Duyên mỏng như tơ chương 26 | Hội ngộ

13/12/2023 Tác giả: Hà Phong 363

Gió lạnh làm Xuyến run rẩy, cô nhanh chóng chống đỡ bằng hai tay để chống lại cái lạnh khó chịu. Bóng dáng thấp thoáng của Nghĩa từ xa, và khi anh ta về, Xuyến cảm thấy nhẹ nhõm. Cô hào hứng đến đầu ngõ để đón anh ta, nhưng ngay khi Xuyến mở miệng, Nghĩa đã càu nhàu.

– Trời lạnh quá, cô ra đây làm gì, nhanh vào nhà đi.

– Tôi muốn đợi anh về.

– Không cần thiết. Cô phải ngủ đúng giờ, nếu bệnh đau đầu tái phát thì sao.

Xuyến không đáp trả, quần áo trên người Nghĩa ướt đẫm, và cô biết anh ta phải ngâm mình dưới nước để mò cua kiếm sống. Xuyến thấu hiểu rằng số tiền anh ta kiếm được đó là để mua thuốc cho cô. Thấy Xuyến đứng im, Nghĩa bất đắc dĩ, giọng nói trở nên khẩn trương.

– Tôi không giỏi lời nói, nếu lỡ lời gì mong cô đừng giận.

– Tôi vẫn giận anh đấy! Anh chưa về, tôi không thể ngủ, trong lòng lo lắng cho anh. Tôi biết mình vô dụng, chỉ biết làm phiền anh, nhưng tại sao anh phải hy sinh nhiều như vậy vì tôi.

– Vì tôi…

Nghĩa giật mình, suýt nữa anh ta đã nói vì yêu Xuyến. Hiện tại, Xuyến không nhớ gì, và anh ta chỉ là kẻ ẩn mình làm việc đằng sau cô. Một ngày nếu Xuyến nhớ lại tất cả, liệu cô có ghét anh ta, có hận anh ta vì để cô sống trong cảnh khốn khổ như vậy không. Nghĩa lo lắng nhiều điều, vô tình đã làm tổn thương Xuyến, cô cũng có trái tim, cũng biết đau đớn. Cô thích người đàn ông này, thích nhiều lắm, nhưng anh ta không thích cô, trái tim cô đau đến mức không chịu nổi.

Xuyến nói xong, quay vào trong nhà mà không muốn Nghĩa thấy cô khóc, cô nghĩ rằng chẳng lẽ người ta giúp đỡ mình chỉ vì thương hại. Nghĩa đặt số cua bắt được ở sau nhà bếp, thay bộ quần áo và nằm xuống võng ngoài hiên. Nhà cô ruột của Nghĩa chỉ có một phòng, và bà cô sống một mình do đã góa chồng. Nhờ có căn nhà gỗ cũ kĩ này, Xuyến và anh ta mới có nơi để ẩn náu.

Nghĩa vắt tay lên trán, đầy nỗi lo âu. Trong khi đó, Xuyến không dám khóc lớn, chỉ âm thầm nghẹn ngào. Cô sợ người bên cạnh sẽ tỉnh giấc. Xuyến nhìn ra ngoài hiên, chiếc võng đung đưa theo từng nhịp gió. Trời lạnh nhưng mỗi đêm Nghĩa đều ngủ ngoài đó, điều này khiến cô cảm thấy đau lòng. Xuyến rón rén lấy chiếc áo len từ tủ, chiếc áo mà Nghĩa tặng cô. Cô quý mến nó đến mức không dám mặc. Xuyến đặt chiếc áo lên người Nghĩa, mặc dù cô vẫn giận, nhưng không nỡ nhìn người ta chịu lạnh. Cô cúi người, chờ đến khi Nghĩa ngủ sâu như thế này, cô mới dám hôn lên trán anh ta, cô thì thầm.

– Cảm ơn anh.

