Duyên mỏng như tơ chương 27 | Chối bỏ quá khứ

13/12/2023 Tác giả: Hà Phong 369

Gia đình cậu Hai Phúc ở làng bên rất giàu, vì thế anh ta được ủng hộ mọi lúc mọi nơi khi muốn làm điều gì đó. Anh ta định chuyển sang tỉnh khác để kinh doanh, xa cách chốn này càng nhanh càng tốt. Bà Lý không truy cứu việc anh ta đã đánh cậu Khánh, nhưng đã tuyên bố rằng nếu còn động tới gia đình bên kia một lần nào nữa thì sẽ không bỏ qua. Anh ta cũng chán ngấy việc lằng nhằng mưu tính, và quyết định rời khỏi để tránh rắc rối. Hơn một tháng trôi qua mà anh ta không nghe gì về vợ chồng cậu Khánh, điều này khiến anh ta cảm thấy lạ lẫm. Anh băn khoăn về lòng rộng lượng của họ, bởi họ đã bỏ qua việc anh đã làm với Xuyến.

– Thưa cậu, ngoài cổng có người tìm cậu.

– Là người phụ nữ à?

– Đúng ạ.

Cậu Hai lo sợ cậu Khánh đến tìm mình nên hỏi trước để biết đường, khi biết là người phụ nữ thì anh ta yên tâm ra gặp. Ngoài cổng, một phụ nữ với quần áo rách rưới đứng đợi, nửa gương mặt bị thương đến biến dạng, vết thương đóng vảy bong tróc khiến người nhìn kinh ngạc. Cô dường như chờ đợi khi thấy cậu Hai xuất hiện thì mừng rỡ đến nước mắt.

– Cậu ơi.

Cậu Hai nhăn mày, anh ta không nhận ra người này mặc dù giọng nói quen quen. Thấy anh ta không nhận ra, người phụ nữ lên tiếng.

– Em Mận đây mà, cậu không nhận ra em à?

– Mận? Em… Sao em lại ở đây.

– Hôm đó em bị đá đè trúng, nhớ cậu lắm nhưng không thấy cậu ở nhà.

Anh ta nhìn con Mận một cách bất mãn, vết thương trên mặt và chân của cô khiến anh ta ngỡ ngàng hỏi.

– Chân em… sao rồi?

Cô bật khóc và chỉ vào chân trái của mình.

– Chân em hỏng rồi… Cậu đưa em lên tỉnh chữa đi.

– Tôi…

Vẻ bất hạnh trên khuôn mặt cô khiến anh ta lưỡng lự. Cô Mận hiện lúc này trở nên tàn tạ vô cùng, điều này khiến anh ta phải suy nghĩ kỹ. Cậu Hai đã từ chối vì lúc này cô không còn là người xinh đẹp như trước mà bị tật chân. Anh ta với tư cách người giàu có, dễ dàng tìm người phụ nữ xinh đẹp hơn, không muốn dính líu với cô.

– Em tạm thời tìm chỗ nào ở, má tôi khó tính lắm. Đợi một thời gian tôi sẽ đến gặp em.

– Nhưng em không có tiền, em sẽ đi đâu?

– Em về nhà mình đi, tôi còn có việc bận, đi đi.

Anh ta phớt lờ khi cô Mận năn nỉ và đóng cửa, con Mận khóc lóc.

– Đừng… Em không muốn về nhà… Em muốn ở bên cậu…

Không quan tâm đến những lời van xin, cậu Hai dặn người làm:

– Lần sau nếu cô ấy đến tìm thì nói tôi không có nhà.

– Dạ.

Con Mận nghĩ mình đã thông minh khi có được cậu Hai, nhưng không ngờ anh ta lại đối xử với cô như vậy. Những thứ đoạt được từ người khác không thể giữ được lâu. Trong cuộc sống, luật nhân quả luôn tồn tại, chỉ là không biết khi nào nó sẽ đến thôi. Cô đau đớn, khóc nức nở, bước chân khập khiễng rời đi.

Sau khi Xuyến trở về nhà được gần một tháng, tình hình của cô đã khả quan hơn. Xuyến đã nhớ lại mọi thứ, nhưng cơn đau đầu vẫn chưa giảm đi. Hàng ngày, cô thường cùng má đi chùa thực hiện các hoạt động từ thiện, giúp tâm hồn cô trở nên thanh thản hơn. Xuân vẫn ở nhà chồng, và bụng cô đã lớn lên, sắp qua mùa thu, thiên thần nhỏ trong bụng cô sắp chào đời. Cậu Khánh, như đã hứa, đã gác lại công việc để tập trung hoàn toàn vào gia đình nhỏ của mình. Thường xuyên, cậu đưa Xuân về nhà hơn và cả hai vợ chồng thường xuyên ghé thăm ba má vợ.

