉ cần ở yên chờ anh ta về. Nhưng anh ta không thể kiểm soát mọi thứ, và ngày đó tiếng la hét của Xuyến khi nhìn thấy cậu Hai đã làm mọi người kinh động. Nghĩa nhanh chóng đưa Xuyến đến nhà chị ruột của anh ta bên kia sông để xin ở tạm. Chính vì vậy, cậu Hai mới không phát hiện được.

– Trông mợ cứ như là đang sợ hãi quá, thật đáng thương.

Con Mận ngồi xuống gần Xuân, nghiêng đầu nhìn cô, mặt nó đầy vẻ thích thú. Xuân giấu hai tay phía sau, nên nó không biết tay cô đã được mở dây trói bởi cậu Hai. Xuân cúi đầu giả vờ đau đớn, con Mận thấy thích thú hơn và ghé sát mặt xinh đẹp của Xuân.

– Ồ, húc động quá chừng, mợ sẽ gặp chị gái mình nhanh thôi mà.

– Quyên cũng có liên quan đến cô ﻮ.เ.+ế+..Ŧ đúng không?

– Cô ta ấy hả? Phải, là tôi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ đấy.

Nó cười, nhưng chỉ sau một giây, nó bị Xuân đấm thẳng vào mặt. Bất ngờ trước hành động của Xuân, nó mở to mắt nhìn cô. Nhanh chóng lợi dụng cơ hội để thoát khỏi, Xuân nhặt viên đá dưới chân và hướng thẳng vào nó.

– Đáng ૮.ɦ.ế.ƭ, mày dám ᵭάпҺ tao.

Con Mận gầm gừ chống trả, hai chân của Xuân vẫn còn bị trói nên cô khó có thể đứng lên. Túm lấy mái tóc dài của con Mận, Xuân đẩy đầu nó xuống đất, tiếng la hét vang dội.

– Xuân, em đây rồi.

– Cậu ơi.

Cậu Khánh, nghe thấy tiếng con Mận, đã nhanh chóng vào và ngăn chặn nó. Nó vùng vẫy quyết liệt.

– Thả tao ra… Thả ra…

– Cô quá ᵭộc ác, người như cô phải bị trừng trị thích đáng.

Cậu Khánh không nói nhiều, tát vào mặt nó một cái thật mạnh đến nỗi nó ngất đi. Cậu cởi dây trói cho Xuân, và hai vợ chồng họ rơi nước mắt. Cậu không ngừng hôn lên tóc cô, hai tay lau đi vết bẩn trên mặt Xuân, giọng vẫn còn run run.

– May quá tôi đã thấy em.

Bài viết liên quan