Xuyến không biết rằng, khi cô vừa quay người đi, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt rám nắng của người đàn ông đang nằm trên võng. Giá như số phận không đưa họ gặp nhau trong tình cảnh này, thì có lẽ tốt biết mấy. Giá như Nghĩa thoát khỏi số kiếp nghèo đó, thì đã cho Xuyến một cuộc sống thoải mái hơn, không để cô phải chịu khổ như vậy. Sáng sớm, Xuyến không thấy Nghĩa đâu, cô muốn nấu cháo ấm bụng cho anh ta. Tìm mãi mà không thấy Nghĩa, cô bắt đầu lo lắng, liệu có khi nào anh ta giận cô rồi không. Đêm qua Nghĩa suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng quyết định đi tìm cậu Khánh. Sáng sớm, anh ta đã đi, những thứ từ đầu đã không thuộc về mình, thì đừng cưỡng cầu nữa. Xuyến nên trở về vị trí ban đầu của mình.

Nhà bà Lý trải qua không khí u tối, mọi người nơi đây tránh né nhau, không chút tương tác. Mọi người sợ nói chuyện, và công việc ở kho thóc được bỏ hoang, bà Lý cũng không muốn làm gì cả.

– Cậu bước đi từ từ thôi.

– Em không cần phải đỡ tôi đâu, vết thương đã hồi phục rồi mà.

– Nhưng vẫn phải chú ý đó.

Sự quan tâm của vợ khiến cậu Khánh rất vui, ngày nay cậu đã bình phục hoàn toàn. Xuân luôn ở bên và quan tâm mọi chi tiết, cô nhắc nhở cậu từng li từng tí, và cậu tận hưởng những giây phút này. Cậu cố tình khiến Xuân giận để nghe cô mắng, và mọi thứ trong nhà đều trở nên vui vẻ.

Xuân kéo ghế, làm cho cậu Khánh ngồi xuống nghỉ ngơi vì đã dạo chân nhiều. Dì Dung mang ấm trà nóng đặt lên bàn, nhìn cặp vợ chồng cậu vui mừng.

– Mợ Xuân chăm sóc cậu Khánh cẩn thận như vậy, chắc chẳng lẽ cậu ta không mê chứ.

Hai má Xuân đỏ bừng, cô tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực sự hơi ngượng ngùng. Người ta chỉ nói một câu mà cô đã đỏ mặt, cậu Khánh không để lỡ cơ hội trêu đùa Xuân. Dì Dung nhìn thấy tình cảm giữa cặp vợ chồng cậu Khánh mà vui mừng, nhìn như gia đình hạnh phúc. Nghĩa đến nhà bà Lý nhanh chóng, anh ta không biết tình hình như thế nào, nên lén vào cửa sau. Cậu Khánh đang ở ngoại viện, gặp Nghĩa, cậu dự định qua nhà anh ta ngày mai, vì Nghĩa không đợi lâu được nên đã sang trước.

– Mợ Xuân đã biết chị Xuyến còn sống chưa?

– Tôi định ngày mai đưa cô ấy tới nhà anh, có lẽ hôm nay chúng ta nên đi luôn.

– Vâng.

Nghĩa trả lời trầm ngâm, anh ta giữ kín cảm xúc của mình. Cậu Khánh nhìn thấy và vỗ vai anh ta như làm bạn.

– Cảm ơn anh vì tất cả.

Xuân vui mừng khi nghe cậu Khánh nói chị Xuyến còn sống. Hai vợ chồng cùng Nghĩa chuẩn bị lên đường. Xuân muốn báo tin vui này ngay cho ba mẹ. Cô đến nổi vừa khóc vừa cười. Xuân rất biết ơn, chị em cô sắp đoàn tụ, giờ mới có cơ hội nói chuyện với chị Xuyến. Nghĩa nhìn Xuân với ánh sáng trong mắt, anh ta không muốn làm cô thất vọng nên nói trước về tình hình hiện tại của Xuyến.

– Xuyến không nhớ gì cả, hy vọng mợ lát nữa khi gặp nhau đừng kích động tinh thần cô ấy.