Bà Lý, người duy nhất ra vào nhà, không nói gì nhiều, nhà cửa trở nên vắng vẻ.

Cậu Khánh tin tưởng Nghĩa, người quản lý kho thóc, và anh ta không làm sai. Nghĩa, từ người nghèo khó, hiểu rõ khó khăn, thậm chí xin cậu Khánh giúp đỡ các hộ mùa trước chưa trả đủ thóc, và cậu Khánh đồng ý với niềm vui.

Hôm nay, Xuân mang theo ít vải làm quần áo khi về thăm nhà cô, hai chị em tâm sự cùng nhau. Xuân nhận thấy chị Xuyến ít khi cười, và cô gợi ý nếu có tình cảm gì đó, nên thể hiện để không giữ trong lòng quá lâu. Xuân cũng quý Nghĩa, và cô sẵn sàng ủng hộ nếu hai người muốn đến với nhau.

– Chị có cảm thấy buồn chán không khi ở nhà nhiều không? Hôm nào chị cùng em lên tỉnh chơi nhé.

– Thôi, chị thích cuộc sống bình dị như này hơn, em và cậu Khánh nên đi để hâm nóng tình cảm.

– Bọn em lúc nào cũng vậy, cậu ấy còn sợ em đi chơi vui quá không muốn về.

Xuân cười phấn khích, mỗi sáng cô dậy, việc đầu tiên là ngắm kỹ gương mặt đẹp trai của chồng. Cậu Khánh chiều cô quá mức, khiến cô ngày càng ỷ lại. Xuân rất háo hức đến ngày thấy mặt con, không biết đứa bé sẽ giống mình hay giống cậu Khánh, hay tốt nhất là giống cả hai. Cô tưởng tượng thôi mà thích thú cười một mình. Xuyến để ý thấy cậu Khánh xuất hiện, nên nhường chỗ cho vợ chồng cậu nói chuyện.

– Đang nghĩ gì đấy?

Xuân giật mình vào vai cậu một cái.

– Em đang tưởng tượng gương mặt của con thì bị cậu làm giật mình quên hết.

– Vậy à, tôi xin lỗi nhé. Còn tưởng em nghĩ về chuyện tối qua nên mới vui như vậy.

Mặt Xuân đỏ bừng, cô đẩy cậu Khánh vài cái nhẹ vào ngực. Ban ngày, cậu Khánh không ngần ngại, nhưng cô lại ngần ngại. Cậu Khánh cười khúc khích, nắm lấy tay Xuân ôm vào trong ôm.

– Tối qua tôi hôn vẫn chưa đủ, em đứng yên nhé.

– Cậu lưu manh… Em không thèm nói chuyện với cậu nữa.

Xuân thẹn thùng bỏ vào trong nhà, tặng cậu Khánh cái liếc mắt cảnh cáo.

Con Mận không có nơi cư trú, lang thang như một người ăn xin, sống dựa vào sự nhân từ của người khác. Cuộc sống của nó ngày càng trở nên thảm hơn, và nó tức giận vì cậu Hai bỏ rơi mình trong thời điểm khó khăn nhất. Nó căm hận vì anh ta là người đàn ông đê tiện, chỉ yêu bằng mắt và bây giờ nó trở nên như vậy. Không ai còn nhận ra nó nữa, và khi nó gặp dì Dung ở chợ, bà chỉ nhìn qua rồi bỏ đi, giống như những người xa lạ. Nó không thể chịu đựng được nữa, nên quyết định tìm cậu Hai.

Ngôi nhà được xây dựng kỹ lưỡng, cổng lớn luôn đóng kín, tạo ra sự kín đáo. Con Mận ngồi đợi ở góc nào đó, mỗi lần đến đây, cậu Hai thường nói rằng không có nhà, và nó nghe thấy điều đó năm sáu lần. Nó hiểu rằng cậu Hai đang tránh mặt nó, và giờ đây anh ta đang sống thoải mái, để nó gánh hết mọi tội lỗi. Một chiếc xe từ xa tiến đến, và con Mận nhanh chóng chạy tới chặn đầu xe.

– Cậu định né tránh em đến bao lâu nữa?

Người xuống từ chiếc xe là một cô gái, dáng vẻ ông ẹo và xinh đẹp, nhìn con Mận với ánh mắt khinh thường.

– Chỉ là một con què muốn gặp cậu Hai à? Đi đây đi.

– Mày biết tao là ai không? Cậu Hai thương tao nhất, mày không xứng làm bạn với anh ta.