– Cảm ơn anh! Lâu nay anh vất vả chăm sóc chị ấy, gia đình tôi biết ơn lắm. Chúng tôi sẽ báo đáp ân tình này.

– Không cần đâu.

Nghĩa quay đi để che giấu cảm xúc. Chỉ cần Xuyến trở lại như trước, hạnh phúc và vui vẻ, anh ta sẽ hài lòng. Cậu Khánh nắm tay Xuân và vỗ nhẹ, cô cũng không làm khó anh ta nữa. Cô hiểu rằng Nghĩa đã là nguồn động viên lớn nhất của mình trong suốt thời gian vừa qua.

Khi đến nhà của cô Nghĩa, hai người để Xuân vào trước. Cô đầy hồi hộp đẩy nhẹ cánh cửa mở, chị Xuyến ngồi đó, và Xuân lắp bắp nghẹn ngào.

– Chị… Xuyến.

Xuyến không nhận ra ai đã đến, cô nhìn bằng ánh mắt xa xăm rồi cất giọng hỏi.

– Cô biết tên tôi hả?

– Em Xuân đây… Em gái của chị này…

– Em gái?

Xuyến nhìn người đối diện cô một cách thân thuộc. Xuân ư? Cái tên như đã ngủ yên trong tiềm thức của cô từ lâu. Xuyến ôm đầu nhăn nhó, cố nhớ điều gì đó nhưng đầu lại đau đớn. Xuân còn chưa kịp đỡ Xuyến thì Nghĩa đã lao vào như cắt.

– Cô đừng nghĩ gì nữa, nằm xuống đi.

– Đầu tôi… đau lắm.

– Để tôi nấu thuốc cho cô uống.

Nghĩa nhường Xuyến lại cho Xuân và tự mình xuống bếp chuẩn bị thuốc. Xuân cảm thấy mình may mắn có cậu Khánh, nhưng không ngờ Nghĩa cũng là người tốt như vậy. Anh ta không nói nhiều, nhưng cách anh ta quan tâm và chăm sóc chị Xuyến khiến Xuân ấm lòng. Sau khi nấu xong, Nghĩa nhờ Xuân giúp Xuyến uống thuốc và rồi ra ngoài sân cùng cậu Khánh để nhường không gian cho chị em.

– Chị thấy sao rồi, có nhẹ nhõm hơn chưa?

– Đỡ hơn nhiều mà, nhưng em là em gái của chị hả, xin lỗi vì chị không nhớ ra em.

– Không phải lỗi của chị đâu. Chờ một thời gian nữa chị sẽ nhớ lại thôi.

Xuân nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm của chị gái, hai chị em giống như lúc nhỏ. Xuyến thường hát ru cho Xuân khi cô nhỏ, quạt cho cô khi cô ngủ, và vẫn giữ thói quen vận tóc nhẹ tay Xuân như vậy. Giờ đây, vai trò đã đảo ngược, và Xuân cảm thấy thương chị rất nhiều. Ngồi một lát, Nghĩa quay lại và mang áo len mua cho Xuyến.

– Cô về nhà đi.

– Anh… Anh muốn đuổi tôi à… Tôi không làm gì sai mà.

– Tôi không đủ sức bảo vệ cô nữa, hãy trở về với gia đình của mình, họ đang đợi cô.

– Tôi…

Nghĩa đưa ra quyết định một cách lạnh lùng, không để Xuyến có cơ hội từ chối. Anh ta đã cân nhắc kỹ, và hôm nay là lúc Xuyến phải quay về nhà. Xuân đưa chị ra xe của cậu Khánh, sau khi trò chuyện xong với Nghĩa, cô đưa chị em về nhà. Trước đó, cậu Khánh đã khuyên Nghĩa đến làm việc ở kho thóc thay mình và anh ta đã đồng ý. Cậu Khánh có kế hoạch sẽ dừng kinh doanh ở tỉnh và ở nhà chăm sóc vợ và con. Nghĩa đồng ý giúp đỡ cậu, và cảm ơn vì sự giúp đỡ lớn từ anh ta.

Bài viết liên quan