– Ha ha. Mày không tự nhìn thấy à? Thấy tởm quá.

Con Mận nổi giận và chuẩn bị lao tới tấn công, nhưng chỉ sau hai bước, nó bị đẩy ngã xuống đất. Cậu Hai xuất hiện từ chiếc xe, nhẹ nhàng phủi tay như đang chạm vào thứ gì đó bẩn. Nhìn con Mận bùn lầy, anh ta nói:

– Đừng đến tìm tôi nữa, chỉ làm mất công thôi. Như mày nên tìm nơi trốn, trông mày đúng là kinh tởm.

Con Mận cố gắng lao tới tát anh ta, nhưng nó bị đẩy ngã ra đất ngay từ đầu. Cậu Hai chỉ xuống xe sau cùng và phủi tay như chạm vào một thứ gì đó rất bẩn. Nhìn con Mận đầy bùn lầy, anh ta lạnh lùng nói:

– Cô đừng đến tìm tôi nữa. Người như cô nên tìm nơi trốn, bộ dạng xấu xí như vậy khiến người khác kinh tởm.

– Cậu… Cậu là đồ bỉ ổi đê tiện.

– Chửi đi, tôi nghe như tiếng chó sủa.

Cậu Hai cười và ôm người phụ nữ kia vào nhà, để con Mận đứng đó không ngừng chửi rủa. Con Mận đứng dậy, run rẩy, chạm vào con dao ẩn trong túi áo, cửa cổng mở ra như tạo cơ hội cho nó. Cậu Hai hôn người phụ nữ kia đắm đuối, trong mắt con Mận lóe lên ngọn lửa tức giận, nó từ từ tiến lại.

– Kẻ như cậu nên biến đi.

Cậu Hai hét lên vì đau, người phụ nữ hốt hoảng đỡ anh ta. Con Mận không dừng lại, lạnh lùng rút con dao cắm thẳng vào lưng cậu Hai, rạch một đường trên mặt anh ta. Người đến sau nghe thấy tiếng hét rơi chạy ra, nhìn thấy con Mận đổ bùn lên đất, rồi nó nhanh chóng bỏ chạy. Đám người xô đến chỗ cậu Hai, cố gắng giúp anh ta nằm ɱáµ ra, con Mận không bị bắt lại, thản nhiên với hành động của mình. Tay nó nhiễm đầy ɱáµ, thêm một người nữa cũng không sao. Nó nhếch môi khinh khỉnh vì đã thoát khỏi tình huống đó.

Bà Thương thấy con trai bị người làm khiêng vào nhà, phát hoảng, anh ta nằm im ɱáµ đầy người. Đáng sợ nhất là vết thương trên mặt, một phần ɱhịϮ lộ ra đầy ɱáµ.

– Trời ơi… Con tôi làm sao thế này… Ai đã đâm nó…

– Một phụ nữ đó bác… Lúc nãy tôi sơ suất để cô ta chạy mất rồi.

Người đi cùng cậu Hai tгêภ xe là Hương, con gái một ông chủ đồn điền cao su. Gia đình hai bên đã mai mối Hương với cậu Hai. Lần đầu gặp, Hương ưng ngay vì cậu Hai phong độ và ăn nói khéo léo. Cô nghe đồn cậu có vợ nhưng đã mất, nên không nghĩ nhiều và muốn gả cho anh ta ngay. Ai ngờ mọi thứ liên quan đến cậu Hai lại phức tạp đến vậy, và lúc nãy, cô ta sợ quá nên tránh đi.

Cậu Hai tỉnh lại sau một ngày được chăm sóc, vết thương ở lưng đã được chữa lành, nhưng vết thương ở mặt để lại hậu quả nặng nề. Anh ta bắt đầu phát điên la hét.

– Gương ở đâu.. Hãy đưa gương cho tôi…

– Con đừng làm loạn, má sẽ tìm thầy thuốc giỏi nhất chữa trị cho con mà.

– Má ơi… Mặt con bị thế nào…

Bà Thương đau lòng thở dài, bà Lý kể hết mọi chuyện. Bản tính cậu Hai không ngờ đã trở nên hung dữ đến vậy, nhìn thấy con trai một nửa gương mặt bị băng bó, thấy thương xót. Đây giống như là nghiệp báo đến với anh ta. Cậu Hai ném chiếc gương xuống đất, làm nó vỡ tan tành thành từng mảnh, anh ta ôm đầu la hét dữ dội hơn, dường như không thể chấp nhận sự thật này. Cô gái tên Hương từ khi cậu Hai bị thương đã không đến nhà lần nào nữa. Người như anh ta nên tránh xa là điều tốt nhất.

Bài viết liên quan